Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 40: Tàn nhẫn ngây thơ




Edit: mizuno_kc
Beta: SONG TỬ

“Tiểu thư nhà chúng ta đang nghỉ ngơi ở trong sân. Đại tiểu thư muốn đưa cái gì thì cứ đưa cho ta là được rồi.”

Thanh âm của Tử Điệp truyền đến từ cửa viện, căt ngang câu chuyện của Hình Nhạn Lai và Hoa Thanh Vũ đang nói với nhau.

Sau đó nghe thấy giọng nói của Hoa Trảm Nghiên truyền tới: “Cái gì mà tiểu thư nhà chúng ta? Sao ta lại không nhớ trong Hoa gia có đứa nha hoàn như ngươi, ngươi trở thành người của Hoa gia ta từ bao giờ thế? Một đứa nha hoàn của phủ tướng quân như ngươi mà lại dám ngăn cản ta đi lại trong viện nhà mình sao?”

Tử Điệp bị người khác trách móc như vậy, nhưng cũng không thể phản bác được. 

Vì đó là người của Hoa gia, mà nàng đúng là người của phủ tướng quân chứ không phải là người của Hoa gia.

Thật là, đều do Đại tướng quân chậm tay chậm chân. Đã lâu như vậy rồi còn chưa rước được người ta về làm vợ, một chút hữu ích cũng không có. Vô dụng!

“Còn không tránh ra sao?”

Tử Điệp tức giận đỏ cả mặt, vừa trừng mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên vừa tránh đường cho nàng ta.

Hoa Thanh Vũ sợ nhất là gặp vị tỷ tỷ này, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hình Nhạn Lai, bèn để cho hắn dẫn mình quay lại. Đi chưa được mấy bước, đã gặp Hoa Trảm Nghiên ngay tại cửa phòng, phía sau nàng ta còn có một nha đầu đang bê một bát canh đi theo .

“Mẫu thân bảo ta đưa canh đến cho ngươi.” Hoa Trảm Nghiên tâm cao khí ngạo nói với Hoa Thanh Vũ. Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của muội muội, giọng nói cũng không còn ngang tàng giống lúc trước: “Ngươi… Sao ngươi còn chưa khỏe lại thế?”

“Để canh lại trong phòng xong, là ngươi có thể đi rồi.” Hình Nhạn Lai đứng ở phía sau tức giận nói.

“Ta nói chuyện với  muội muội của mình thì có liên quan gì đến ngươi?” Hoa Trảm Nghiên mắt lạnh nhìn Hình Nhạn Lai nói: “Thật sự là kì quái, các ngươi chẳng có tý quan hệ nào với Hoa gia chúng ta. Thế mà mỗi ngày đều chạy đến Hoa gia ta, các ngươi không có nhà của mình à?”

“Ngươi!”

“Bông Cải huynh!” Hoa Thanh Vũ giữ Hình Nhạn Lai đang muốn tức giận lại nói: 

“Không sao đâu, ta chỉ nói chuyện với tỷ tỷ một lát thôi.”

Nghe nàng nói thế Hình Nhạn Lai mới thở phì phì trừng mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên một cái, rồi xoay người đi mất.

Tỷ muội hai người vào trong phòng, vừa ngồi xuống ghế Tử Điệp đã đi vào theo, vội vàng khoác thêm quần áo cho Hoa Thanh Vũ, sau đó đứng sang một bên vẻ mặt cảnh giác nhìn Hoa Trảm Nghiên.

“Sao ngươi phải vội vàng chạy theo vào đây?” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh nói: 

“Nàng là muội muội ruột của ta, ta còn có thể ăn thịt nàng sao?”

“Không sao đâu.” Hoa Thanh Vũ vỗ vỗ tay Tử Điệp.

Nghe thế Tử Điệp mới không cam lòng đi ra ngoài, nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Thấy Tử Điệp đã đi ra ngoài, Hoa Trảm Nghiên mới nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, cẩn thận đánh giá nàng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng giống như trước kia.

Trước giờ Hoa Thanh Vũ rất sợ vị tỷ tỷ này, nhưng bây giờ nàng biết thời gian của mình cũng không còn nhiều lắm, ngược lại không còn sợ hãi nữa, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta, chờ nàng ta mở miệng trước.

Bởi vì Hoa Thanh Vũ cho rằng tỷ tỷ vẫn muốn bắt nạt nàng, giống như đã từng làm với nàng…

Nhưng Hoa Trảm Nghiên lại không có mắng mỏ Hoa Thanh Vũ giống như nàng suy nghĩ. Chỉ thấy vẻ mặt tỷ tỷ có chút không được tự nhiên, giọng điệu cũng không kiêu ngạo ương ngạnh giống như bình thường, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ nói với ta là ngươi sắp chết, là thật sao?”

