Thiên Hạ Vô Song

Chương 438: Danh Tiếng Tàn Bạo




Là một ma đạo sư có rất nhiều năm từ trên đám mây ngã vào tầng dưới chót, Khải Văn tiên sinh có trí tuệ linh hoạt, cao hơn nhiều so với những người khác. Vừa nghe nói về chuyện đó, hắn lập tức tới chỗ Mạnh Hàn truy hỏi.

- Đúng, Khải Văn tiên sinh.

Mạnh Hàn gật đầu, có chút không vui nhìn Khải Văn tiên sinh. Nếu như Khải Văn tiên sinh tới vấn tội, như vậy Mạnh Hàn sẽ nghi ngờ Khải Văn tiên sinh mức độ trung thành của hắn đối với mình.

- Gay go!

Khải Văn tiên sinh vừa nghe chính miệng Mạnh Hàn thừa nhận như vậy, hắn không nhịn được sắc mặt thoáng thay đổi một chút:

- Chúng ta phải lập tức nghĩ ra một biện pháp, giảm thấp ảnh hưởng của chuyện này xuống một chút.

Sau khi vừa nhận được lời xác nhận đó, suy nghĩ đầu tiên của Khải Văn tiên sinh chính là nghĩ biện pháp giảm ảnh hưởng xấu xuống. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất hài lòng. Chút tâm tư bất mãn vừa rồi lập tức bị ném lên chín tầng mây.

- Trong giới quý tộc, lãnh chúa bị tập kích trên lãnh địa của mình, bản thân điều này là một tội phản nghịch lớn.

Mạnh Hàn mỉm cười, nhìn Khải Văn tiên sinh đang sốt ruột nói:

- Đổi lại thành bất luận quý tộc nào, ta tin tưởng đều sẽ không có bất kỳ nghi vấn nào đối với phương pháp của ta.

- Nhưng đại nhân, như vậy đại nhân sẽ gánh vác một ác danh tàn bạo.

Khải Văn tiên sinh rất lo lắng. Hắn rất sợ Mạnh Hàn là tuổi trẻ khí thịnh, không kiềm chế nổi đã đưa ra quyết định. Nếu mở ra một con đường như vậy, sau đó nếu như Mạnh Hàn làm việc đều đi theo phương hướng này, đối với Mạnh Hàn không phải là chuyện gì tốt. Trong lòng lo lắng, ngoài miệng lập hắn tức liền nói ra.

- Không phải tiên sinh cũng cảm thấy, người nhà của bọn họ là vô tội sao?

Mạnh Hàn khẽ cười, ra hiệu Khải Văn tiên sinh ngồi xuống.

- Đúng!

Khải Văn tiên sinh không hề che giấu ý nghĩ của mình. Sau khi gật đầu thừa nhận, hắn lập tức bổ sung một câu:

- Chắc hẳn không chỉ là ta, còn có thể rất nhiều người sẽ nghĩ như vậy, kể cả có vài gia hỏa của nghiệp đoàn ma pháp sư, thậm chí một vài kẻ địch của chính đại nhân.

- Bọn họ là người cướp nô lệ.

Mạnh Hàn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, rất chăm chú nhìn Khải Văn tiên sinh:

- Người nhà bọn họ hưởng thụ mỗi khối kim tệ đều lấy được từ trên người nô lệ Tinh Linh. Nếu như từ góc độ này để cân nhắc, Khải Văn tiên sinh, tiên sinh vẫn cảm thấy bọn họ vô tội sao?

Khải Văn tiên sinh đã tự mình trải qua tập kích của những người kia, thân phận của bọn họ hắn cũng biết rất rõ ràng.

- Có lẽ người nhà của bọn họ cũng không biết chuyện.

Nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hàn, khiến Khải Văn tiên sinh có phần không đủ lực. Giọng nói của hắn cũng nhỏ hơn một chút.

- Ta đã từng hỏi qua, tất cả nô lệ bị mang tới nơi này đều biết người nhà của bọn họ đang làm gì.

Câu nói này của Mạnh Hàn rõ ràng khiến lý do của Khải Văn tiên sinh không có cách nào đứng vững được nữa.

- Huống hồ, ta chỉ biến bọn họ thành nô lệ mà thôi. Ngoại trừ mười mấy gia hỏa kia không hợp tác ra, dù sao những người khác đều còn sống.

Không muốn Khải Văn tiên sinh lại có lý do gì khác, Mạnh Hàn đã bắt đầu giải thích trước một bước:

- Tiên sinh biết, bọn họ là người cướp nô lệ. Hơn nữa ngày đó nữ hoàng Tinh Linh cũng ở đó. Nàng cũng biết chuyện này.

Khải Văn tiên sinh nghe Mạnh Hàn nói, thỉnh thoảng gật đầu. Hắn là người trong cuộc. Tình hình ngày đó thế nào hắn đều đã trải qua. Chỉ có điều hắn không biết Mạnh Hàn nói những điều này là có ý gì.

