Hắn càn rỡ cười một cách điên cuồng nói:
- Phát tài rồi! Chúng ta sẽ nhanh chóng có rất nhiều thổ địa. Thành bảo cự thạch đã tính là gì. Chỉ cần chúng ta vui vẻ, chúng ta có thể xây dựng mấy chục cái thành bảo cự thạch!
Mấy người cứ thế tiến về phía Hoàng Sa Thành.
- Hoàng Sa Thành, Mạnh Hàn ta đã trở về!
Lần trước, đi cùng một đoàn xe ngựa cuồn cuộn tiến vào, Mạnh Hàn cũng chưa kịp xem cái gì. Lần này, bên cạnh hắn chỉ có Joey và Chu Tương. Ngay cả Gavin cũng đã bị hắn phái trở lại báo tin. Dọc đường chậm rãi đi tới, hắn đã phát hiện ra sự biến hóa của Hoàng Sa Thành.
Đầu tiên chính là số người. Hiện tại Hoàng Sa Thành đã không còn là một thị trấn nho nhỏ lúc trước nữa. Số người dân trong thành cũng không chỉ còn là một ngàn người. Lần trước trong lúc vội vã nên đã xây dựng thành trì bằng gỗ.
Sau đó cũng bởi vì thời gian đầy đủ lại thêm vào nhân thủ sung túc, đã thuận lợi từ từ thay từng đoạn thành trì một thành đá. Hơn nữa quy mô ít nhất cũng phải lớn gấp đôi so với trước kia.
Về phương diện người dân trong thành, nếu như tính luôn cá đám lính đánh thuê thường trú trong thành và đội buôn thường lui tới đây đã điều tra được một trăm ngàn người.
So với trên thế giới này, Hoàng Sa Thành đã được xem như một thành thị trung đẳng.
Ảnh hưởng của cấm chú trong sa mạc đã được giảm tới mức thấp nhất. Mạnh Hàn kinh ngạc phát hiện, cho dù trong khoảng thời gian này hắn không có ở Hoàng Sa Thành, nơi này dường như không còn thời tiết khô ráo như trước kia. Khắp nơi đều là cỏ xanh mọc lên như đệm, một cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này đã có không ít mưa rơi xuống. Bằng không quang cảnh sẽ không biến hóa như thế. Đồng thời, điều này cũng mang ý nghĩa Mạnh Hàn không cần bận tâm về vấn đề nguồn nước của nơi này nữa. Dưới sự ảnh hưởng của rừng rậm Tinh Linh bên cạnh, khí hậu nơi này đã có chuyển biến tốt.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Mạnh Hàn lại cảm thây may mắn vì mình đã giành trước một bước, đạt được hiệp nghị với Tinh Linh Tộc. Nếu không, chờ tới khi những Công quốc quanh sa mạc phát hiện ra điểm này, sợ là ý nghĩ muốn sát nhập sa mạc này của hắn chắc chắn sẽ gặp phải càng nhiều phiền phức hơn.
Ở trong sa mạc mấy chục ngày, hiện tại bộ y phục trên người Mạnh Hàn đã không còn màu sắc vốn có nữa. Kể cả Joey và Juli cũng vậy. Bọn họ đều có bộ dạng đầu xám mặt tro. Khi đi ở trên đường, bất kỳ ai cũng nhìn không ra được người dẫn theo hai gia hỏa hộ vệ này lại chính là chủ nhân chân chính của Hoàng Sa Thành.
Cũng chính vì như thế, cho nên Mạnh Hàn đi ở trên đường, cũng không hề bị người khác nhận ra. Rất nhiều lính đánh thuê ra vào trong sa mạc. Mỗi ngày phải có tới hàng trăm hàng ngàn người. Bởi vậy bọn họ mặc trang phục như vậy, không có điểm nào đáng chú ý. Ngược lại có không ít người tửu quán và nhà trọ đã nhiều lần níu kéo bọn họ mời dừng chân nghỉ ngơi uống rượu. Tất cả đều trực tiếp coi bọn họ là linh đánh thuê vừa mới từ trong sa mạc vào thành.
Trong chớp mắt, Mạnh Hàn rất muốn tự mình cảm nhận một chút về cuộc sống sinh hoạt bên trong Hoàng Sa Thành. Bình thường hắn không có cần may mắn hưởng thụ điều này vì Elyse luon hầu hạ hắn vô cùng chu đáo, luôn để hắn sống trong cuộc sống áo đến thì đưa tay, cơm đến há mồm. Mà hiện tại hắn lại muốn giống như một người lính đánh thuê bình thường, cảm nhận một chút về cuộc sống của người bình thường trong Hoàng Sa Thành.
