Thiên Hạ Truyền Kỳ

Chương 6: Ngạo thiên, bách độc tranh thắng phụ thiên đài, ác nhân thọ mệnh chung






Lại nói, trong một khu rừng cách chân núi Thiếu Thất độ vài chục dặm hiện có hai nhân vật đang đối diện nhau với dáng vẻ không ra bằng hữu cũng chẳng giống kẻ thù.



Một người là lão đạo nhân râu tóc bạc phơ, sắc diện hồng hào chính là Bách Độc Ma Vương. Và người kia vận hoàng bào, dáng vẻ bệ vệ, phong thái kiêu ngạo chính là Ngạo Thiên Ma Vương.



Khi ấy, Ngạo Thiên Ma Vương sau khi xem cuộc ước hội giữa Cửu đại môn phái và Hồng Phát Ma Vương, đang trên đường rời khỏi Thiếu Lâm Tự thì bỗng bắt gặp Bách Độc Ma Vương tại đây. Và cũng như mọi khi, hai người bắt đầu cuộc tranh giành.



Ngạo Thiên Ma Vương vẫn giọng lạnh lùng nói :



- Bách Độc Trùng. Lão khôn hồn thì hãy mau giao mảnh họa đồ đó cho ta.



Bách Độc Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói :



- Lão dựa vào đâu mà dám buộc ta phải giao nộp họa đồ cho lão.



Ngạo Thiên Ma Vương đắc ý nói :



- Dựa vào thanh Thái Hồng Kiếm của lão phu đây chứ còn dựa vào đâu nữa.



Bách Độc Ma Vương vuốt râu bật cười khanh khách, lớn tiếng nói :



- Lão tưởng ba năm qua ta rảnh rang không có việc gì làm ư. Nói cho lão biết, thanh Lam Thiên Bảo Kiếm đã được ta ngâm vào mấy loại chất kịch độc vô cùng lợi hại như Kiến Huyết Phong Hầu, Tiêu Dao Tán, Hóa Cốt Phấn, ... mà luyện thành Lam Quang Độc Kiếm cực kỳ lợi hại. Chưa chắc lão đã địch lại ta. Hà hà. Không chừng chính lão lại phải giao nộp họa đồ cho ta đó.



Ngạo Thiên Ma Vương nổi giận gầm lên :



- Vậy thì phải thử rồi mới biết.



Nói chưa dứt lời là Ngạo Thiên Ma Vương đã vung kiếm sử chiêu Thần Long Thâu Tâm, nhằm tâm thất đối phương đâm tới. Bách Độc Ma Vương cũng múa kiếm giở Tam Tuyệt Kiếm Pháp chống trả. Hai vị đại cao thủ tận lực bình sinh, ra toàn sát chiêu công kích nhau kịch liệt khiến thiên hôn địa ám, bụi bay mịt mù.



Hai lão võ công vốn không hơn nhau, nay vũ khí cũng tương đương nên vẫn như mọi khi, đã qua hơn nghìn chiêu mà cả hai vẫn không phân thắng bại. Dù Ngạo Thiên Ma Vương tận lực bình sinh xuất toàn kỳ chiêu những vẫn bị Bách Độc Ma Vương ung dung ngăn đỡ, chẳng kém sút chiêu nào.



Ngạo Thiên Ma Vương thấy đánh lâu không thắng được thì nổi giận xung thiên, hữu thủ múa kiếm chém nhầu, còn tả thủ vung chưởng xuất chiêu Tuyết Nộ Sơn Đầu làm cuồng phong nổi dậy, gió rít ào ào.



Bách Độc Ma Vương cũng không chịu kém thế, một mặt xuất kiếm ngăn đỡ, mặt khác đánh ra chiêu Hải Thượng Băng Ngưng. Hai chưởng chạm nhau nổ ầm một tiếng rồi cát bay đá liệng, cây cối ngả nghiêng.



Một lúc lâu sau, đến khi cuồng phong đã lắng xuống mới thấy hai lão ma đang đứng im lìm, song chưởng chạm nhau, đang tỷ đấu nội lực.



Không gian yên ắng hồi lâu.



Bỗng nhiên, hai lão nghe có tiếng cười trong trẻo, tiếp đó là giọng nói trầm ấm :



- Nhị vị tiên sinh võ công tương đương nhau, tỷ đấu hơn nghìn chiêu mà vẫn không phân thắng bại thì nên xử hòa đi thôi.




Hai lão ma vô cùng hoảng sợ, vì đang lúc tỷ đấu nội lực, ngoại nhân dù là bất kỳ ai cũng có thể hạ sát hai lão dễ dàng. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc thu hồi nội lực về, đoạn đảo mắt nhìn quanh.



Khi ấy, trước mắt hai lão là một chàng Bạch y công tử đang đứng dưới một gốc cổ thụ với phong thái tuấn dật tiêu sái tuyệt luân.