- Nói vậy Khải Văn tiên sinh cũng biết, có người buôn bán nô lệ Tinh Linh, sau đó các Tinh Linh biết, đã chọn dùng phương thức thế nào để xử lý.

Mạnh Hàn nói một câu, lập tức khiến Khải Văn tiên sinh nhớ tới thái độ của Tinh Linh Tộc khi đối mặt với chuyện như vậy. Trên thực tế, lúc đó Tinh Linh Tộc trực tiếp tiêu diệt mấy gia tộc quý tộc. Từ trên xuống dưới, không có một người nào còn sống. Lúc này mới dẫn đến không người nào dám chút lộ ra dù chỉ một chút ý tứ có liên quan tới nô lệ Tinh Linh.

- Ta chỉ biến bọn họ thành nô lệ. Bọn họ đều còn sống. Hơn nữa tại lãnh địa của ta, bọn họ vẫn có cơ hội trở thành bình dân.

Mạnh Hàn không hề dừng lại nói tiếp:

- Nếu như ta không ra tay, để nữ hoàng Tinh Linh động thủ, chỉ sợ những người kia một người cũng đừng hòng sống sót được. Hơn nữa rất có thể sẽ có nhiều người bị liên lụy hơn. Kể cả những nhân vật lớn trước đây từng tiếp xúc với bọn họ, Tinh Linh Tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho dù chỉ là người dự định có nô lệ Tinh Linh. Khải Văn tiên sinh, nếu như tiên sinh nghĩ như vậy, trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút hay không?"

- Nhưng đại nhân làm như vậy, người ở phía ngoài sẽ không biết. Chí ít chúng ta có thể giải thích một chút.

Khải Văn tiên sinh trước sau vẫn nghĩ cho danh tiếng của Mạnh Hàn, hắn vẫn cố gắng hết sức.

- Ta làm việc cần gì phải giải thích với mọi người.

Mạnh Hàn lắc đầu:

- Huống hồ, ta giải thích với ai? Sau khi giải thích xong thì sao? Bị Tinh Linh Tộc biết được sẽ có kết cục thế nào?

Khải Văn tiên sinh nhất thời nghẹn lời. Nếu để Tinh Linh Tộc biết Mạnh Hàn dùng phương pháp này để ngăn cản bọn họ điên cuồng trả thù, nói không chừng hướng trả thù tiếp theo sẽ chĩa về phía Mạnh Hàn. Tại sao Mạnh Hàn phải gánh trách nhiệm thay những người kia?

- Đại nhân, chỉ có điều như vậy sẽ khiến đại nhân có một danh tiếng tàn bạo.

Cuối cùng, Khải Văn tiên sinh vẫn đặt vấn đề rắc rối về danh tiếng lên trên mặt bàn.

- Ta cần một cái danh tiếng tàn bạo như thế.

Mạnh Hàn biết Khải Văn tiên sinh đã nghĩ thông suốt, chỉ là một ngưỡng cuối cùng vẫn không qua được. Hắn cười nói.

- Đại nhân cần danh tiếng tàn bạo sao?

Cho dù Khải Văn tiên sinh đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không sao hiểu rõ được một vài chuyện của giới quý tộc trên chốn quan trường. Sau khi nghe Mạnh Hàn nói xong, hắn cảm thấy thực sự không thể nào hiểu được.

- Đương nhiên!

Mạnh Hàn khẳng định nói:

- Ta cần một danh tiếng tàn bạo. Để mọi người vừa nghe nói tới ta, đã biết ta không phải là người dễ chọc. Cho dù có mấy người muốn đối phó với ta, nhưng những người này muốn thật sự động thủ cũng sẽ suy nghĩ một chút, động thủ với ta là hậu quả thế nào. Hơn nữa, một danh tiếng tàn bạo, chung quy vẫn có thể dùng được vào nhiều việc hơn so với một danh yếu người hiền lành mềm yếu tùy ý cho người khác bắt nạt.

Khải Văn tiên sinh không phải là tiểu hài tử. Những chuyện hắn đã trải qua quả thực có thể nói là phong phú tới cực điểm. Dùng một câu nói thông tục một chút, hắn ăn muối còn nhiều hơn so với Mạnh Hàn ăn cơm. Mạnh Hàn nói xong, Khải Văn tiên sinh liền trầm tư suy nghĩ.

Thế giới này, ngoại trừ chế độ đẳng cấp quý tộc nghiêm ngặt ra, sự thực còn lại chính là cường giả vi tôn. Ai cũng biết, nếu như có Mạnh Hàn của cải kếch xù như vậy, lại không có thực lực bảo hộ mình, đều sẽ phát sinh ra chuyện. Không nói đến những cao thủ có lòng tham lam, chỉ riêng những quý tộc xung quanh đã có thể ăn tươi nuốt sống Mạnh Hàn.