Thậm chí những thế lực có thể gặp được trên đường đi đều sớm bị cảnh cáo. Cho dù là lãnh chúa địa phương cũng không có năng lực lớn như vậy, dám mạo hiểm đồng thời đắc tội ba đại nghiệp đoàn, gây nguy hiểm đối phó Mạnh Hàn.
Mang theo đầy đủ kim tệ, dọc theo đường đi, tất cả chi tiêu đều do Elyse phụ trách. Lấy sự chiếu cố của Elyse đối với Mạnh Hàn, gần như tất cả mọi thứ đều hận không thể dùng loại tốt nhất. Dù sao đi nữa các nàng mang đầy đủ kim tệ, những thương gia trên đường ngược lại kinh doanh được một khoản nhỏ.
Buổi tối, tất nhiên là do Elyse bồi tiếp Mạnh Hàn, để Mạnh Hàn vượt qua mỗi buổi tối với vẻ thư thái hơn nữa còn hương diễm. Cuộc sống nhà giàu du lịch như vậy khiến Mạnh Hàn thật sự cảm khái. Kiếp trước mình làm gì có cơ hội hưởng thụ quá trình như vậy. Đi tới thế giới này, dường như cũng không phải là một chuyện xấu.
Cho dù dọc theo đường đi hết sức thuận lợi, nhưng thời điểm rời khỏi Công quốc, hắn vẫn gặp phải một chút phiền phức nho nhỏ.
- Đại nhân, ngài không thể rời khỏi Công quốc.
Ở một bến cảng nằm tại biên giới của Công quốc, đoàn xe của Mạnh Hàn bị một đám chiến sĩ thủ vệ địa phương ngăn lại. Người dẫn đầu chính là một vị kỵ sĩ, vừa nhìn đã biết chính là một cao thủ. Đối phương dẫn theo một đám người, tuy rằng không hề động thủ, nhưng đã bày ra tư thế như gặp đại địch. Đội ngũ của Mạnh Hàn không thể không ngừng lại.
- Quý tộc đều không được phép rời khỏi Công quốc của mình sao? Kỵ sĩ tiên sinh!
Đối phương biểu hiện vô cùng lễ phép, nhưng chính là không cho Mạnh Hàn đi qua. Mạnh Hàn cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn liền gọi kỵ sĩ dẫn đầu đội tới, cẩn thận dò hỏi.
Đối phương chỉ là một kỵ sĩ, còn không phải là tướng quân. Mạnh Hàn không cần thiết đi xuống xe nói chuyện. Hắn chỉ sai người mở cửa xe của mình ra, mình ngồi ở bên trong xe hỏi. Chỉ có điều người kỵ sĩ đứng ở phương hướng này, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Mạnh Hàn và bốn mỹ nữ hương diễm ở trong chiếc xe sa hoa kia.
- Không phải, đại nhân!
Mạnh Hàn hỏi rất ôn hoà, nhưng người kỵ sĩ không dám có suy nghĩ nào khác. Danh tiếng của Mạnh Hàn đã được nghiệp đoàn ngầm thổi phồng, tuyên truyền đến mỗi địa phương. Đương nhiên người kỵ sĩ đã được nghe nói tới. Cho nên, thời điểm trả lời vấn đề, hắn cũng đặc biệt cẩn thận.
- Như vậy, tiên sinh có thể nói cho ta biết một lý do không cho phép ta rời khỏi Công quốc được không?
Mạnh Hàn vẫn dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy. Chỉ có điều, thần thái dường như lại có chút bất mãn. Dù là ai đến cái chỗ này mới được báo cho mình không thể rời khỏi, đều sẽ cảm thấy phiền chán như vậy.
- Đại nhân, đây là mệnh lệnh của bên trên!
Kỵ sĩ không thể không đối mặt với Mạnh Hàn. Nhưng trong lòng hắn hết sức bất mãn đối với người lãnh đạo trực tiếp của mình. Chuyện như vậy, hắn không ra mặt, lại bảo một kỵ sĩ như mình đứng ra, thật sự có chút không nói được. Chỉ có điều Mạnh Hàn nói như vậy, hắn không thể không đáp. Đối phương nhiều người như vậy, vừa nhìn liền biết là vô cùng cường hãn. Động thủ sao? Hắn vẫn đúng là không có can đảm này.
- Bên trên? Người nào bên trên?
Giọng nói bất mãn của Mạnh Hàn từ trong xe truyền ra, mười phần rõ ràng:
- Nếu như tiên sinh không phải là quan quân sự cao nhất ở nơi này, như vậy tốt nhất tiên sinh nên gọi hắn ra giải thích cho ta một chút.
- Đại nhân, ta phụng mệnh ngăn cản ngài.
