Thiên Hạ Vô Song

Chương 489: Không Biết Giá Thị Trường




Chiến binh, đặc biệt là chiến binh đã từng trải qua trăm trận chiến tất nhiên rất nhạy cảm đối với loại sát khí này. Nhưng loại sát khí ở mức độ này cũng chỉ có hộ vệ Kiếm Thánh mới có thể phát hiện được.

Sát khí vừa ra, hộ vệ Kiếm Thánh đã biết bá tước đại nhân của mình đã nói ra lời không nên nói, chọc phải người không nên chọc. Nếu như nói chỉ có một sát khí thôi, hộ vệ Kiếm Thánh căn bản sẽ không để ý. Có bản thân hắn lại thêm mười đại kiếm sư đỉnh phong và hai ma đạo sư, khi phối hợp ăn ý đủ để không chút tổn thương giết chết một Kiếm Thánh trung cấp. Nhưng vấn đề là đây không phải là một sát khí, mà một đám sát khí.

Nói cách khác, ở xung quanh đây có ít nhất một đám cao thủ thậm chí còn có cấp bậc cao hơn cấp bậc của hắn, đang nhìn thẳng vào bọn họ. Trong lòng đội trưởng hộ vệ thầm kêu khổ. Nhưng trên tay lại không dám làm ra bất kỳ động tác khác thường nào. Có ít nhất mười đạo khí thế tập trung vững vàng vào một mình hắn. Chỉ cần hắn hơi có hành động khác thường, tuyệt đối sẽ nhận lấy một đòn sấm sét.

Thảm nhất chính là cho đến tận lúc này mười đại kiếm sư đỉnh phong đang đứng ở sau lưng hắn vẫn ngây thơ không biết gì. Hai ma đạo sư lại càng không thể nói tới. Đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới. Đáng tiếc chính là hắn lại không thể làm động tác nhắc nhở bọn họ, càng không thể nào mở miệng nói chuyện. Hắn chỉ có thể mong mỏi bá tước Richard có thể nhìn ra thái độ có phần không tự nhiên của mình, trong lúc nói chuyện sẽ chú ý một chút.

Ví dụ như, câu tiếp theo lập tức nói một câu: "Ta chỉ nói đùa." Nếu vậy vẫn có thể thay đổi được tình huống hiện tại. Nhưng đáng tiếc chính là câu trả lời tiếp theo của bá tước Richard lại khiến trong lòng hắn trực tiếp rơi vào bóng đen.

- Ta là thế tử thân vương Ngũ Tư của vương quốc, bá tước Richard!

Đối với một người mặc trang phục quý tộc, xung quanh lại không có mấy người hầu hạ, bá tước Richard làm sao có thể để hắn vào trong mắt. Bá tước Richard ngạo mạn hất cằm nhìn về phía Mạnh Hàn, con mắt dường như muốn dài đến đỉnh đầu:

- Tiểu tử, ta nhìn trúng ba nô lệ Tinh Linh này của ngươi. Ngươi thức thời một chút, giao các nàng cho ta! Nếu không, ta sẽ không ngần ngại đoạt lấy các nàng sau đó lại lấy đi tước vị của ngươi!

Mạnh Hàn nhìn gia hỏa ngông cuồng tự đại này, chau mày. Tiểu ma nữ này là một nữ tử điêu ngoa như vậy, cũng bị xem thành đầy tớ sao? Tuy nhiên trên bả vai Mạnh Hàn đột nhiên truyền đến lực lớn lại khiến hắn lập tức hiểu được. Vừa nãy ba nàng với tư thế đấm bóp cho hắn, thật sự quá tùy ý. Nhìn vào vẫn khiến người ta lầm tưởng đó chính là quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ. Đương nhiên, lực lớn này cũng khiên Mạnh Hàn hiểu rõ, công chúa điện hạ Tinh Linh Tộc Jessyca ở phía sau hắn đang nổi giận.

Ở sát bên cạnh công chúa chắc chắn có nhân thủ bảo hộ nàng. Mạnh Hàn đã sớm biết, cho dù hắn không lưu ý tới những điều này, cũng không có nghĩa là hắn không biết khái niệm về một công chúa. Huống hồ, Mạnh Hàn đã thông qua tinh thần lực cường hãn, đại khái phát hiện xung quanh có khí tức của mấy chục cao thủ. Tuy nhiên, với bí pháp của Tinh Linh Tộc, Mạnh Hàn không nhìn thấy bóng người nào. Điều này cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Mắt thấy dáng vẻ công chúa điện hạ sẽ lập tức nổi giận, Mạnh Hàn đột nhiên có thêm một chủ ý. Thân thể Mạnh Hàn dựa về phía sau, thấp giọng hỏi:

- Jessyca, nàng thật sự cảm thấy rất tẻ nhạt sao?

