Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 56-3: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (3)




Hộ Quốc phủ này quả nhiên tài đại khí thô, mỗi một viên tinh hạch huyền thú trung giai thôi, luyện khí hay luyện đan gì đều có giá trị đặc biệt cao, coi như chỉ có một viên tinh hạch, ít nhất cũng có giá hơn một ngàn hai hoàng kim. Vậy mà trong bảo khố Hộ Quốc phủ này, tuỳ tiện tìm một góc, cũng đếm được mấy trăm viên.

"Dọn đi" Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, đầu ngón tay khẽ vuỗt ve cổ tay áo, quả nhiên Lý Thiên Nhất cướp đoạt được không ít đồ tốt nha!

Nhưng bây giờ thứ nàng cần nhất chính là vài món khoáng thạch cực phẩm chỗ này của lão ta, nàng cần chế tạo vài thứ.

"Tuân lệnh!" Chúng đệ tử Lăng gia đồng thanh đáp lại, tản ra bốn phía, mắt đầy tham lam, lần này giàu to rồi.

"Lẽ nào tất cả đều ở đây?" Lăng Vô Song hai tay khoanh trước ngực, đứng trước một bức bích hoạ (tranh vẽ tường), mũi chân nhẹ điểm lên sàn nhà hắc thạch, mắt quét chung quanh, như đang suy tư gì đó, lẩm bẩm nói: "Không đúng, hẳn không chỉ có nhiêu đây mới đúng."

Với tính cách của Lý Thiên Nhất, lão sẽ đặt tất cả đồ vật ở ngoài sao? Cân nhắc nửa ngày, Lăng Vô Song lại gần bức tranh vẽ tường, trước bức tường đá đủ mọi màu sắc, duỗi tay sờ sờ, cong hai ngón tay lại, gõ gõ xung quanh nó.

"Cộc cộc -- cộc cộc --"

Xương ngón tay gõ gõ lên mặt tường, phát ra tiếng vang thanh thuý nhỏ.

"Cốc cốc --"

"Rỗng" Lăng Vô Song hai mắt sáng ngời, loé ra vài phần gian xảo, quả nhiên như nàng sở liệu, trong bảo khố có ám cách!

Nơi khác, trong một khu rừng trúc rậm rạp, Hộ Quốc phủ, Kiếm Đạo trai, đừng thấy tính tình Lý Thiên Nhất mà nghĩ lão cũng chẳng ra gì, thật ra lão rất phí tâm về chỗ ở, phong cảnh đẹp mà tĩnh mịch, cảnh sắc hợp lòng người

Thị vệ đi thông cáo đã đợi bên ngoài hai canh giờ, gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, chờ đợi trong nơm nớp lo sợ, chân cũng sắp nhũn ra, nhưng vẫn chưa gặp được người.

"Ngươi trở về đi, Kiếm thánh đại nhân đang bế quan điều dưỡng, có chuyện gì qua vài ngày lại nói." Hai đại hán canh giữ bên ngoài đều là Thiên huyền cấp cao, lạnh nhạt nói với thị vệ chân tay co cóng đối diện, thậm chí còn có vẻ khinh thường.

"Hai vị đại ca, thật là Đại tướng quân kêu ta đến, ta ta thật sự có việc gấp muốn bẩm báo với lão tổ tông, ngươi, các ngươi cho ta vào đi." Thị vệ kia gấp đến độ nói chuyện lắp ba lắp bắp.

"Cút xa cho ta" Đại hán giơ một chân đá lên người thị vệ: "Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Kiếm thánh đại nhân bế quan hết, lão tổ tông là người ngươi muốn gặp là gặp sao? Để ngươi vào, lỡ làm hỏng đại sự, đến lúc đó người rơi đầu lại chính là bọn ta."

Ai ngờ, thị vệ kia đặt mông ngồi xuống đất, khóc lóc thảm thiết, bắt đầu tru lên nói: "Nhưng bọn ta không ngăn được a, lão tổ tông mà còn không đến nữa thì toàn bộ bảo khố Hộ Quốc phủ đều sẽ bị Lăng Vô Song kia dọn sạch sẽ mất thôi."

"Nói hươu nói vượn!" Hai đại hán rống to, nhanh chóng liếc nhau, trầm giọng nói: "Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, không có chìa khoá của Kiếm thánh đại nhân, thì làm sao Lăng Vô Song có thể vào được?"

Thị vệ kên rên: "Là sự thật, tại các ngươi không thấy, thật sự, nàng nàng..."

"Là ai kêu to bên ngoài" Thị vệ còn chưa nói hết câu, từ bên trong cánh cửa phát ra âm thanh già nua khàn khàn của Lý Thiên Nhất, lão ta cả giận nói: "Mang vào đây cho ta"

"Vâng" Hai đại hán tuân lệnh, tóm cổ áo thị vệ kia như vặn con gà con, mở cửa, vòng mấy vòng, cuối cùng dừng lại ném đến dưới chân Lý Thiên Nhất.

Lý Thiên Nhất ngồi trên một chiếc ghế gập có tay vịn màu đen, khí huyết lão vốn không tốt, định nghỉ ngơi mấy ngày, lại nghe thấy tiếng khóc tang tru lên như thế, tức khắc giận đỏ mặt đỏ người, sắc mặt càng thêm không tốt.

"Lão tổ tông, mau mau" Thị vệ kia như thấy cứu tinh, nhanh chóng bò đến bên cạnh Lý Thiên Nhất, khóc tang nói: "Lăng Vô Song dẫn người đến rồi."