Kỵ sĩ sao dám đi gọi người lãnh đạo trực tiếp của mình đứng ra. Hắn chỉ có thể cứng rắn tự mình chống đỡ.
- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?
Dường như Mạnh Hàn đang theo đuổi đầu nguồn sự tình, quyết không buông tha hỏi:
- Lý do của tiên sinh, ta rất khó có thể hiểu được. Kỵ sĩ tiên sinh, phía trên ra lệnh cho tiên sinh ngăn cản ta, không cho ta rời khỏi, tại sao không tự mình nói cho ta biết, trực tiếp bảo ta không được đi không được sao?
- Đại nhân, là mệnh lệnh của bệ hạ Đại Công!
Kỵ sĩ cũng hiểu rõ đạo lý của Mạnh Hàn. Nhưng hắn lại có không cách hiểu rõ tình hình bên trong. Hắn chỉ có thể trả lời đúng theo thực tế.
- Hừ hừ, cho dù Antonio có lá gan to lớn hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy hắn dám cãi lại mệnh lệnh của phụ thân sao?
Từ khi Nhị điện hạ biết được Mạnh Hàn muốn rời khỏi Công quốc đi tới nghiệp đoàn ma pháp sư, hắn có một ý nghĩ như vậy:
- Nếu như hắn xông tới chính là tạo phản. Nếu như hắn không dám, vậy ngoan ngoãn chạy trở về cho ta!
Vừa nghĩ, Nhị điện hạ vừa tùy ý để một vị mỹ nữ ngồi sát bên cạnh sửa móng tay cho mình.
- Điện hạ, nhưng giả mạo mệnh lệnh của bệ hạ, nếu như bệ hạ biết được, có thể...?
Quỳ ở phía đối diện chính là mấy mưu thần của Nhị điện hạ. Hắn thật sự không ngờ rằng, chủ tử của mình trong tình huống không thương lượng với mấy người bọn họ đã phái người giả mạo danh nghĩa của bệ hạ Đại Công, muốn ban bố mệnh lệnh như vậy cho quân canh phòng ở biên giới. Chỉ có điều làm như vậy, một khi bị bệ hạ Đại Công phát hiện, có thể Nhị điện hạ là con trai của bệ hạ Đại Công sẽ không có chuyện gì, nhưng, bọn họ thực sự khó có thể được.
- Sợ cái gì?
Nhị điện hạ không thèm quan tâm, thay đổi một đầu ngón tay khác để thị nữ tiếp tục sửa móng, cái tay còn lại không ngừng lục lọi trên người mỹ nữ:
- Ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ để hắn tùy ý ra ngoài sao? Nếu như hắn vừa đi ra ngoài, đầu phục Đại Công khác thì phải làm sao bây giờ? Hắn có không ít thứ đáng giá. Ta làm như vậy, cũng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Cho dù phụ thân biết, cũng sẽ không nói gì đâu.
Mấy mưu thần nghe thấy Nhị điện hạ nói như vậy, trong lòng đã không biết phải nghĩ như thế nào. Nhị điện hạ này dường như đúng là một kẻ vô dụng không đứng lên được. Tử tước Antonio tại sao phải bỏ hơn trăm vạn kim tệ của mình, nương tựa lãnh địa Tinh Linh Tộc, và vượt qua mười vạn dân để đi nhờ vả Công quốc khác được? Người ta lại không phải là người ngu, sao có thể làm ra loại chuyện ngốc nh thế? Nếu như Tử tước Antonio thực sự ngu như vậy, hắn sao có thể từ tay trắng xây dựng sự nghiệp, lập ra sản nghiệp kiếm được vô số kim tệ tại nơi chim không sinh trứng như Hoàng Sa Trấn?
Chỉ có điều những lời này lại không dễ nói với Nhị điện hạ. Trước đó bọn họ nương nhờ vào Nhị điện hạ, là bởi vì nhìn thấy Nhị điện hạ thành công là một hy vọng trở thành bệ hạ Đại Công đời sau. Cho nên, cho dù Nhị điện hạ có chỗ nào không chu toàn, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế bất lợi. Đây là bổn phận của người làm mưu thần. Hiện tại, chính là lúc bọn họ nên tận tâm với bổn phận của mình.
- Hẳn là bây giờ Antonio đã đến biên giới rồi phải không?
Nhị điện hạ vẫn nhàn nhã tự đắc hưởng thụ mỹ nữ phục vụ, vừa ngửi mùi vị trên người mỹ nữ, vừa nói:
- Thật sự muốn biết hắn sẽ làm như thế nào?
Trên thực tế không riêng gì Nhị điện hạ, mấy mưu thần cũng muốn biết.