Thiển Hạ Vi Lương

Chương 76: Đại kết cục




Miệng vết thương của Tập Vi Lương bác sĩ phải may liền 7 mũi, hơn nữa còn nghiêm túc căn dặn anh phải cẩn thận tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng.

Ở bên ngoài phòng phẫu thuật Lâm Đông Quan không ngừng hút thuốc, Trần Cố Cần ngồi kế bên lau nước mắt.

Tình trạng của sự việc lại phát triển nghiêm trọng đến như vậy, Trần Cố Cần cũng không có nghĩ tới. Đối với việc trước đó bà không có ngăn cản Lâm Đông Quan làm ra các hành vi nguy hiểm như thế bà thật sự cảm thấy hối hận, bà nghĩ chính bản thân mình cũng bị việc căm hận làm cho đầu óc hồ đồ.

Thực ra tính tình của Trần Cố Cần rất cứng rắn, nếu ở cổ đại cũng có khả năng sẽ trở thành “Bậc cân quắc không thua đắng mày râu“. Hai vợ chồng có tính cách như vậy sinh ra Lâm Hạ Thiển trời sinh bản tính lại có một chút mềm mại dịu dàng của con gái phải nói đúng là một kỳ tích.

Lúc này có một y tá đi tới, nói bệnh viện là nơi cấm hút thuốc, muốn Lâm Đông Quan lập tức dừng hút thuốc.

Lâm Đông Quan không có phản ứng lại, đối với sự kiện vừa rồi ý nghĩ còn chưa có khôi phục lại, chính là tâm phiền ý loạn, căn bản không có để ý đến lời của y tá kia.

Trần Cố Cần còn muốn khuyên nhủ chồng của bà, đúng lúc này có bốn người đàn ông mặc quân trang đi lại phía của bọn họ.

Cô y tá trẻ tuổi nhìn đến cử chỉ không còn giữ vững được, mắt nhìn bốn vị quân nhân đang bước lại gần.

Bốn vị quân nhân đều mặc bộ quân phục màu xanh ô liu phẳng phiu, cả người đều toát ra khí chất sắc bén kiên nghị. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần kính trọng chào đúng chuẩn theo nghi thức của quân đội.

Hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ, họ hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

Lúc này có một anh lính tương đối lớn tuổi mở miệng chào hỏi: “Xin chào bác, các bác hẳn là cha vợ, mẹ vợ của Vi Lương phải không?”

Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần đều gật gật đầu.

Người đàn ông nói tiếp, anh là lãnh đạo của Tập Vi Lương ở bộ đội đặc chủng, bất đắc dĩ mới gọi Tập Vi Lương đi đến biên giới Vân Nam làm nhiệm vụ.

Vì muốn giúp Tập Vi Lương giải vây, người đàn ông còn nói việc này đều là lỗi của mình, vội vả đến thành phố K tìm anh, cũng không cho anh chút thời gian nào để thông báo với gia đình đã yêu cầu anh lập tức bay đến Vân Nam. Trong khi chấp hành nhiệm vụ vì lí do an toàn nên tuyệt đối phải giữ bí mật, vì vậy Tập Vi Lương đương nhiên không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên điện thoại của anh mới không liên lạc được.

Người đàn ông còn nói, anh ta cũng không nghĩ nhiệm vụ lần này lại khó giải quyết đến như vậy, thế nhưng phải tốn hết chín tháng mới hoàn thành nhiệm vụ.

Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần hai người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng tin tưởng Tập Vi Lương có nổi khổ tâm.

Một vị quân nhân khác dường như còn sợ bọn họ hoài nghi, lập tức bổ sung vào nói: “Bên quân đội sẽ mở hội nghị chính thức tuyên dương cho Tập Vi Lương, tới lúc đó các bác sẽ biết.”

Anh ta chính là một người lính tìm được đường sống từ trong chỗ chết, có thể bình an trở về, tất cả đều nhờ vào công lao của Tập Vi Lương và một đồng đội khác, cho nên anh ta vô cùng cảm kích.

.........

“Nào, uống nước.” Trần Cố Cần rót ly nước mang lại đây, vẻ mặt đối với Tập Vi Lương tương đối ôn hòa. Tuy rằng bà đến nay cũng không biết đến tột cùng là xảy ra tình huống khẩn cấp như thế nào mà ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có, nhưng bà vẫn tin tưởng.

Bản thân mình có một người con rể anh dũng như vậy, Trần Cố Cần bà thật sự cảm thấy tự hào.

Sắc mặt Lâm Đông Quan trái lại không lạnh không nóng. Trong lúc Trần Cố Cần đi ra ngoài mua cơm, ông không mặn không nhạt hỏi: “Cậu không phải cố ý để tôi đâm đấy chứ?”

Tập Vi Lương biết Lâm Đông Quan nhìn ra được, trên thực tế rõ ràng anh chính là cố ý làm như vậy.

“Dạ” Anh không có phủ nhận.

“Tiểu tử thúi cậu như vậy không có sợ chết à! Cậu không phải có khả năng sử dụng tay ngăn cản ta hay sao? Ông già này đã bị cậu dù dọa!” Lâm Đông Quan thở hỗn hển nói. Ông mặc dù có chút tức giận, nhưng trong lòng vẫn là đối với Tập Vi Lương có cái nhìn với cặp mắt khác xưa. Cậu ta vì con gái nhà mình thật đúng là liều mạng.

Tập Vi Lương “Khà khà” thoáng cái nở nụ cười. Ông có nghĩ rằng nếu như không phải tôi dùng thân trải qua nguy hiểm, ông có thể bị tôi thuyết phục được? Huống hồ nếu như bị thương ở tay cũng không đủ làm cho ông cảm động. Về phần bả vai, sẽ không tổn thương đến tính mạng, cũng không thể xem là vết thương nhỏ. Vì vợ bảo bối và cục cưng còn chưa sinh ra của anh, anh cảm thấy rất đáng giá!

(còn tiếp)