“Bọn họ?” Hoa Thanh Vũ bị hỏi thì sửng sốt, là nô tài trong phủ hay là cha mẹ nói như vậy? Hoa Thanh Vũ nghĩ đến vẻ mặt sầu mi khổ kiếm của các vị Thái y đã nhiều ngày nay, gật đầu nói: “Chắc là vậy.”

Nếu không thì tại sao Bông Cải lại vụng trộm khóc một mình?

Nếu không thì sao Tử Điệp lại luôn dùng ánh mắt thương tâm mà nhìn nàng?

Nếu không thì tại sao nàng luôn cảm thấy ngay cả hít thở cũng rất mệt mỏi?

“Chắc là sẽ rất nhanh thôi.” Hoa Thanh Vũ nói.

Hoa Trảm Nhan sửng sốt, hơi rũ mắt xuống, dường như trong mắt có chút ẩm ướt.

“Thật xin lỗi….”

Hoa Thanh Vũ nghe thấy tỷ tỷ nói với mình câu thật xin lỗi thì cả kinh, quả thực 

tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Không phải là nàng bị bệnh đến mức hồ đồ rồi đấy chứ?

“Tỷ vừa nói cái gì? Tỷ lặp lại lần nữa đi!”

“Ta nói rằng ta rất xin lỗi.” Hoa Trảm Nghiên vậy mà lại thành thành thật thật nói xin lỗi một lần nữa.

Hoa Thanh Vũ vẫn không thể tin vào tai mình, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ rơi xuống hai giọt lệ, nàng mới ý thức được bản thân không có nghe lầm. Tỷ tỷ thật lòng nói xin lỗi nàng.

“Ta… Ta còn chưa nhìn thấy người chết bao giờ.” Hoa Trảm Nhan rơi hai xong thì giọt lệ lập tức ngừng khóc, có chút đau buồn nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Thật không ngờ ngươi sẽ chết. Từ trước đến giờ ta vẫn nghĩ ngươi là yêu tinh sẽ không thể chết được.”

Bằng không thì tại sao cha mẹ mãi không thể vứt bỏ nàng, cho dù bỏ rơi nàng lưu lạc ở bên ngoài bao lâu đi chăng nữa, đến khi tìm được, nàng vẫn luôn sống khỏe mạnh  như rồng như hổ.

Hoa Thanh Vũ bị lời nói của tỷ tỷ làm cho có chút dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ đến chuyện nàng sẽ chết sao?

“Bởi thế cho nên tỷ mới luôn khi dễ muội sao? Mùa đông thì đẩy muội ngã xuống hồ nước, mùa hè thì khóa cửa để muội phơi nắng nóng cả ngày, còn cố ý giấu kim nhọn ở trong chăn bông của muội, dặn dò nữ đầu bếp chờ đồ ăn lạnh mới đưa tới cho muội, để hạ nhân hắt nước lên người muội? Đây đều là do tỷ cảm thấy muội sẽ không chết được, cho nên mới làm như vậy, đúng không?”

Hoa Trảm Nghiên chưa từng nghĩ tới có một ngày, muội muội vẻ mặt ngốc nghếch của mình lại chất vấn mình như vậy.

Đối mặt với ánh mắt trong sáng của muội muội, Hoa Trảm Nghiên cảm thấy không còn chỗ nào để lẩn trốn. Nàng luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng không thể biện giải cho chính mình, bởi vì nàng thật sự đã làm những chuyện đó.

Chỉ là trước đây nàng không biết làm như vậy là sai, cho đến tận hôm nay.

Hôm nay nàng biết Hoa Thanh Vũ sắp chết, rốt cục mới sinh ra một chút hối hận và áy náy.

“Ta.. Ta cũng không phải thật lòng muốn khi dễ muội,” Hiếm khi thấy Hoa Trảm Nghiên nói chuyện nhẹ nhàng, sau lại  có chút  hờn dỗi nói: “Ta đối xử với muội không tốt, nhưng không phải muội cũng thế sao? Muội cũng đâu phải không biết, không làm gì ta bao giờ.”

“Tỷ không phải là không tốt với ta.” Hoa Thanh Vũ nói như chém đinh chặt sắt: 

“Tỷ chính là muốn làm hại ta.”

