Thiên Hạ Vô Song

Chương 228: Đạt Thành Hiệp Nghị




Trung niên nhân này toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh, không còn vẻ thong dong trước kia nữa, rốt cuộc cánh tay cầm kiếm cũng buông xuống, nhưng mà tất cả mọi người cũng nhìn ra được cánh tay cầm kiếm ngăn cản mũi tên vừa rồi lúc này đã bắt đầu phát run.

- Thật xin lỗi ah, bởi vì một hiểu lầm làm hư bàn và kiếm của các vị, một thanh kiếm sẽ được bồi thường cho ngươi.

Mạnh Hàn chỉa chỉa vào vào cái ghế, ý bảo trung niên nhân ngồi xuống.

- Không dám không dám!

Trung niên nhân thành thành thật thật ngồi xuống, hắn bỏ kiếm lên bàn để tránh hiềm nghi, mũi kiếm chỉa về phía mình, chuôi kiếm đặt qua hướng Mạnh Hàn:

- Thanh kiếm này ta cho rằng không tệ lắm, không nghĩ tới không chịu nổi một kích ah! Đại nhân có cung tiễn như vậy thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn.

Trong khoản thời gian nói chuyện dường như trung niên nhân đã ổn định tâm thần, quyết định dùng thái độ gì đối mặt với Mạnh Hàn.

- Công tử của đại nhân vật?

Mạnh Hàn cũng không quay đầu lại, thò tay chỉ vào người trẻ tuổi kia, nói:

- Đi theo ngươi ra ngoài lịch lãm rèn luyện?

- Đúng vậy a, kinh nghiệm chưa đủ làm đại nhân chê cười rồi.

Trung niên nhân không thể làm gì thừa nhận điểm này, trên thực tế chuyện này quá dễ nhìn rõ. Luận thực lực người trẻ tuổi khẳng định không phải mạnh nhất trong bọn họ nhưng lại có thể nói chuyện ra lệnh cho đám người, không cần hỏi nhất định là thân phận cao.

- Người trẻ tuổi khí thịnh một ít, có thể hiểu được.

Mạnh Hàn gật gật đầu, làm như hai người thân quen nhiều năm với nhau, còn một chút ý chỉ bảo vãn bối:

- Không có việc gì thì dạy bảo nhiều, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung ah! Hôm nay nếu không phải mọi người cho rằng là hiểu lầm, nói không chừng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, ngươi nói có đúng hay không?

Trung niên nhân còn có thể nói cái gì? Trừ cười gật đầu và trong nội tâm cười khổ ra dường như không thể phản bác được cái gì cả. Về phần người trẻ tuổi mới vênh váo tự đắc, giờ phút này sắc mặt tái nhợt vẫn đắm chìm trong sợ hãi, làm gì có khả năng nói ra nửa chữ.

Mạnh Hàn nói đúng không sai, có một số việc đúng là có thể làm nhưng không thể nói. Tỷ như có chút nơi dong binh công hội được hưởng thụ đặc quyền, nhưng tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau ai cũng không trắng trợn tuyên dương. Cũng chỉ có người tuổi trẻ kia không biết trời cao đất rộng mới có thể nói ra lời lẽ kiêu ngạo như vậy. Ít nhất trung niên nhân đã biết rõ lời này nếu nói lung tung sẽ gây cho dong binh công hội rất nhiều đại phiền toái.

Thò tay cầm lấy thanh kiếm của trung niên nhân kia, Mạnh Hàn cầm quan sát trong tay một hồi, lúc này mới quay thanh kiếm giao cho Joy:

- Đem thanh kiếm nầy sửa một chút, chất thép rất không tồi.

- Vâng, đại nhân!

Kiều thò tay tiếp nhận, cũng không có rời đi, lập tức có người từ bên ngoài đi vào mang thanh kiếm rời đi.

Mượn cơ hội Mạnh Hàn cẩn thận quan sát thì trung niên nhân cũng nhìn kỹ. Mũi tên kia hoàn toàn xuyên thủng qua thanh kiếm và động trên thanh kiếm. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khảm trên kiếm, dùng sức cũng không vặn ra được, có thể tưởng tượng cung tiễn bắn ra mũi tên này cường hãn bao nhiêu, không phải một Ngưu Đầu Nhân đại lực sĩ của Thú tộc đoán chừng đều kéo không ra. Thậm chí có khả năng Ngưu Đầu Nhân cũng không kéo ra được.

- Thân thủ rất không tồi, vào nam ra bắc không ít năm!