- Đương nhiên!

Tay công chúa Jessyca bấm vào bắp thịt trên bả vai Mạnh Hàn một chút sau đó thả ra:

- Ngươi cho rằng người người đều có thể giống như ngươi, luyện tập ma pháp mấy tháng đều không cảm thấy phiền chán sao?

Sau khi công chúa Jessyca trả lời xong câu này, dường như nàng đã ý thức được điều gì. Nàng hạ thấp âm thanh hơn hỏi:

- Ngươi có ý kiến gì hay sao?

- Hiện tại không phải có người đưa tới cửa, cho ngươi có chút ít hàn huyên sao?

Ba nàng đều có thể nghe được giọng nói của Mạnh Hàn. Con mắt của công chúa Jessyca thoáng chuyển động, nhìn bá tước Richard đang cưỡi ngựa vênh váo tự đắc nhìn về phía bên này. Trong ánh mắt công chúa Jessyca bỗng nhiên phát sáng. Trên mặt nàng liền lộ ra nụ cười. Louisa và Louise và Jessyca hết sức quen thuộc. Vừa nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, Louisa và Louise lập tức liền biết nàng lại nảy sinh ra một trò đùa dai nào đó. Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì hơn là mỉm cười, cúi đầu không lên tiếng. Hai nàng lại nghiêm túc tiếp tục đấm bóp chân cho Mạnh Hàn.

Nói đến đây, Mạnh Hàn thật sự không có làm giảm uy phong của mình. Từ đầu cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng đứng lên. Hai nữ Tinh Linh luôn một mực chăm chú đấm bóp chân cho hắn. Những điều này đều lọt vào trong mắt của bá tước Richard. Có lẽ hắn đã phát hiện ra, nói không chừng người trẻ tuổi này cũng là nhân vật có lai lịch không nhỏ.

Mạnh Hàn lại nương cơ hội, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jessyca, trực tiếp kéo người nàng đến bên cạnh mình, đưa tay ôm lấy nàng. Jessyca an vị ở trong lòng Mạnh Hàn, đối mặt với Mạnh Hàn. Tại nơi bá tước Richard không nhìn thấy, Mạnh Hàn chớp mắt đưa tình về phía Jessyca một cái, sau đó lạnh nhạt nhìn về phía bá tước Richard hỏi:

- Ngươi muốn mua sao? Ra giá đi!

Mạnh Hàn vừa mới nói dứt lời câu này, hắn liền cảm giác được một khí tức khiến người ta dựng tóc gáy đang tập trung vào mình. Trước đây hắn chưa từng có cảm giác như vậy. Đây là lần đầu tiên từ sau khi tinh thần lực của Mạnh Hàn tăng lên dữ dội hắn mới có thể nhận thấy được.

Có thể biết lời nói của Mạnh Hàn đã khiến thị vệ Tinh Linh đang đứng xung quanh đây cảm thấy phẫn nộ. Chỉ có điều bởi vì công chúa điện hạ vẫn ở bên cạnh Mạnh Hàn, hơn nữa xem dáng vẻ của nàng giống như đang liên kết với Mạnh Hàn trêu cợt tên bá tước ngông cuồng kia. Cho nên bọn họ mới chỉ khiến Mạnh Hàn cảm giác được một chút sự phẫn nộ của bọn họ mà thôi. Bất kể nói thế nào, hắn để đối phương làm ra hành vi ra giá này, cũng đã không tôn trọng đối với công chúa điện hạ.

Thật may, mức độ uy hiếp tinh thần này ở trước mặt tinh thần lực cường hãn của Mạnh Hàn, chẳng qua chỉ là việc nhỏ như con thỏ, thậm chí không khiến cho Mạnh Hàn có chút khó chịu nhỏ nào. Sắc mặt Mạnh Hàn vẫn bình thường, không hề có một chút biến hóa nào. Ngược lại bá tước Richard nghe được Mạnh Hàn nói vậy, trên mặt liền hiện lên một nụ cười tự đắc. Quý tộc ở nông thôn vẫn chính là quý tộc ở nông thôn. Hắn vừa nghe được bối cảnh của mình, liền không chút do dự bán nô lệ của mình để đổi lấy kim tệ.

- Một ngàn kim tệ!

Bá tước đại nhân dùng cằm nhìn Mạnh Hàn, tung ra một cái giá. Quý tộc ở nông thôn biết gì về giá thị trường chứ. Cái giá tiền này cũng đã không tồi. Chỉ nhìn thấy bên cạnh hắn ngay cả một hộ vệ cũng không có, chỉ có mấy mỹ nữ và nô lệ Tinh Linh. Trong khi đó cạnh mình người đông thế mạnh, nếu không thể nói chuyện được cũng có thể làm một giặc cướp buôn bán.

Thiết!