"Gào cái gì mà gào, đến thì đến." Lý Thiên Nhất tuy rằng lửa giận quấn thân, nhưng không còn khí thế khiến người ta sợ hãi của ngày đó nữa, lão không hề để tâm, thiếu kiên nhẫn đá văng thị vệ kia, giọng đầy tàn nhẫn nói: "Hiện tại bổn thánh không muốn động đến Lăng Vô Song, tạm thời cho tiểu súc sinh kia giữ lại một mạng."

Chờ Thiên Dạ Vân rời đi, lão xem còn ai có thể bảo vệ được nó!

"Không phải đâu, đại nhân, Lăng Vô Song dẫn theo rất nhiều ngươi đến, sắp dọn sạch bảo khố của người rồi."

"Cái rắm!" Lý Thiên Nhất đột nhiên đập một chưởng lên tay ghế, tay vịn thô theo tiếng vỡ vụn, cả giận nói: "Không có chìa khoá của ta, đừng nói một tên Lăng Vô Song nho nhỏ, liền tính Lăng Kình Thiên hắn tự mình đến cũng đừng mong mở ra được cửa bảo khố nhà ta."

Tuy Lý Thiên Nhất miệng nói thế, nhưng trong lòng lại đột nhiên trào ra một loại dự cảm không tốt.

"Lão tổ tông, ta nói thật, Lăng Vô Song đã phá nát cánh cửa của người rồi!"

Lý Thiên Nhất thần sắc đột nhiên nghiêm trọng, bộ râu trắng run rẩy hai cái, một trận gió thổi qua, trong chớp mắt chỉ còn lại một chiếc ghế gỗ màu đen trống không, đung đưa kẽo kẹt.

Trăng treo cao, màng bạc phủ khắp đất trời, Hộ Quốc Tướng Quân phủ, ngoài bảo khố, *tàn chi lá rụng đầy đất, mấy cây đại thụ chung quanh uốn éo, chỉ còn sót lại vài chiếc lá xanh đáng thương, lưa thưa xác xơ treo bên trên, bên cạnh còn có mấy cây đuốc nổ vang đùng đùng, tình cảnh này... thật thê lương.

(*tàn thi: phần còn lại của chân tay bị cụt)

"Bảo bối của ta, bảo bối của ta a!"

Bảo khố trống không, ngay cả gió thổi qua cũng có thể cuốn lên một trận khí xoáy tụ, Lý Thiên Nhất giơ hai tay lên trời, nhìn bốn phía chung quanh, cả người run rẩy đến sắp không đứng vững, tru lên lạc cả giọng.

"Bảo bối của ta a"

Phóng mắt nhìn lại, mấy canh giờ trước bảo quặng kỳ thạch, trân dược tinh hạch còn nhét đầy cả một kho, giờ đây biến mất còn nhanh hơn cả có hồng thuỷ cuốn qua, không sót lại cọng lông nào, mặt tường chung quanh, đặc biệt là chỗ có ám cách, cũng đều bị phá đến rách tung toé, gạch Hắc Khoáng thạch lát sàn cũng bị cạy đi tất, bỏ lại nền đất xám trắng, quá đáng hơn nữa, ngay cả cánh cửa đúc từ đá Thiên Tinh đồng đã vỡ vụn cũng bị người nào đó giơ tay vung lên, đóng gói mang đi.

"Một đám thổ phỉ, đúng là một đám người thổ phỉ!" Lý Thiên Nhất đau lòng nhức óc, tức giận đến đấm ngực dậm chân tại chỗ, không còn gì nữa, bảo vật lão góp nhặt cả đời, không còn gì nữa, này có khác gì muốn mạng già của lão đâu.

"Lăng Vô Song, tiểu súc sinh nhà ngươi, ta nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn, bầm thây vạn đoạn!"

"Lăng Vô Song, Lý Thiên Nhất ta và ngươi tuyệt không đội trời chung, không đội trời chung!"

Lý Thiên Nhất ngửa mặt lên trời điên cuồng mắng, tức giận đến dậm chân, hơi thở thô nặng, khuôn mặt già đầy nếp nhăn đỏ chót, khí huyết dâng trào, đột nhiên, toàn thân co lại, há mồm hộc ra một búng máu, một hơi không nhuận, thế nhưng ngã thẳng về sau.

"Lão tổ tông!"

Người Hộ Quốc phủ tay chân luống cuống, nhanh chóng chạy đến.

Một người đường đường là cường giả cấp thánh, Kiếm thánh Đông Lâm, mưa sa gió táp những mấy thập niên, chưa từng khiến lão nhân gia hắn ngã xuống. Hôm nay, không hề có đối mặt đánh đấm, cư nhiên bị Lăng Vô Song chỉnh đến từ sống sờ sờ đến tức giận hôn mê bất tỉnh. Nếu như Lăng Vô Song thấy lão ta như thế, hẳn sẽ nhẹ nhàng quan tâm một câu: bình tĩnh, bình tĩnh, lão nhân gia khí huyết đã không thông nhuận rồi thì đừng tuỳ tiện phát hoả.

Mà lúc này, mấy trăm chiếc xe ngựa thắng lợi trở về, vó ngựa dẫm lộc cộc lên ánh trăng, chở theo các loại kỳ trân dị bảo chạy về hướng Lăng gia bề thế, chúng đệ tử Lăng gia miệng ngâm nga tiểu khúc, mặt mày hồng hào, tràn đầy năng lượng.

Chỗ bảo bối này, vậy mà có thể so với toàn bộ quốc khố Đông Lâm luôn đó nha.

------------------

Chap 56 hoàn thành