Mạnh Hàn giơ ngón cái với trung niên nhân kia, một tay cầm kiếm khổng lồ và thừa nhận lực phản chấn mà kiếm không rời tay, lực cánh tay của trung niên nhân này có thể nghĩ. Hơn nữa có thể sớm phát hiện ra nguy hiểm và sớm làm ra phản ứng cũng nói thẳng trung niên nhân tuyệt đối là một cao thủ, thậm chí có khả năng Joy cùng Julie cũng chưa chắc là đối thủ.

Nghiêm khắc nói tiếp Mạnh Hàn cũng có kiêng kỵ trong lòng với trung niên nhân này. Nhưng mà tình thể hiện tại Mạnh Hàn phải biểu hiện cường thế của bản thân, làm như vậy khí thế của hai bên mới có biến chuyển, vốn nên là một phương cường hoành, một phương khác yếu thế thì bây giờ đảo ngược. Nhưng nếu như thật sự bức đối phương tới đường cùng ai thắng ai thua còn rất khó nói.

Mạnh Hàn cũng không muốn trở mặt với dong binh công hội, dùng thực lực của hắn bây giờ chấn nhiếp những người trước mắt xem như được, nếu thật sự đại nhân vật của dong binh công hội đến thì Mạnh Hàn tuyệt đối không thể trêu vào. Đối phương đoán chừng cũng nhìn được điểm này cho nên mới rất nhanh khôi phục trấn định, nắm chắc rất nhiều.

Song phương đều không muốn mở rộng tình thế, đây chính là trụ cột đàm phán. Mạnh Hàn cũng bắt đầu bàn việc như đang nói chuyện phiếm.

- Từ chỗ thành chủ đại nhân cầm được phần văn kiện này chắc tốn không ít kim tệ a?

Mạnh Hàn cười ha hả như quan tâm bằng hữu hỏi một câu, cũng không trông cậy vào đối phương sẽ trả lời, phối hợp nói ra:

- Có thể sẽ kinh doanh tốt a, nếu không có thể sẽ lỗ vốn đấy.

- Vâng, đại nhân!

Từ giọng nói của Mạnh Hàn trung niên nhân nghe được một tia chuyển cơ, dường như Mạnh Hàn không có ý chém tận giết tuyệt, nhịn không được trong nội tâm vui vẻ, trên mặt nở nụ cười chức nghiệp.

- Như vậy ngươi xem thuế suất cái mỏ đá này định bao nhiêu thì phù hợp?

Mạnh Hàn ngay sau đó lại ném ra vấn đề này, nhưng lại ném đại phiền toái này cho trung niên nhân, muốn chính hắn định thuế suất.

- Cái này, đại nhân, chuyện này không phù hợp a? Chúng ta cũng không dám tùy tiện vượt qua.

Có giáo huấn vừa rồi trung niên nhân nào dám tự ngươi nói ra, một khi bị Mạnh Hàn cài tội danh vượt quyền của lãnh chúa thì lại là một đại phiền toái:

- Cái này phải phải nhờ đại nhân tự mình vất vả, chúng ta quyết không dám làm thay.

- Dễ nói dễ nói.

Mạnh Hàn ngôn ngữ đã biến thành giọng của thương nhân:

- Chúng ta nơi này bình thường thuế suất là 5%, nhưng mà mỏ đá này các ngươi cũng biết rõ, đây chính là xa xỉ phẩm, ta hơi đề ao chút cũng không quá phận a?

- Không quá phận, không quá phận!

Trung niên nhân giờ phút này Mạnh Hàn nói cái gì thì chính là cái gì, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đã, chuyện sau này để về rồi giải quyết.

- Xa xỉ phẩm, gấp bội a!

Mạnh Hàn khẽ cười cười:

- Vậy tạm định 10%, sau này cảm thấy không thích hợp sẽ điều chỉnh thâm. Ngươi cảm thấy như thế nào đây?

- À?

Trung niên nhân hiển nhiên không ngờ rằng Mạnh Hàn cường thế thời gian dài như vậy lại thu thuế suất như thế. 10% ở thành thị khác là thuế suất thấp nhất, cho dù là Mạnh Hàn mượn xa xỉ phẩm tăng thuế suất lên cao cũng không làm cho người ta khó chịu. Người của dong binh công hội càng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn qua Mạnh Hàn, giống như nhìn kẻ ngu vậy.

- Đại nhân, ngài có cái gì phân phó xin ngài cùng bàn giao một tiếng.

Trung niên nhân chưa bao giờ xem Mạnh Hàn là người ngu, từ khi mới bắt đầu tới bây giờ Mạnh Hàn làm gì có biểu hiện ngu đần? Ngược lại một công tử của đại nhân vật trong công hội mà bọn họ cho rằng có tiền đồ bất khả hạn lượng từ đầu tới đuôi đều bị Mạnh Hàn đùa nghịch xoay quanh. Mạnh Hàn cho thuế suất thấp như vậy hiển nhiên là có điều kiện trao đổi.