Dù Tập Vi Lương hết lời nan nỉ, Lâm Thiển Hạ vẫn khăng khăng muốn chuyển về trường, còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời xa mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Lễ Quần và Tiều Thiện Huyên cùng nhìn Tập Vi Lương. Thấy anh râu mọc lấm tấm, lqd cả đêm không ngủ mắt vằn vện tia máu, đôi mắt đen nhánh không còn bình thản như trước kia nữa, mà tràn ngập đau khổ và đấu tranh.
Tập Vi Lương mở cửa thấy hai người họ, không nói một câu, đi thẳng về phía sofa tiếp tục hút thuốc.
Phòng khách rộng rãi khói cuồn cuộn khắp phòng, có thể thấy cả buổi tối hôm qua anh hút rất nhiều thuốc. Bàn đá cẩm thạch bên cạnh còn mấy vỏ chai rượu nằm lộn xộn trên mặt đất.
Nhìn Tập Vi Lương đau khổ như không muốn sống nữa, Ngụy Lễ Quần không hề dễ chịu, trong bụng Tiều Thiện Huyên cũng không có tư vị. Mặc dù, Lâm Thiển Hạ đã đi như mong muốn của cô.
Ba người không ai nói chuyện.
Dài đằng đẵng như một thế kỷ trôi qua.
Tập Vi Lương khẽ mở môi mỏng, giọng nói khàn khàn như một ông lão nhín mươi tuổi. "Cậu có thuốc không? Mình hút hết rồi." Anh nói với Ngụy Lễ Quần.
Ngụy Lễ Quần cuối cùng không nhịn được nữa, anh nhào tới tóm cổ áo Tập Vi Lương kéo mạnh, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập Vi Lương, cậu con mẹ nó từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy!"
Tập Vi Lương sửng sốt một lúc lâu. Đôi mắt đen trống rỗng một hồi, mới từ từ có tiêu cự. Anh mặc kệ Ngụy Lễ Quần đang kéo mạnh cổ áo của mình, đôi tay nổi gân xanh ôm đầu mình đau xé lòng nói: "Vợ tôi quan tâm tôi nữa, vợ tôi quan tâm tôi nữa…"
"Tập Vi Lương! Rốt cuộc trong mắt anh còn có em hay không ?" Tiều Thiện Huyên im lặng đã lâu cuối cùng nhịn không được bộc phát nỗi phẫn hận, hét lớn về phía anh.
Hốc mắt Tập Vi Lương ướt át, nếu không phải anh dùng hết sức kiềm chế, chắc đã khóc ướt cả khuôn mặt.
Mày anh níu chặt như muốn vắt ra nước, nhìn đôi mắt Tiều Thiện Huyên cũng đầy bất lực, tang thương. "Em muốn anh bù đắp cho em? Trừ kết hôn, cái gì cũng được."
"Tập Vi Lương, anh thật quá đáng!" Tiều Thiện Huyên tức không kiềm chế được, cầm gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn trà lên ném thẳng vào người Tập Vi Lương, Tập Vi Lương cũng không tránh.
Cái gạt tàn thuốc cứng chở đầy lửa giận của Tiều Thiện Huyên nện mạnh vào khóe mắt Tập Vi Lương, trong nháy mắt giật mình nhìn thấy dòng máu chảy từ khóe mắt kéo dài xuống gò má trượt qua khuôn mặt anh.
Tiều Thiện Huyên bị giật mình. Vừa rồi vì cô quá tức giận mới nhất thời xúc động, thật ra không có ý làm tổn thương anh. Mà cô cũng không ngờ, Tập Vi Lương thậm lqd chí không tránh. Cô biết trước kia anh là lính đặc công, tất nhiên thân thủ không chậm.
Tập Vi Lương vẫn như cũ không có chút phản ứng, như người vừa bị đập đầu chảy máu không phải là anh. Anh ngẩn ngơ chán chường rơi xuống ghế sofa, cả người đắm chìm trong đau thương vô tận.
Nhìn Tập Vi Lương nửa sống nửa chết như vậy, nước mắt Tiều Thiện Huyên cuối cùng cũng không khống chế nổi chảy giàn giụa. Cô nên để anh bồi thường như thế nào? Cô có thể nói trừ kết hôn ra cô chẳng muốn gì hay không?!
