Tập Vi Lương chỉ lẳng lặng ngồi nghe, mặc dù không tỏ bất kỳ thái độ, Ngụy Lễ Quần hiểu rõ anh, cũng biết anh không có ý kiến khác với lời vừa rồi của mình.
Quả thật, Tập Vi Lương cảm thấy lời nói của Ngụy Lễ Quần rất có lý.
Cố gắng làm việc bên ngoài, là bẩm sinh trách nhiệm của người đàn ông.
Anh nhớ lãnh đạo đã từng nói với anh ý vị sâu xa: trước ba mươi lăm tuổi, thành công lqd của cậu có thể dựa vào chính mình; mà sau ba mươi lăm tuổi, thành công của cậu phải nhờ vào bạn bẻ của cậu.
Lãnh đạo nói có lẽ quá tuyệt đối, nhưng ông sống hơn nửa đời người, lời nói ra khẳng định không phải không có lý.
Tập Vi Lương cũng vẫn luôn hiểu, cha mẹ Lâm Thiển Hạ bằng lòng giao con gái bảo bối duy nhất của ông bà cho mình, tất nhiên không đơn giản là vì tin tưởng mình sẽ đối xử tốt với cô, mà quan trọng hơn, nói khó nghe một chút, chính là coi trọng mình “có xe có nhà, có tiền có thế“. Anh biết mình là quân nhân, tiền lương cao tới đâu nữa cũng chẳng qua ở mức thường thường bậc trung, nếu không có cổ phần trong công ty của Ngụy Lễ Quần, anh sợ rằng còn phải cố gắng lâu lắm mới mua được căn hộ ở “Quân lâm thiên hạ“. Có lẽ bây giờ cha mẹ vợ anh còn rất hài lòng với cấp bậc của anh, nhưng nếu như cả đời anh chỉ mãi chức vụ “Trung tá”, đến tột cùng có làm họ thất vọng hay không, có bị họ oán giận hay không, chính anh cũng không dám khẳng định.
Ngụy Lễ Quần nói đúng, chỉ cần mình muốn bảo vệ ai, mình phải tầm thường. Mình chỉ có thể khiến mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, mình mới có thể bảo vệ người mình quan tâm tốt hơn. Lâm Thiển Hạ là người anh muốn dùng cả sinh mạng bảo vệ thật tốt, sau này hai người còn có con. Anh là trụ cột gia đình, anh nhất định phải càng ngày càng cao, mới có thể khiến cuộc sống sau này của cô và con càng ngày càng tốt.
Ở xã hội Trung Quốc này, nếu mình muốn đi lên, chỉ dựa vào thành tích của mình chưa đủ, quan hệ, là cách vô cùng quan trọng, thậm chí nó có thể cho mình ít cố gắng hơn người khác một nửa, lại có thể ngồi lên vị trí còn cao hơn họ.
Trong lòng Tập Vi Lương luôn thông suốt, người trong nhà hơi có chút bối cảnh, anh có nhiều chiến công như vậy, từ bộ đội đặc chủng ra ngoài, sao lại dừng ở chức “trung tá” này chứ?
Tập Vi Lương tuyệt không phải người đần độn, anh chỉ là quá mức thờ ơ với việc đời, không thèm quan tâm tới việc đời thôi. Thật ra trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.
Có lẽ Lâm Thiển Hạ cũng không quan tâm mấy cái này lắm , nhưng Tập Vi Lương muốn cho cô tất cả tư cách kiêu ngạo. Anh hi vọng cô đứng sau lưng anh, không nhất định phải khinh thường tất cả, nhưng ít ra có thể ngẩng đầu ưỡn ngực; anh hi vọng chờ một ngày mình đủ cường đại, để cho mọi người đều biết cô là vợ của anh, để cho mọi người không dám động vào một cọng tóc gáy của cô.
Chỉ vì cô là vợ của anh, không liên quan đến Ngụy Lễ Quần “người không có nhiệm vụ” như vậy!
Tập Vi Lương nhớ trước khi anh xuất viện Lâm Thiển Hạ từng nói, cho phép anh bị giáng chức, nhưng không cho phép anh thăng chức.
