Chỉ có điều vẫn là khu vực cát đó, nhưng khi bị Mạnh Hàn giẫm xuống chỉ xuất hiện vết lõm. Mạnh Hàn vẫn vững vàng đứng trên đó, hoàn toàn không có xu hướng bị lún xuống.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến mọi người đều hai mặt nhìn nhau. Lẽ nào khu vực lưu sa này sau khi bị dẫm lên một lần lập tức không còn là lưu sa nữa?
Nhưng những điều khiến bọn họ kinh ngạc vẫn chưa hết. Mạnh Hàn lại giơ chân lên bước, cứ như vậy đi thẳng đến gần giữa khu vực lưu sa. Tuy nhiên, mặc kệ Mạnh Hàn đi như thế nào, khu vực này dường như đã biến thành sa mạc, hoàn toàn không hề lún xuống.
Theo Mạnh Hàn đi tới, mọi người bị dây thừng trên eo Mạnh Hàn dẫn dắt, không tự chủ được đi về phía trước. Đi đầu tiên chính là một người lính đánh thuê. Nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hàn bước vào vị trí người lính đánh thuê già lúc này thoải mái như vậy, hắn không cần suy nghĩ liền đi tới.
Trong sa mạc, giẫm lên dấu chân của người đi trước là một biện pháp không tồi. Chí ít sẽ không có bất ngờ gì quá lớn.
Tuy nhiên rõ ràng lần này không giống như vậy. Người lính đánh thuê vừa giẫm một bước tới, dưới chân liền mềm nhũn. Một chân của hắn lập tức lún sâu vào trong lưu sa.
Người lính đánh thuê điên cuồng sợ hãi kêu lên một tiếng. Thật may người phía sau đã phản ứng nhanh, đúng lúc kéo dây thừng lại. Trên thực tế, cho dù mọi người không kéo, hắn cũng sẽ không lún xuống bao nhiêu. Dù sao cũng chỉ là một chân mà thôi. Chỉ có điều biểu hiện của Mạnh Hàn và hắn tuyệt nhiên không giống nhau, khiến người ta cảm thấy kinh sợ mà thôi.
Mỗi khi đi một bước, Mạnh Hàn đều thấp giọng niệm một câu:
- Thuẫn!
Tiếp đó hắn phóng ra một ma pháp thuẫn nho nhỏ ngay dưới chân của mình. Trong sa mạc nguyên tố thổ thật sự quá mức mỏng manh. Cho dù là Mạnh Hàn, hiện tại cũng chỉ có thể phát ra một khối ma pháp thuẫn to bằng bàn tay. Nhưng khối ma pháp thuẫn này đã đủ để phá hoại kết cấu phân bố nguyên tố của khu vực lưu sa này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mạnh Hàn giẫm tới khu vực lưu sa nhưng không bị lún xuống. Điều này đã khiến Mạnh Hàn thầm xác định được mấy kết cấu đúng là có liên quan đến lưu sa. Nhưng tình hình cụ thể thế nào vẫn phải chờ sau này có thời gian chậm rãi thăm dò. Nhưng hắn không nắm chắc sau khi vừa biết những kết cấu này đã có thể phóng ra một cách hoàn mỹ. Cho dù cải tạo địa gai thuật, hắn cũng cần luyện tập cả vạn lần mới có thể làm được thoải mái. Hiện tại liền muốn phóng ra cạm bẫy lưu sa, tuyệt đối là không thể.
Nhưng biết những điều này đã đủ rồi. Đối với Mạnh Hàn mà nói, ngoại trừ thu hoạch về tinh thần lực, nhận được bất kỳ thứ gì trong sa mạc đều xem như là lợi ích thêm vào.
Thoáng nhìn người lính đánh thuê ở phía sau vừa từ trong lưu sa bò dậy, Mạnh Hàn biết mình không thể nào tiến về phía trước được nữa. Nếu hắn đi tiếp, mọi người cũng phải tiến vào trong lưu sa theo hắn.
Thời điểm Mạnh Hàn theo đường cũ trở về, đi tới sát bên cạnh người lính đánh thuê, còn không quên mỉm cười đưa tay kéo hắn từ trên mặt đất đứng được.
- Được rồi, chúng ta về nhà!
Lần này, Mạnh Hàn không còn yêu cầu nào khác. Mọi người nghe thấy mệnh lệnh này, đều hoan hô một tiếng, quay đầu rời đi.
Bọn họ đã đợi mệnh lệnh về nhà này đã lâu. Nếu như không phải lần này đi ra người đông thế mạnh, lại mang theo nhiều thứ như vậy, bọn họ căn bản không thể nào chịu nổi hành trình ba mươi ngày trong sa mạc. Cái này cũng chưa tính, trở lại còn phải mất khoảng hơn hai mươi ngày đường nữa.