Chàng công tử mi thanh mục tú, mặt trắng môi hồng, tuổi trạc mười sáu, vận bạch y, ngoài khoác bạch bào, thắt ngọc đái, tóc cột lụa trắng tơ vàng đính dạ minh châu, chân mang giày trắng. Trên tay chàng là chiếc quạt xếp vô cùng quý giá, sườn quạt làm bằng bạch ngọc và phất lụa trắng, trên có đề một bài từ khúc bằng thể chữ tiểu giai. Trông chàng thật phong lưu anh tuấn, nghi biểu đường bệ, khí độ phi phàm, chứng tỏ chàng xuất thân từ danh gia thế tộc, khiến cả hai lão ngẩn người nhìn không chớp mắt.



Chàng Bạch y công tử nhìn hai lão mỉm cười hỏi :



- Nhị vị tiên sinh đây chắc hẳn chính là Lãnh tiên sinh và Khưu tiên sinh rồi.



Giọng nói của chàng trầm ấm trong trẻo nghe thật vui tai, nụ cười hiền hòa ôn nhu khiến ai trông thấy cũng đều phát sinh hảo cảm.



Hai lão ma nghe chàng hỏi mới chợt bừng tỉnh, như vừa qua một giấc nam kha. Ngạo Thiên Ma Vương lấy lại vẻ bình tĩnh, trầm giọng hỏi :



- Tiểu tử ngươi là ai, đến đây có việc gì ?



Bạch y công tử nhìn lão mỉm cười, khẽ nói :



- Quả nhân tình cờ qua đây, thấy nhị vị quyết đấu nên có ý mến tài, không nỡ để cả hai đồng quy ư tận mới lên tiếng khuyên can.



Hai lão nghe chàng xưng là quả nhân thì trố mắt ngạc nhiên, không đoán ra được lai lịch chàng thế nào. Chàng đã biết thân phận hai lão mà còn nói như thế chứng tỏ địa vị phải vô cùng tôn quý.



Thấy cả hai lão đều im lặng hồi lâu, Bạch y công tử lại nói tiếp :



- Quả nhân mến tài nhị vị nên có ý muốn thu dùng. Không biết ý nhị vị như thế nào ?



Ngạo Thiên Ma Vương ngửa mặt lên trời cười rộ không dứt. Việc chàng Bạch y công tử muốn thu dùng hai người trong số Tứ đại Ma Vương khiến lão cảm thấy rất tức cười. Trong khi đó thì Bách Độc Ma Vương trầm ngâm nghĩ ngợi giây lâu. Lát sau lão mới hỏi lại :



- Chẳng hay công tử thân phận như thế nào ?



Bạch y công tử nói :



- Quả nhân họ Bạch ở Bích Dạ Cung. Tuy quả nhân không phải là người thuộc giới võ lâm, nhưng chức vụ Võ Lâm Minh Chủ trong mắt quả nhân cũng chẳng đáng kể gì. Nhị vị tiên sinh nếu theo quả nhân thì sẽ không bắt buộc phải nhập cung, vẫn có thể ở lại võ lâm dùng danh nghĩa cá nhân mà dương danh thiên hạ.



Bạch y công tử không phải ai khác mà chính là Bạch Thiếu Huy. Ngạo Thiên Ma Vương nghe chàng nói xong thì dở khóc dở cười, chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Nhưng rồi lão cũng lên tiếng :



- Muốn lão phu quy phục thì các hạ phải có địa vị xứng đáng mới được. Nhưng không biết địa vị của các hạ cao đến đâu ?



Bạch Thiếu Huy trầm ngâm giây lát, mới nói :



- Nếu tính theo thứ bậc của phái Thiếu Lâm thì quả nhân đồng bối phận với Liễu Ngộ đại sư, còn địa vị thì cao hơn một chút.



Câu nói này của chàng lại khiến bọn Ngạo Thiên và Bách Độc Ma Vương kinh hãi sững sờ. Nên biết các vị đại sư hàng chữ Liễu ở Thiếu Lâm Tự thuộc thế hệ cách nay hơn trăm năm. Không Hư phương trượng tuổi đã lục tuần mà còn phải gọi các vị ấy là thái sư thúc tổ, thái sư bá tổ, vì cao hơn đến ba bậc. Trong khi bọn Ngạo Thiên Ma Vương dù có kiêu ngạo tự đại đến đâu cũng chỉ dám xưng ngang hàng với sư phụ của Không Hư đại sư mà thôi.



Giây lâu, Ngạo Thiên Ma Vương lắp bắp :



- Các hạ ... các hạ không nói đùa chứ.



Bạch Thiếu Huy nói :



- Ân sư của Liễu Ngộ đại sư là Quan Đảm đại sư năm xưa có giao tình với tiên vương. Quả nhân và Liễu Ngộ đại sư cũng có qua lại.



Sau giây phút sửng sờ, Ngạo Thiên Ma Vương trấn tĩnh lại, nói :



- Dù các hạ có bối phận tôn cao đến đâu đi nữa, muốn lão phu tuân phục thì phải đánh bại được lão phu trước đã. Nếu lão phu đã bị đả bại rồi thì dù các hạ có muốn gì lão phu cũng phải nghe theo.



Bạch Thiếu Huy lại nhìn Bách Độc Ma Vương. Lão nói :



- Lão Ngạo Thiên Lôi nói rất phải. Lão phu cũng muốn được thấy thần công của công tử.