Hoa Trảm Nghiên nghe xong tính tình điêu ngoa lại bắt đầu nổi lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn tròn, buồn bực nói: “Từ trước tới giờ ta khi dễ muội, cũng không thấy muội khóc, lại còn thấy muội luôn vô cùng cao hứng. Cho nên mới nói ta khi dễ muội, muội cũng không khó chịu. Nay muội đã sắp chết, ta có lòng tốt đến thăm muội, muội còn nói lại những chuyện trước đây làm gì, cũng không phải là ta hại chết muội!”

Kỳ thật Hoa Trảm Nghiên cũng biết những lời mình nói không phân rõ phải trái, nhưng nàng ta chỉ không muốn cúi đầu trước Hoa Thanh Vũ.

Nàng ta không thích muội muội của mình. Đối với người mình không thích thì sắc mặt không hoà nhã chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?

Từ lúc còn rất nhỏ Hoa Trảm Nghiên đã phát hiện ra, cha mẹ không thích Hoa Thanh Vũ, luôn vì nàng mà vụng trộm thở dài, nhìn thấy nàng lập tức cảm thấy mất hứng.

Ngay từ ban đầu tình cảm của Hoa Trảm Nghiên đối với muội muội của mình rất đơn giản. Cha mẹ không thích muội muội, cho nên nàng cũng không thích.

Có điều khi dần trưởng thành, tình cảm của nàng ta đối với Hoa Thanh Vũ lại có chút phức tạp.

Bởi vì từ trước tới giờ, cuộc đời của Hoa Trảm Nghiên chưa bao giờ có cái gọi là thất bại. Tướng mạo của nàng ta là thiên hạ vô song, gia thế cũng là thiên hạ vô song, cả danh tiếng và sự sủng ái, ai cũng yêu thương chiều chuộng nàng ta.

Mà chuyện thất bại duy nhất của nàng ta chính là muội muội Hoa Thanh Vũ. Nàng ta vĩnh viễn không có cách nào khiến cho muội muội bật khóc, vĩnh viễn cũng không có cách nào khiến cho Hoa Thanh Vũ sống không thoải mái.

Mùa đông Hoa Trảm Nghiên đẩy Hoa Thanh Vũ ngã xuống ao, Hoa Thanh Vũ cũng không khóc lóc kể lể với cha mẹ. Chỉ tự mình đứng lên trở về thay quần áo sạch sẽ, giống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn chơi ở trong sân.

Mùa hè Hoa Trảm Nghiên khóa cửa để Hoa Thanh Vũ một mình ở lại trong sân viện, để cho muội muội phơi nắng cả buổi trưa, bị khát đến mức ngất xỉu. Sau đó bị mẹ nàng bắt gặp mới đưa về phòng, uống no nước rồi ở lại thư phòng của mình đọc sách vui vẻ đến quên cả trời đất.

Hoa Trảm Nghiên lấy trộm bài thơ mà Hoa Thanh Vũ viết, nói là của mình tự làm, còn được cha mẹ khen thưởng. Hoa Thanh Vũ cãi lại, nói đó là do nàng viết, cha mẹ không tin ngược lại còn mắng muội muội một phen. Nhưng muội muội cũng không hề tức giận, cũng không đi tìm nàng ta tính sổ. Thơ phải làm thì viết lại một bài, làm xong thì đặt ở trên bàn học, mặc cho nàng ta trộm đi rồi nói là của mình, Hoa Thanh Vũ cũng không bao giờ cãi lại, giống như là nàng căn bản không quan tâm đến cái hư danh kia. Ngược lại khiến cho Hoa Trảm Nghiên cảm thấy khó chịu, cảm giác bản thân giống như là ăn xin được bố thí!

Cho nên nàng ta càng ra sức giở mọi thủ đoạn tồi tệ, nhằm vu oan cho muội muội, bắt nạt muội muội, vụng trộm ngáng chân muội muội. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, Hoa Thanh Vũ vẫn ngơ ngác ngây ngốc mà sống, nàng trốn trong khoảng trời riêng ở biệt viện của mình, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.

Kết quả là Hoa Thanh Vũ vui vẻ, Hoa Trảm Nghiên lại không khó chịu.

Có trời mới biết, Hoa Trảm Nghiên nàng vì muội muội xấu xí của mình mà cuộc sống không được vui vẻ!

Hôm nay Hoa Thanh Vũ lại vân đạm phong khinh trách móc nàng ta, nói nàng ta thích làm hại muội ấy. Hoa Trảm Nghiên cảm thấy ủy khuất muốn khóc.

“Nhìn đi, lúc nào tỷ tỷ cũng là dáng vẻ này…” Hoa Thanh Vũ nói.