Trước mắt chính là một cơ hội rất tốt. Mạnh Hàn nói ý tưởng của mình cho Joey và Chu Tương nghe. Tất nhiên hai nữ tử này không có điều gì đặc biệt để phản đối. Đại nhân thích làm cái gì, là chuyện của đại nhân. Nơi này vốn chính là địa bàn của đại nhân. Bất kỳ ai cũng không thể hạn chế.
ikienthuc.org
Tuy nhiên, Joey vẫn rất thông minh ra hiệu Juli đi chuẩn bị một chút. Cho dù nơi này là lãnh địa của Mạnh Hàn, nhưng nếu như trên lãnh địa của mình còn để đại nhân chịu thiệt, vậy hai kỵ sĩ đặc biệt như các nàng chính là đã không làm tròn chức trách của mình. Tuy rằng đại nhân nói không muốn để những người khác quấy rầy sự hứng thú của hắn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc Joey âm thầm sắp xếp một nhóm người.
Trong suốt thời gian dài luôn tham dự vào những đấu tranh cao tầng, Mạnh Hàn đã rất lâu không quan tâm tới cuộc sống sinh hoạt của người bình thường. Lần này Mạnh Hàn bỏ kiêu căng xuống, đi vào một sản nghiệp không phải là của hắn để uống rượu nghỉ ngơi.
Đây là một gian tửu quán bình thường, không biết do thương nhân từ nơi nào đến mở. Hiện tại trong Hoàng Sa Thành có nhiều người như vậy, những tửu quán do Mạnh Hàn kinh doanh lúc trước, căn bản không đủ để đáp ứng nhu cầu của nhiều người như vậy. Điều này đã khiến cho một vài thương nhân ở bên ngoài tới chiếm không ít tiện nghi. Có thể nhìn thấy nơi đây có rất nhiều thương điếm với đủ loại, mọc lên như nấm.
Bây giờ đang là ban ngày, không phải là lúc ăn cơm. Bên trong quán rượu nhỏ cũng không có nhiều người. Thời điểm Mạnh Hàn đi vào tửu quán, bên trong chỉ có một người đang ngồi ở gần cửa sổ. Những chỗ ngồi khác đều trống. Thoáng nhìn một chút, Mạnh Hàn liền đi tới một chiếc bàn đặt cạnh một bên cửa sổ khác, ngồi xuống.
Chịu ảnh hưởng từ những tửu quán do Mạnh Hàn mở ra, tửu quán nơi này giống có phần tương tự, cũng có bố trí ghế dài và phòng khách. Tuy nhiên, chỗ Mạnh Hàn chọn chỉ sát đường mà thôi, cũng không hề có gì đặc biệt.
- Nào cho hai cốc bia! Tùy tiện mang vài món ăn tới đây!
Mạnh Hàn quát to một tiếng, lớn giọng hào sảng giống như những người lính đánh thuê khác.
- Lập tức đến liền!
Sau quầy của tửu quán lập tức truyền đến một tiếng hét lớn của một nam tử. Thật thú vị.
Mạnh Hàn nghe âm thanh xa lạ này, tâm tình không khỏi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn nhìn thấy Joey vẫn đứng ở bên cạnh, liền không nhịn được kéo nàng một chút, để nàng ngồi ở bên cạnh mình. Nếu như vẫn có một người đứng, thật sự không phù hợp với hoàn cảnh nơi này.
Rất nhanh, hai cốc bia giống như thùng nhỏ liền đông một tiếng nện lên phía trên mặt bàn. Cho dù mùi vị không ra sao, nhưng đây chính là cảm giác mà Mạnh Hàn muốn có. Không có những lễ tiết quy định rườm rà của quý tộc, muốn uống thế nào thì uống như thế, tự do tự tại.
Nhưng món ăn đưa lên thực sự đã khiến Mạnh Hàn cảm thấy bất ngờ. Không ngờ lại có thể là thịt nướng.
Mạnh Hàn uống một hớp bia, sau đó lấy một miếng thịt nướng lên ném vào trong miệng mình. Cảm giác này thật giống như kiếp trước uống bia ăn thịt nướng, phía trước có một lò than ở trước mặt. Sau khi từ trong sa mạc đi ra, tuy không phải ăn những đồ đắng nghét, cháy đen nhưng cũng không có mùi vị yên tĩnh ngồi ăn thế này. Ăn uống hứng khởi, Mạnh Hàn không nhịn được gác một chân lên trên ghế, vừa chạm cốc với Joey, vừa trò chuyện với nàng về một vài chuyện mạo hiểm mà Joey đã từng trải qua trước đây. Tâm tình có phần rất thích thú.
- Người anh em, nhìn các ngươi uống vui vẻ như vậy, không ngại cùng tâm sự một chút chứ!