Thiên Hạ Vô Song

Chương 215: Ân Ái (1)




Phốc phốc, binh khí chặt lên người của binh sĩ Bạo Phong Thành, mỗi người đều có lần đầu tiên, nhưng mà không thể không nói Mạnh Hàn dừng kỹ luật nghiêm minh huấn luyện binh sĩ tính thích ứng đúng là cường hãn, lần thứ nhất giết người lại dũng mãnh như thế.

Các binh sĩ Bạo Phong Thành chỉ được huấn luyện bình thường, căn bản không cách nào tưởng tượng vệ đội của Mạnh Hàn hung hãn. Hơn nữa sĩ khí của bọn họ biến mất, mặc dù phái năm trăm người cũng không quá đáng là bia ngắm cho vệ đội Mạnh Hàn mà thôi.

Mạnh Hàn nhìn thấy một màn này, các chiến sĩ phối hợp ăn ý quả thực là thu hoạch nhẹ nhõm. Mà bên kia Joy cùng Julie quả thực là hai tử thần thu hoạch tính mạng người khác, đụng với các nàng thì không ai còn sống cả.

Ngẫu nhiên có gặp được những binh sĩ thủ lĩnh, chỉ có điều vừa mới ngăn cản một kích của các nàng thì dưới thân xuất hiện gai đất lợi hại, đột ngột và âm hiểm, các binh sĩ này ngăn cản công kích của Joy cùng Julie không ngoại lệ đều bị gai đất đâm xuyên người, vận khí tốt bị mất mạng tại chỗ, vận khí không tốt chỉ có thể thống khổ bất lực nhìn máu tươi của mình bắn ra ngoài, trơ mắt chờ đợi tử vong tiến tới.

Vèo, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, những gia hỏa vừa chạy xa bị mũi tên của Mạnh Hàn bắn tới. Mạnh Hàn không chút tình cảm nào nhìn thi thể ở xa, vừa kéo dây cưng vừa thông qua ma pháp sủng vật của mình quan sát đến con mồi của mình. Liên tiếp tao ngộ làm cho Mạnh Hàn hiểu rõ, thời điểm nên hung ác thì bản thân mình nên hạ quyết tâm, nếu không chết sẽ là mình.

Mặc dù nhân số đối phương gấp mình bốn năm lần, nhưng mà dưới tình huống tác chiến như thế này thì không có phần thắng. Thủ lĩnh đầu tiên bị Mạnh Hàn tiêu diệt, sĩ khí sa sút, trừ chạy trốn thì những binh lính này căn bản không còn suy nghĩ nào khác, thậm chí ngay cả ý niệm chống cự trong đầu cũng mất đi.

Đáng tiếc là trong sương mù mênh mông này, hai mắt không nhìn thấy gì, trừ Mạnh Hàn và các binh sĩ thì kẻ bỏ trốn chính là bia ngắm sống, không còn khả năng nào khác. Còn sống đã biến thành hy vọng xa vời.

Xa xa cô gái mù Amanda nghe được âm thanh kêu la thảm thiết truyền tới, chợt hỏi lão nhân Roger bên cạnh mình:

- Roger, tình hình bên kia thế nào?

Ngữ khí nói chuyện một chút cũng không giống như đang nói chuyện với gia gia của mình.

- Rất không tồi.

Roger nhìn qua sương mù xa xa kia, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu qua sương mù, nói:

- Trừ binh sĩ Bạo Phong Thành không chịu nổi một kích ra, những kẻ khác rất không tồi.

Mạnh Hàn lúc này đã bắt đầu chỉ huy quân sĩ của mình quét dọn chiến trường. Thành chủ Bạo Phong Thành phái tới năm trăm người vốn có ý định mai phục nơi này giết Mạnh Hàn, nhưng lại bị Mạnh Hàn đánh giết ngược lại, một người cũng không thương vong. Chỉ có Joy cùng Julie hai người trực tiếp tiêu diệt hai trăm người của đối phương. Một trận này làm cho Mạnh Hàn thập phần thống khoái, cũng càng triệt để khâm phục Joy cùng Julie.

Ngược lại là Joy cùng Julie sau khi trải qua chiến đấu càng sinh ra lòng kính nể với thành chủ đại nhân của mình. Không nghĩ tới, lãnh chúa đại nhân biện pháp rõ ràng thực có thể thực hiện, huấn luyện bình thường nhìn không ra cái gì, mấy lần chém giết trước cũng không có cái gì, nhưng mà động thủ đại quy mô thực lực tăng trưởng thể hiện hoàn toàn rõ ràng. Mỗi người bình quân tiêu diệt hơn mười người, đều là binh sĩ huấn luyện hợp cách vẫn còn thừa lực.