Hoa Trảm Nghiên lau lệ hỏi: “Dáng vẻ của ta làm sao?”

Hoa Thanh Vũ hứng thú rã rời nhìn vị tỷ tỷ đang ủy khuất của nàng, dáng vẻ vẫn rất động lòng người nói: “Tỷ tỷ lúc nào cũng xinh đẹp như vậy. Lúc tức giận cũng vẫn xinh đẹp, khi ủy khuất cũng xinh đẹp, thương tâm cũng xinh đẹp. Chỉ cần tỷ vừa khóc, mọi người chung quanh sẽ đều hướng về phía tỷ, bởi vì tỷ khóc cũng vẫn xinh đẹp. Cho nên ta mới không khóc, ta khóc không hề xinh đẹp, trong lòng mọi người tự nhiên cũng sẽ không để ý đến ta. Nhưng mà tỷ tỷ ngay cả khóc cũng xinh đẹp như vậy, cũng không có nghĩa là tỷ đúng. Tỷ mới là người sai, tỷ đối xử với ta như vậy, ta cũng khó chịu .”

“Đừng có nói ta giống như người xấu tội ác tày trời, ta làm gì mà đến mức như thế. 

Đẩy muội một chút, mắng muội một câu, liếc mắt lườm muội một cái, đánh bàn tay của muội, còn có thể làm gì được nữa? Muội lại không hề thương tổn chỗ nào, cũng không chết, cũng không đói chết lạnh chết, cũng chẳng sợ cái gì hết. Không phải muội còn vô cùng cao hứng đó sao?”

Hoa Thanh Vũ cúi đầu, than nhẹ một hơi nói: “Ta vô cùng cao hứng, là vì các ngươi không tốt với ta. Nếu như ta không tự làm cho bản thân vui vẻ, chắc sẽ không sống nổi mất.”

Hoa Trảm Nghiên sửng sốt, không ngờ Hoa Thanh Vũ không tim không phổi sẽ nói ra những lời như vậy.

Kỳ thật nàng ta biết mình không tốt, nhưng mà nàng ta chính là một đại tiểu thư bị chiều chuộng đến hư hỏng. Tính tình ích kỷ, tự nhiên cũng sẽ không tự hỏi liệu những lời nói của bản thân mình, có phải sẽ gây ra cho người khác những tổn thương không thể bị xóa nhòa hay không.

Bởi vì nàng ta rất xinh đẹp và đáng yêu nên được nhiều người yêu thương, tất cả mọi người sẽ vây quanh nàng ta, ai cũng không muốn trách móc nàng ta. Bởi vì mỹ mạo tuyệt thế của nàng ta, khiến cho người khác luôn dễ dàng tha thứ cho những sai lầm của nàng ta. Hoa Trảm Nghiên cũng luôn cảm thấy bản thân không sai, cảm thấy nàng ta làm cái gì cũng đều đúng cả.

Nhưng hiện tại Hoa Thanh Vũ lại nói, nàng ta khiến cho muội ấy không sống nổi nữa.

Nàng ngượng ngùng, dùng thanh âm rất nhẹ nói: “Ta không nói lại được muội. Bây giờ muội cũng sắp chết rồi, vẫn không thể tha thứ cho ta sao? Lẽ nào muội muốn hận ta suốt đời sao?”

Hoa Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu, lại bất đắc dĩ thở dài, cam chịu chấp nhận những lời Hoa Trảm Nghiên nói.

“Muội sẽ tha thứ cho ta chứ?” Hoa Trảm Nhan cười tủm tỉm hỏi.

“Đúng thế.” Không tha thứ thì còn có thể thế nào được nữa.

Hoa Thanh Vũ thật lòng tha thứ cho tỷ tỷ của mình, không phải vì tỷ tỷ đã giải thích, hoặc là nói đúng hơn là không phản bác được. Mà bởi vì nàng phát hiện, có lẽ tỷ tỷ cũng không phải là người xấu, chẳng qua là tỷ ấy quá ngây thơ và hung dữ mà thôi.

Tỷ tỷ vốn không hiểu được cái gì gọi là tổn thương, nàng làm sao có thể hy vọng tỷ tỷ sẽ hiểu được sự nhẫn tâm của bản thân đây?

Có những người mà ngươi không thể nào nói đạo lý với họ được, ngươi cũng không thể cắn trả lại một miếng giống như họ, bởi vì ngươi đang nói chuyện đúng sai với họ.

Cho nên đến cuối cùng, tự nhiên cũng chỉ có thể quên nó đi.