Tâm lực Ngụy Lễ Quần quá mệt mỏi, bi kịch này không phải lỗi của Tiều Thiện Huyên, cũng không phải là trách nhiệm của Tập Vi Lương, là anh, hại mọi người.
Suốt một đêm Tập Vi Lương không ngủ, bởi vì trong lòng gánh vác quá nhiều trách nhiệm, cuối cùngkhông chịu nổi mệt mỏi, co rúm người ngủ say trên ghế sofa.
Ngụy Lễ Quần lấy một cái chăn từ phòng ngủ ra cho đắp anh.
Nhìn Tập Vi Lương ngủ vô cùng không nỡ, Ngụy Lễ Quần nhìn Tiều Thiện Huyên giọng nói dường như khàn đi: "Em từ bỏ cậu ấy được không?!"
. . . . . .
Nhìn người phụ nữ trong gương, Tiều Thiện Huyên cơ hồ không nhận biết mình rồi.
Người phụ nữ gương mặt đầy phẫn hận, thật sự là cô sao?
Ngụy Lễ Quần từng chất vấn Tiều Thiện Huyên, em chắc chắn em còn yêu Tập Vi Lương? Em chắc chắn Tập Vi Lương vẫn là Tập Vi Lương của trước đây?
Mà đối diện với những lời chất vấn, Tiều Thiện Huyên không nói nổi một câu.
Ở Mỹ mười lqd mấy năm, Tiều Thiện Huyên thỉnh thoảng cũng qua lại với vài người đàn ông, nhưng luôn không tìm được cảm giác an toàn mà cô muốn, cuối cùng không có kết quả. Cho tới bây giờ cô vẫn không thôi tìm kiếm Tập Vi Lương, trong lòng cô vẫn luôn nhớ về Tập Vi Lương, vẫn luôn nhớ cậu thiếu niên bi thương thời thơ ấu. Cậu chán chườngngồi ở trên boong thuyền, đầu cúi thấp, tóc mái dài che kín đôi mắt u buồn cùa cậu. Nếu có một trận gió thổi qua, bạn có thể thấy một đôi mắt sâu thẳm như biển cả.
Tập Vi Lương vẫn là Tập Vi Lương của ngày xưa sao?
Tập Vi Lương không phải Tập Vi Lương của ngày xưa nữa rồi.
Tập Vi Lương và cậu thiếu niên trong trí nhớ cô đã thành hai người.
Anh đã có vợ, ánh mắt anh mãi mãi chỉ nhìn theo bóng dáng một người con gái, nhưng người đó, lại không phải là cô.
Hôm nay, Tập Vi Lương khiến Tiều Thiện Huyên cảm thấy xa lạ. Cô không thể chắc chắn Tập Vi Lương còn có thể cho cô cảm giác an toàn hay không. Thậm chí cô cũng không xác định được mình kiên trì như vậy cuối cùng là vì yêu hay vì xưa nay hiếu thắng cô không thể nào chấp nhận đã thất bại.
Có lẽ cô là không cam lòng, cô không cam lòng người đàn ông mình mất mười mấy năm tuổi xuân, rơi vào ba mươi ba tuổi lại như cũ cô độc kết quả. Mà người đàn ông này đã có cô vợ xinh đẹp như ý, cuộc sống đầy đủ hạnh phúc như vậy. Có lẽ cô là hận, cô hận mình cả đời tràn ngập hình bóng người đàn ông này. Mà người đàn ông đó lại sớm quên mất cô không còn chút gì.
. . . . . .
Tại sao lại kết hôn? Có lẽ người có sẽ nói, bởi vì buổi tối ngù một mình sẽ lạnh.
Lâm Thiển Hạ rất lạnh.
Cơ thể cô vốn thuộc hàn. Trước đây mỗi tối lúc đi ngủ, cả người vùi lồng ngực ấm áp của Tập Vi Lương. Cô nhỏ con, thoải mái nằm trong lồng ngực rộng rãi của anh. Mà anh vẫn ngủ rất ngon.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nằm co ro, người run lẩy bẩy.
