Trên yết hầu bọn họ đều có một vết thương nho nhỏ. Giờ phút này từ trong vết thương nho nhỏ kia đang điên cuồng tuôn trào máu tươi. Trên mặt đất cách đó không xa, mấy mũi tên bắn sâu vào trong mặt đất, chỉ chừa lại những đuôi mũi tên nói cho mọi người biết rõ, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mũi tên bắn ra kinh khủng như vậy, tại Hoàng Sa Trấn này chỉ có một chỗ có. Đó chính là đội thân vệ của lãnh chúa đại nhân. Mọi người đều biết về điểm này, cũng đều hiểu rõ, đội thân vệ của lãnh chúa đại nhân đã đến.
Ngay lập tức, mọi người không hẹn cùng thận trọng lùi về phía sau mấy bước. Bọn họ sợ sẽ có hiểu lầm gì xảy ra. Joey lại rút mũi kiếm chỉ vào cổ họng của người trung niên đang nằm trên mặt đất. Sau đó nàng lại đá thêm vài cước, trực tiếp đá lên trên đùi người trung niên kia, đúng nơi hắn bị địa gai đâm xuyên qua.
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết chói tai, Mạnh Hàn chậm rãi đi trong tửu quán ra ngoài. Hắn đi tới gần người trung niên kia, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống người trung niên kia, lạnh lùng nói:
- Người làm ăn thì phải có dáng vẻ của người làm ăn. Hoà thuận thì phát tài, ngươi không hiểu sao?
- Hành vi của ngươi bây giờ khác với ta ở chỗ nào. Còn nói cái gì hoà thuận thì phát tài?
Người trung niên lại tỏ ra vô cùng kiên cường. Vào lúc này không ngờ hắn không khuất phục, trong miệng còn phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng sau khi nói chuyện với Mạnh Hàn, hắn lại cứng rắn nhẫn nhịn, chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Hàn. Hắn vừa nói, vừa cười lạnh, dường như cảm thấy tìm được khuyết điểm Mạnh Hàn nói trước sau không giống nhau, thì vô cùng đắc ý.
- Thôi đi. Làm ăn đương nhiên phải hoà thuận thì phát tài. Nhưng các ngươi là cường đạo. Ta việc gì phải đi nói chuyện làm ăn quy củ cùng với các ngươi?
Mạnh Hàn dở khóc dở cười. Vào thời điểm này còn muốn nói những lời nói vớ vẩn như vậy. Thật không biết rốt cuộc gia hoả này đang suy nghĩ gì.
- Con dân Chân Thần sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Joey thoáng dùng sức dưới chân, người trung niên liền đau đớn toàn thân co quắp. Nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn. Không chỉ có như vậy, hắn còn uy hiếp ngược lại Mạnh Hàn.
- Ta sợ quá!
Mạnh Hàn giả vờ vỗ vỗ vào ngực của mình. Sau đó hắn nghiêm sắc mặt:
- Thần chính là thần. Ngươi còn vẽ rắn thêm chân, phân chi chân thần với giả thần cái gì? Chẳng lẽ mỗi giây mỗi phút ngươi đều lẩm bẩm ngươi là chân thần, nhưng trong lòng còn có thời điểm nghĩ là giả thần? Không đủ thành kính, huynh đệ!
Vài câu nói này của Mạnh Hàn xem ra là lời trêu ghẹo, nhưng lọt vào trong tai người trung niên, thật giống như sấm sét giữa trời quang. Toàn thân đột nhiên ngây ngẩn. Thậm chí ngay cả thân thể đang đau khổ run rẩy bỗng chợt dừng lại. Hai mắt hắn dại ra, bộ dạng rõ ràng không thể tin được.
Mạnh Hàn căn bản không thèm để ý tới hành động của gia hoả này. Hắn chỉ nhìn xung quanh một chút. Vào lúc này, các đội viên thân vệ đã xuất hiện ở xung quanh. Sau khi Juli trở lại báo cáo, Grace và Elyse lập tức phái tất cả các đội viên thân vệ tới. Lúc này nhìn thấy Mạnh Hàn, tất cả mọi người đồng loạt làm một quân lễ:
- Tham kiến đại nhân!
Lúc này những người xung quanh a mới chợt hiểu ra, người trẻ tuổi có dáng vẻ phong trần mệt mỏi này lại chính là thành chủ đại nhân của thành bảo này. Không trách được hắn nói trên tay hắn có không ít tiêu thụ quyền tơ lụa. Đâu chỉ là có không ít. Căn bản tất cả tiêu thụ quyền tơ lụa đều nằm trong tay hắn. Người của thương hội Ám Ảnh đúng là người mù. Chết tốt không chết, lại ở ngay trước mặt thành chủ đại nhân đánh cướp Dã Ngưu. Kết hiện tại cục đã phải gieo gió gặt bão.