Các chiến sĩ vệ đội cũng tiêu diệt địch nhân gấp hai ba lần mình. Mạnh Hàn chế tạo sương mù yểm hộ tiến lên đột kích địch nhân, tử vong không có một ai, thậm chí trọng thương cũng không có, chỉ có mấy chiến sĩ vào thời điểm đánh giáp lá cà bị địch nhân chó cùng rứt dậu chém bị thương nhẹ, chỉ là chút tổn thương nhỏ bé, một chút cũng không phiền toái. Dưới tác dụng sinh mạng pháp trượng của Mạnh Hàn, cơ hồ không có phí khí lực gì đã ngưng chảy máu, từ từ khôi phục.

Nghĩ đến Eder nghĩ ngợi chu toàn, thậm chí ngay cả giết Mạnh Hàn xong cũng đào một cái hố to rồi, chỉ chờ giết bọn họ rồi chôn ở đây. Chỉ qua một hồi công phu dọn dẹp thì nơi này không nhìn ra cái gì. Bởi như vậy Mạnh Hàn là lãnh chúa Hoàng Sa Trấn xem như tan biến hư không, không bao giờ còn khả năng tồn tại.

Như thế tiện nghi bọn người Mạnh Hàn, trực tiếp đem những binh khí và áo giáp của binh sĩ thu thập lại, thi thể thì quăng vào cái hố to, sau đó trực tiếp chôn, không ai nhìn ra nơi này xảy ra chuyện gì.

Mũi tên của cường nỏ phải thu hồi, huynh đệ Ải nhân làm không được bao nhiêu cái, thứ này so với những thứ khác trân quý hơn nhiều. Mạnh Hàn chỉ huy mọi người tìm kiếm từng cái một, tuy Joy cùng Julie có kinh nghiệm chỉ huy, nhưng các nàng không có kinh nghiệm quét dọn chiến trường.

Chỉ huy làm xong mọi việc, Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ, Elyse cùng với Joy đi xuống, lần nữa tới trước mặt Amanda cùng Roger. Nếu như không phải bọn họ cung cấp tin tức, nói không chừng Mạnh Hàn đã ngây ngốc lâm vào trong mai phục. Tuy thời khắc đó Mạnh Hàn cũng kịp chế tạo sương mù, nhưng dù sao cũng mất thế chủ động.

- Roger, thật sự rất cảm tạ.

Mạnh Hàn cũng không có gạt bỏ công lao của người khác tương trợ, nhìn thấy Roger thì nói một câu cảm tạ.

Roger lão đầu giống như chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội, hoảng loạn đong đưa tay, nói không nên lời. Amanda ở bên cạnh càng khẩn trương hơn, kéo vạt áo của Roger cắn môi, bộ dáng tiểu nữ hài bị chấn kinh, biểu lộ thê mỹ làm nội tâm của Mạnh Hàn cũng rung động.

- Các ngươi không phải muốn đi Hoàng Sa Trấn sao? Vừa vặn chúng ta tiện đường, cùng đi thôi!

Không biết sao Mạnh Hàn gường như muốn ở cùng một chỗ với một già một trẻ này, hoặc là nói hiểu rõ một chút Mạnh Hàn rất hy vọng cùng một chỗ với Amanda. Thuần túy là cảm giác, không biết vì cái gì Demi Diana thậm chí Grace Elyse vào lúc Mạnh Hàn vừa gặp cũng có bộ dáng thập phần đáng thương, nhưng mà không khiến Mạnh Hàn động tâm qua.

- Vậy thì quá tốt.

Thời điểm này Roger mới kịp phản ứng, sợ Mạnh Hàn nói xong không đáp ứng, gấp vội mở miệng biểu đạt tâm tư của mình. Vẻ mặt Amanda ở bên cạnh vui mừng làm cho Mạnh Hàn nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn vài lần.

Có lẽ cảm thấy năm trăm tên lính đầy đủ lấy mạng của Mạnh Hàn, Eder không có phái thêm người nào khác cả. Về phần Đại Kiếm Sư đỉnh phong giờ phút này cũng ra ngoài làm việc, cũng chưa có trở về. Bọn người Mạnh Hàn đi đường cẩn thận trở về Hoàng Sa Trấn không có gặp tập kích bất ngờ gì đó.

Đến Hoàng Sa Trấn, từ xa nhìn thấy tòa tường thành Hoàng Sa Trấn thì tâm của Mạnh Hàn dễ dàng hơn rất nhiều. Những binh lính khác cũng hoan hô một hồi lại bị Joy cùng Julie hai người quát bảo ngưng lại. Thời khác nào thân là vệ đội lãnh chúa đại nhân không được buông lỏng cảnh giác.

- Grace, chúng ta trở về.

Grace sớm đi ra nghênh đón, Mạnh Hàn vừa thấy mặt đã vui vẻ nhìn nàng hô một tiếng giông như lãng tử rời nhà đi thật lâu mới quay về nhà. Sự thật là như thế.