Lâm Thiển Hạ không nên cảm thấy lạnh. Vương Mộng Khuê ngủ bên cạnh cô, mà trong ngực cô còn ôm một cái lò sưởi điện.
Nhưng cô vẫn thấy rất lạnh.
Nước mắt Lâm Thiển Hạ lặng lẽ rơi xuống.
Vương Mộng Khuê im lặng rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng còn không nhịn được mở miệng nói: "Mình cảm thấy đừng ‘lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử’. Mười mấy năm trôi qua rồi, người phụ nữ đó đột nhiên quay về tìm Tập lqd Vi Lương. Cô ta nói có một đứa con, nhưng bây giờ đứa bé đó ngay cả mặt cũng không thấy. Cậu chắc người phụ nữ đó thật sự sinh đứa bé đó ra?"
Vương Mộng Khuê không như Lâm Thiển Hạ được cha mẹ bảo bọc cẩn thận. Cô sinh ra không may mắn, cô cảm thấy lòng người rất dễ thay đổi, cô hiểu lòng người khó đoán.
"Mình không biết…" Cổ họng Lâm Thiển Hạ tắc nghẽn. "Nhưng theo ý Tập Vi Lương, đứa bé đó được sinh ra.”
"Coi như đứa bé được sinh ra thì sao chứ? Đứa bé đó không có Tập Vi Lương không phải vẫn mà sống rất tốt đến mười mấy tuổi." Hiển nhiên, Vương Mộng Khuê vẫn đứng về phíaTập Vi Lương. Cô thấy rất thông suốt, Tập Vi Lương đối xử với Lâm Thiển Hạ rất tốt.
Cả đời người phụ nữ, có thể gặp được người đàn ông như Tập Vi Lương đã không dễ. Lâm Thiển Hạ bỏ lỡ anh, sao có thể gặp được người thứ hai?
"Bây giờ người ta tìm tới cửa rồi! Không phải là muốn cùng anh ấy đoàn tụ, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận sao!" Nghĩ tới đó, nước mắt Lâm Thiển Hạ lại thi nhau chảy ra. "Nếu là cậu… cậu có thể mặc kệ mà ở lại sao?"
Vương Mộng Khuê không nói gì nữa. Lâm Thiển Hạ nói rất đúng, nếu là cô, cô cũng chọn rời đi. Mặc kệ như thế nào, đứa bé đó là máu mủ ruột thịt của Tập Vi Lương và cô gái kia, nghĩa là dù có thế nào, giữa Tập Vi Lương và người phụ nữ đó có sự ràng buộc vĩnh viễn không thể chia cắt. Hơn nữa dù nhìn từ góc độ luật pháp hay đạo đức, cũng đứng về phía người phụ nữ đó.
Vì cô không thể ích kỷ cướp đi tình thương của cha mà đứa bé cần có, Lâm Thiển Hạ tất nhiên cũng làm không được. Có Lẽ Lâm Thiển Hạ là bạn thân của cô, từ tận đáy lòng cô không hy vọng Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương xa nhau.
Vương Mộng Khuê im lặng, nhưng Lâm Thiển Hạ biết đáp án của cô. Cô không hận Tập Vi Lương, cô chỉ là hận người phụ nữ kia tại sao không xuất hiện sớm một chút…
. . . . . .
Tinh thần Lâm Thiển Hạ sa sút nhiều ngày, cô vẫn không biết nên xử lý quan hệ giữa mình và Tập Vi Lương như thế nào, cô tránh nghĩ đến Tập Vi Lương, mà Tập Vi Lương vẫn không thể chịu được tìm đến cô.
Hai người đứng cách vài mét nhìn nhau, buồn bãphát hiện đối phương hình như tiều tụy hơn trước rất nhiều.
"Anh tìm em… Có chuyện gì sao?" Lâm Thiển Hạ nói xong, mím môi, tâm trạng nặng nề.
Tập Vi Lương, anh đến tìm em để ly dị sao?
Ánh mắt Tập Vi Lương sáng người nhìn người anh ngày đêm mong nhớ. Mấy ngày không gặp, gương mặt cô không còn hồng hào nữa, sắc mặt càng tái nhợt, anh thấy vậy vô cùngđau lòng. Anh vươn tay muốn vén sợi tóc vương trên khóe mắt cô lên, nhưng vì cô tránh né mà dừng lại giữa không trung.