Anh biết cô lo lắng. Nhưng kỳ thật Lâm Thiển Hạ không khỏi lo lắng quá nhiều. Bây giờ là thời kỳ hòa bình, trừ những cảnh sát đấu tranh anh dũng ở tiền tuyến và chức vụ anh từng làm —— bộ đội đặc chủng, đừng nói hy sinh anh dũng, dù trọng thương “gãy tay chân gãy”, xảy ra xác suất cũng cực kỳ nhỏ. Có lẽ thỉnh thoảng người ta sẽ đưa tin trên báo chí “Quân nhân nào đó làm gì gì đó”, nhưng ngươi phải nhớ, Trung Quốc nhiều quân nhân như vậy, những quân nhân xảy ra rủi ro chiếm tỷ lệ nhiều nhỏ.
Còn anh một thời gian trước gặp phải vụ tấn công bết ngờ, rất nhiều người cả đời làm bộ đội chưa hẳn sẽ gặp phải, mà anh đã gặp phãi một lần, nếu lại gặp lần thứ hai, cũng không tránh khỏi quá kỳ lạ.
Hiện tại anh chỉ là bộ đội bình thường, khác với bộ đội đặc chủng ngày trước, tính chất công việc an toàn hơn rất nhiều. Tập Vi Lương nghĩ thầm, ngày trước khi mình còn làm bộ đội đặc chủng lúc thi hành nhiệm vụ, mỗi một lần đều có thể biến ngúy thành an, chẳng lẽ nhiệm vụ cứu viện bây giờ có thể làm khó anh sao?
Lãnh đạo nói đúng, chức vị càng cao, cuộc sống vợ anh có thể càng tốt. Anh nhất định phải làm thật tốt, không thể phụ lòng bảo bối nhà anh.
. . . . . .
“Mình biết rõ trước kia lúc cậu làm bộ đội đặc chủng, có lúc thi hành nhiệm vụ phải che giấu thân phận của mình, khi nằm vùng gì gì đó. Đây không phải là diễn trò sao? Thật ra trên bàn rượu, mỗi người đều là diễn viên!”
“. . . . . .” Tập Vi Lương giữ yên lặng.
Ngụy Lễ Quần thấy Tập Vi Lương không có bất kỳ ý kiến gì với ý kiến của mình, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: “Mình có một khách hàng lớn vô cùng khó nuốt, mình lằng nhằng với ông ta hơn một tháng, ông ta còn không chịu ký với mình. Ách, nghe nói ông ta là bộ đội đặc chủng về hưu, cậu đi gặp, nói không chừng hai người các cậu sẽ có chung đề tài. . .”
Ánh mắt dao găm của Tập Vi Lương bay qua “xoẹt ——“. A, nói nhiều như vậy, thì ra là vì chuyện này. . . . ..
“Oa, tiểu tử thúi, ánh mắt của cậu có ý gì?! Cậu đừng làm như công ty này và cậu không có chút quan hệ, cậu cũng không thể tưởng ngươi có bao nhiêu cổ phần, cậu bình thường không làm gì cũng có thể ngồi làm ngư ông thủ lợi, bây giờ là lúc nên cống hiến một chút chứ?” Ngụy Lễ Quần đầy lòng căm phẫn nói. Cũng không nhìn một chút bình thường anh vì lợi nhuận của công ty mà làm tan vỡ bao trái tim, anh nói vài lời này cũng là thật lòng vì tốt cho Tập Vi Lương, nếu không phải vì khách hàng thật sự rất quan trọng, hiện tại quả là anh khó đối phó, anh làm sao để cho Tập Vi Lương đi thương lượng?!
“. . . . . .” Ngụy Lễ Quần nói đều là sự thật, Tập Vi Lương cũng không thể nói gì hơn.
“Nếu thảo luận thành công khoản hóa đơn này, không chỉ có thể kiếm được một số tiền lớn, công ty của chúng ta cũng cách mục tiêu vươn ra nước ngoài không xa, quan sát theo hướng lâu dài xem, lợi ích quả thực là vô tận đó. . . . . . Cậu nói mình không được làm phú nhị đại, dù sao vẫn muốn làm cha của Phú Nhị Đại một chút đúng không?”
“. . . . . .” Được rồi, vì vợ anh, vì tương lai con anh. . . . . . Tập Vi Lương nhắm hai mắt lại, đồng ý.