- Công quốc Đô Linh còn có Chân Thần gì đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Có ai biết không?
Grace và Elyse đã xuất hiện ở sát bên cạnh Mạnh Hàn. Mạnh Hàn lập tức liền hỏi.
- Công quốc Đô Linh cách chỗ của chúng ta rất xa. Hơn nữa cũng không phải trong vương quốc Công quốc của chúng ta.
Elyse vẫn thường xuyên giao thiệp với một vài thương nhân bên ngoài. Về phương diện này nàng nắm tương đối rõ ràng. Nàng lập tức trả lời:
- Về phần Chân Thần của bọn họ hẳn là một thần linh tín ngưỡng của bọn họ!
- Công quốc Đô Linh là một trong những giáo hội Hắc Ám dưới quyền quản lý của Công quốc. Chân Thần trong miệng bọn họ chính là thần linh của giáo hội Hắc Ám.
Một giọng nữ xa lạ xuất hiện ở bên tai mọi người. Grace và Elyse không khỏi xoay người nhìn lại.
Giọng nói vừa xuất hiện, Mạnh Hàn liền nghe ra đó là nữ tử vừa mới ngồi xuống bàn của hắn.
Chuyện Công quốc Đô Linh chính là nàng vừa mới nói. Có khả năng nàng khá quen thuộc đối với chuyện bên kia. Như vậy, còn tốt hơn so với lời giới thiệu của Elyse.
- Thần linh của giáo hội Hắc Ám?
Nghe thấy lời nói này, Mạnh Hàn không nhịn được nhíu mày. Danh tiếng của thương hội Ám Ảnh này ở chỗ này còn chưa biết tới, làm sao lại dính líu tới một giáo hội Hắc Ám, còn có thần linh nữa?
- Tuy nhiên đại nhân nói rất có lý.
Giọng nói của nữ tử này vô cùng dễ nghe, khiến người ta không tự chủ được sẽ xuất hiện một loại thiện cảm muốn kết giao:
- Thần chính là thần. Sao còn phải phân biệt cái gì là chân thần với giả thần. Nếu như đại nhân ở trong giáo hội Hắc Ám, chỉ dựa vào câu nói này, nói không chừng cũng có thể trở thành một vị chấp sự áo bào đen.
Khái niệm giáo hội Hắc Ám lúc trước còn chưa được giải quyết, hiện tại lại nhảy ra một khái niệm chấp sự áo bào đen. Tuy nhiên, từ cách nói của nữ tử này, dường như nàng vô cùng quen thuộc đối với giáo hội Hắc Ám.
- Nếu như giáo hội Hắc Ám là tôn giáo, dù thế nào cũng sẽ không phải dạy người ta giết người phóng hỏa làm cường đạo!
Mạnh Hàn dường như đã nhận được từ trong ký ức của Antonio một vài khái niệm liên quan đến giáo hội Hắc Ám. Chỉ có điều những khái niệm này không thực sự rõ ràng. Nhưng giáo hội Hắc Ám căn bản không có thế lực bên trong vương quốc, khoảng cách lại xa xôi. Mạnh Hàn có thể không cần để ý tới. Dù sao đi nữa nó không có quan hệ quá lớn đối với mình. Chỉ có điều nếu như thương hội Ám Ảnh có quan hệ với giáo hội Hắc Ám, Mạnh Hàn không thể không để ý phòng ngừa cẩn thận. Hắn lại nói:
- Thương hội Ám Ảnh làm cường đạo ở chỗ này. Ta tin tưởng đây tuyệt đối không phải là do thần của bọn chúng sai khiến. Ngươi nói có đúng không?
- Đương nhiên!
Đôi mắt của nữ tử kia phát ra hào quang lấp lóe, ý cười dịu dàng dường như muốn tuôn trào từ trong vành mắt ra:
- Đúng như đại nhân từng nói, bọn họ nhất định đã xuyên tạc giáo huấn của thần.
Sau khi nữ tử kia nói xong những lời này, đôi mắt nàng phát ra tia sáng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, dường như muốn xem hắn sẽ xử trí thế nào.
Mạnh Hàn không suy nghĩ nhiều, hướng về phía Joey thoáng làm một động tác cắt cổ. Kiếm của Joey liền đưa về phía trước một cái, dễ như trở bàn tay đâm xuyên qua cổ họng của người trung niên. Sau đó, mũi kiếm mang theo một vệt tơ máu, lướt qua cổ họng của năm người cuối cùng mới bay trở về trong vỏ kiếm của Joey.