Rất lâu sau, Tập Vi Lương nhàn nhạt mở miệng: "Anh mang cơm cho em."
Lâm Thiển Hạ sững sờ, mới phát hiện tay trái của anh xách một cái bình giữ nhiệt màu xanh dương.
Tập Vi Lương luôn cho rằng, Lâm Thiển Hạ không thích xếp hàng, không thích chen lấn ở phòng ăn. Cho nên anh thường trốn Cao Phong Kỳ, bụng rỗng trở về ký túc xá đợi đến giờ quy định xuống ăn cơm lại.
Nhiều ngày không gặp Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương rất lo lắng cô không có mình ăn có ngon hay không.
Tập Vi Lương tự nói với mình, không có anh, Lâm Thiển Hạ nhất định ăn không ngon.
Cho nên anh nhẫn nại mấy ngày, mới tìm cô.
Biết được Tập Vi Lương không phải tìm mình ly dị, tảng đá Lâm Thiển Hạ trong lòng rơi xuống, nhưng nước mắt không nhịn được chảy ra.
"Anh đã gặp đứa bé kia rồi sao?" Cô khóc hỏi.
"Không, anh sẽ không đi gặp nó. Trừ khi em nguyện ý cùng anh đi gặp nó." Lâm Thiển Hạ không biết, trong lòng Tập Vi Lương, vẫn kiên trì, kiếp này chỉ mình cô là của vợ anh, như vậy kiếp này bọn họ vĩnh viễn là một. Có lẽ đứa bé kia là trách nhiệm của anh, anh nên đi gặp nó, cô cũng phải cùng anh đi gặp nó.
Nhưng Lâm Thiển Hạ nghe, lại cảm thấy Tập Vi Lương rất muốn đi gặp đứa bé. Nước mắt cô chảy càng nhiều hơn.
Tập Vi Lương thấy cô khóc giống như cô bé mít ướt muốn ôm cô trong lòng, nhưng Lâm Thiển Hạ lại bướng bỉnh thế nào cũng không để anh đụng vào mình, sau đó bước qua người anh không quay đầu lại vào ký túc xá
Lâm Thiển Hạ khóc suốt quãng đường về phòng. Vừa đóng cửa phòng cô liền chạy tới ban công, quả nhiên thấy Tập Vi Lương vẫn còn đứng bất động ở đó, hơn nữa ánh mắt không chớp nhìn về phía cô rời khỏi.
. . . . . .
Vương Mộng Khuê trở về túc xá, không ngờ, tay xách theo một cái bình giữ nhiệt màu xanh dương.
Cô khóa cửa, đặt bình giữ nhiệt trên bàn Lâm Thiển Hạ.
"Mình không ăn, cậu ném nó đi." Lâm Thiển Hạ đang nằm trên giường, cô nhìn lướt qua bình giữ nhiệt quen thuộc, giọng khàn đặc nói.
Vương Mộng Khuê nghe giọng cô, nhìn hai mắt đỏ ửng của cô một chút,biết cô vừa khóc xong. “Không phải cậu chưa ăn gì sao?" Cô rất hiểu Lâm Thiển Hạ, thà đói bụng cũng không chen chúc ở phòng ăn.
"Chuyện này cũng không thể trách mình Tập Vi Lương. Khi đó anh ấy chỉ là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, sau đó người phụ nữ kia tự ra đi bạt vô âm tín…"
"Cậu không nhắc tới anh ấy được không?" Lâm Thiển Hạ tâm phiền ý loạn đột nhiên quát. Cô xoay người, chôn cả người ở trong chăn.
Vương Mộng Khuê không thể làm gì khác ngoài im lặng.
Trong những ngày tiếp theo, Vương Mộng Khuê vốn còn muốn khuyên Lâm Thiển Hạ nữa, nhưng cô lại giống Bồ Tát bằng đất sét qua sông, bản thân cũng khó bảo toàn.
Bởi vì, thời gian ủ bệnh đã lâu, cuối cùng bắt đầu chiếm đoạt sinh mệnh Lãnh Thế Hiên rồi.