Bất kể nói thế nào, chí ít hiện tại đã được lên đường về nhà. Trên đường trở về, mọi người đều có tinh thần gấp trăm lần. Một mặt là vui vẻ khi về nhà. Về mặt khác chính là đi theo Mạnh Hàn rất an tâm. Có Mạnh Hàn ở đây, mọi người có thể thoải mái tìm được nguồn nước, hơn nữa cũng không sợ lưu sa. Còn có hành trình vào sa mạc nào an toàn hơn cuộc hành trình này nữa sao?
Trong cuộc hành trình liên tục mười mấy ngày an tâm, tất cả mọi người đi vô cùng thoải mái. Còn Mạnh Hàn lại được hầu hạ vô cùng cẩn thận. Hai tiểu thị nữ không ở đây, hầu hạ Mạnh Hàn chính là chuyện của hai vị nữ kỵ sĩ. Mạnh Hàn rất kinh ngạc phát hiện, hai nữ kỵ sĩ bạo lực của mình dường như cũng có một mặt dịu dàng nữ tính.
Càng ngày càng tới gần Hoàng Sa Thành, Mạnh Hàn thậm chí cảm giác được khí tức của nhà. Nhưng trong giây lát, sắc mặt Mạnh Hàn liền biến đổi. Phía chân trời, một khí tức cường hãn ùn ùn kéo đến, nhanh chóng bao phủ tất cả đội ngũ. Một áp lực uy nghiêm xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.
Uy áp đột nhiên xuất hiện khiến Mạnh Hàn không kịp phòng bị. Nhưng thật may, tinh thần lực mạnh mẽ đã nhanh chóng phản ứng, bảo hộ được Mạnh Hàn. Nhưng những người khác lại không có vận may như vậy. Bọn họ trực tiếp chịu loại công kích vô hình này. Một vài người tu vi thấp thậm chí đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Cảm giác nguy hiểm vừa xuất hiện, Joey và Juli liền ý thức được, lập tức chắn phía trước Mạnh Hàn. Đáng tiếc, loại uy nghiêm không hề có một tiếng động này lại không thể đơn giản ngăn cản như vậy. Cho dù hiện tại Joey và Juli đã là Đại Kiếm Sư, nhưng các nàng vẫn vô cùng vất vả.
Ầm.
Mạnh Hàn dường như chưa dưỡng thành thói quen nhanh chóng phản ứng. Đối mặt với áp lực vẫn không thể chủ động phòng ngự. Nhưng trong nguyên tố bão táp, tinh thần lực đã được rèn luyện. Tại thời khắc then chốt, tinh thần lực đã phát huy tác dụng. Cỗ áp lực dị thường này vừa xuất hiện, tinh thần lực dường như đã tự phát bắt đầu điều động, tạo thành một chiếc lồng vô hình bảo vệ lấy Mạnh Hàn.
Cho dù xảy ra biến cố như vậy, nhưng Mạnh Hàn lại nở nụ cười. Mọi người kinh ngạc nhìn thành chủ đại nhân của mình. Bọn họ thực sự không biết vì sao hắn lại bật cười.
- Mọi người đi theo hướng trở về nhà đi. Cứ đi về phía trước khoảng hai giờ sau đó chờ ta.
Mạnh Hàn ung dung hạ mệnh lệnh. Dáng vẻ không quan tâm chút này lại khiến người ta cảm tấy một sự uy nghiêm khủng bố.
- Đại nhân!
Joey và Juli trăm miệng một lời kêu lên một tiếng. Dường như các nàng đang nhắc nhở Mạnh Hàn về chức trách của các nàng.
- Được, các ngươi lưu lại.
Mạnh Hàn quay đầu nhìn Joey và Juli một chút mới nói một câu. Sau đó hắn lại nói ra một câu nữa:
- Gavin và George cũng lưu lại. Những người khác rời đi.
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng, ở trong sa mạc biểu hiện và lợi ích của Mạnh Hàn mang tới cho mọi người tới bây giờ đã khiến hắn có một quyền khống chế tuyệt đối trong đội ngũ này. Không có ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của Mạnh Hàn. Tất cả đều nghe lời hắn rời khỏi.
Dường như phối hợp với mệnh lệnh của Mạnh Hàn, lúc này cỗ uy áp không hề có một tiếng động cũng trở nên hòa hoãn rất hơn nhiều. Bởi vậy khi mọi người rời đi, hoàn toàn không có áp lực nào.
- Vai có hơi đau!
Sau khi đội ngũ đã biến mất khỏi tầm nhìn, Mạnh Hàn mới khoa trương uốn éo cái cổ, lắc lắc cái đầu:
- Trong sa mạc nhiều ngày như vậy, thật muốn có người xoa bóp cho một chút!