“Đây là canh mẫu thân nấu cho muội, muội uống một chút đi.” Hoa Trảm Nghiên cảm thấy không có việc gì nữa, không được tự nhiên xoay người bưng bát canh đưa tới trước mặt Hoa Thanh Vũ, mở nắp đậy ra nói: “Nhân lúc còn nóng thì uống ngay đi. Muội dùng thìa mà uống, nếu không ta sẽ đút cho muội!”

Cũng không biết có phải muốn nhân cơ hội trước khi Hoa Thanh Vũ chết bồi thường một chút tình cảm hay không, Hoa Trảm Nghiên thế nhưng lại chủ động cầm lấy thìa đưa đến trước mặt Hoa Thanh Vũ.

Từ nhỏ đến lớn tỷ muội các nàng chưa từng làm những chuyện thân thiết như vậy bao giờ, khiến cho Hoa Thanh Vũ cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới 

đúng.

“Há mồm ra.” Hoa Trảm Nghiên thúc giục nói: “Mẫu thân muốn ta đút cho muội uống hết. Cho dù muội không thích ta, nhưng cũng không thể uổng phí chút tâm ý này của mẫu thân được!”

Hoa Thanh Vũ đành phải há miệng ra, để Hoa Trảm Nghiên đút cho nàng.  Kết quả canh vừa cho vào miệng nàng lập tức phun ra!

“Bỏng chết ta mất!” Hoa Thanh Vũ kêu lên.

Nàng nghĩ quả nhiên tỷ tỷ vẫn là đến để tra tấn nàng. Cái gì mà tỷ muội tình thâm, căn bản là không có khả năng xuất hiện trong cuộc đời nàng được. Quả nhiên nàng vẫn còn quá ngây thơ rồi!

Hoa Trảm Nghiên hoảng sợ, nàng ta chưa từng hầu hạ ai bao giờ, nào biết rằng trước khi đút canh còn phải thử độ ấm?

Nàng thu tay lại, đem thìa canh tới bên miệng mình nói: “Muội đừng có kêu nữa. Ta thổi nguội cho muội là được.”

Hoa Trảm Nghiên thổi nửa ngày, cảm thấy lúc này chắc chắn sẽ không còn bỏng miệng mới lại đút cho Hoa Thanh Vũ. Hoa Thanh Vũ trong lòng còn sợ hãi hé miệng uống vào.

Lúc này canh đã không còn nóng nữa, mà đã lạnh quá rồi.

Cũng không biết có phải vì rất lạnh hay không, mà Hoa Thanh Vũ cảm thấy hương vị bát canh này có chút kỳ lạ.

Nhìn thấy tỷ tỷ còn muốn tiếp tục đút canh cho nàng, Hoa Thanh Vũ gấp đến độ vội vàng ngăn lại.

Nàng biết tỷ tỷ muốn tốt cho mình nên muốn tự mình uống canh. Nhưng Hoa Trảm Nghiên lại không muốn như vậy, cứng rắn muốn đút canh cho nàng.

Lúc hai người còn đang đưa qua đẩy lại, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Tử Điệp.

“Cô nương, Đại tướng quân đã trở lại!”

Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm đã trở lại!

Hoa Thanh Vũ lập tức đứng lên, đã thấy cửa phòng bị mở ra, Mạnh Hoài Cẩn phong trần mệt mỏi bước vội vào trong phòng.

“Tiểu Hoa, nàng đã tỉnh!”

Mạnh Hoài Cẩn bước vội qua dang hai tay muốn ôm Hoa Thanh Vũ vào trong lòng. Hoa Thanh Vũ cũng không quan tâm tỷ tỷ đang ở trong phòng, đứng dậy vội vàng bổ nhào vào trong lòng Mạnh đại công tử.

Hình Nhạn Lai đi theo phía sau Mạnh Hoài Cẩn vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này quyết định xoay người rời đi.

Hắn không muốn nhìn thấy người ta ân ái, không được sao?

Nhưng đúng lúc hắn xoay người, bỗng nhiên nghe bùm một tiếng.

Hắn hoang mang quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Thanh Vũ vốn đang chạy về phía Đại tướng quân, còn chưa kịp ngã vào lòng Đại tướng quân đã ngừng lại. Nét mặt của nàng dữ tợn, vội vã đứng lại, một tay chống vào bàn, một tay che ngực, sau đó 

“Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

“Tiểu Hoa!”

Lúc ngã vào trong lòng đại tướng quân, Hoa Thanh Vũ nghĩ, quả nhiên nàng vẫn quá ngây thơ rồi.

Tỷ tỷ đã đưa tới cho nàng chén canh có độc!