Chàng suy nghĩ giây lát, đoạn nói :



- Thế cũng được. Nếu như nhị vị liên thủ mà qua được trăm chiêu thì lời vừa rồi của quả nhân không kể đến nữa. Nhị vị mau xuất chiêu đi.



Đối với hai lão Ma Vương mà chàng dám thách đấu như thế, Ngạo Thiên Ma Vương thấy chàng quả thật còn kiêu ngạo hơn cả lão nữa. Lão vừa tức giận vừa buồn cười, sau khi nổi lên một tràng cười cuồng ngạo thì sẵn thanh kiếm trong tay sử dụng Tam Tài Kiếm pháp đánh tới. Bách Độc Ma Vương chẳng dám khinh địch, cũng dùng Tam Tuyệt Kiếm pháp hợp công. Hai thanh bảo kiếm, hai môn tuyệt kỹ, được hai đại cao thủ cùng lúc đánh ra nên uy lực tựa như dời non lấp bể, kiếm khí tỏa rộng hơn trượng, tưởng chừng như con ong cũng khó lòng bay thoát.



Song chỉ thấy Bạch Thiếu Huy sử dụng Lăng Vân Bộ pháp, thân hình phiêu hốt như mây trước gió, như bướm vờn hoa, xuyên qua đảo lại trong làn kiếm ảnh. Chàng chỉ tránh né chứ chưa hoàn thủ.



Qua hơn hai mươi chiêu, thấy đối phương không hề suy suyễn, hai lão ma tức khí tay kiếm tay chưởng ào ạt đánh tới, so với lúc hai lão quyết đấu khi nãy thì kình lực lại càng ghê gớm hơn nhiều.



Chỉ thấy Bạch Thiếu Huy cất tiếng cười vang trong trẻo, rồi nhẹ nhàng vung chưởng đánh ra. Chàng sử dụng Ngũ Âm Tuyệt kỹ với yếu quyết chữ khoái nên chưởng ảnh trùng trùng, tầng tầng lớp lớp như nước chảy mưa tuôn, chưởng thế liên miên bất tuyệt, nối tiếp nhau nhanh như chớp giật. Cùng với chưởng phong chưởng ảnh là Ngũ Âm trỗi lên. Tiếng sấm nổ vang trời, tiếng cầm tiếng tiêu, tiếng chuông tiếng trống hòa điệu rộn ràng khiến toàn trường chấn động, cát bay đá liệng mù mịt, cây cối ngã đổ ngổn ngang, cả khu rừng gần như tan nát, không còn chỗ nào nguyên vẹn.



Chưa từng thấy có môn công phu nào lợi hại đến vậy, hai lão ma cả kinh thất sắc, liên tiếp bị đẩy lùi hơn trượng, chân khí bị dồn ép đến bế tắc, miệng thổ huyết tươi, không sao cầm cự được, đành liều ngồi phệt xuống đất vận công trị liệu.



Bạch Thiếu Huy cũng ngừng tay, tiến đến nhẹ nhàng vỗ vào vai hai người bọn họ. Cả hai lão bỗng thấy có một luồng kình lực mạnh như bài sơn đảo hải tràn vào nội thể, dẫn khí quy nguyên, rồi lưu chuyển khắp châu thân. Sau đó, nội khí chu thiên còn xung phá Kỳ Kinh Bát Mạch, thông lướt Huyền Quan, thẳng lên Thập Nhị Trùng Lâu. Hai lão biết chuyện gì sẽ xảy ra nên hết sức mừng rỡ, cố tĩnh tâm chuyển vận chân khí ồ ạt xông lên. Chợt nghe một tiếng nổ nhẹ, rồi chân khí hội tụ về đan điền và hai lão cảm thấy toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên mây.



Hai lão không tưởng trên đời này lại có người võ công cao thâm dường ấy, ngơ ngẩn nhìn nhau không thốt nên lời, hồi lâu mới sực tỉnh, vừa kính phục vừa cảm kích, đồng sụp xuống vái lạy, nói :



- Điện hạ thần công cái thế, đức độ vô song, bọn lão phu thật lòng kính phục.



Bạch Thiếu Huy cúi xuống đỡ hai lão dậy, khẽ nói :




- Nhị vị khanh gia hãy bình thân. Giữa chúng ta thật ra cũng chẳng phải là xa lạ gì. Ba năm trước quả nhân đã có cơ duyên tương hội với nhị vị khanh gia một lần rồi.



Hai lão nghe nói thì hết sức ngạc nhiên. Bách Độc Ma Vương hỏi :



- Điện hạ đã gặp bọn lão phu hồi ba năm trước ư.



Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :



- Nhị vị khanh gia còn nhớ trường ước hội ở Tiên Nhân Phong hay không. Lúc ấy tình cờ quả nhân cũng đang du ngoạn ở gần đấy.



Hai lão giật mình kinh hãi, thầm hồi tưởng lại những chuyện khi ấy. Và rồi hai lão lại cùng trố mắt nhìn chàng ngơ ngác. Vì trông dung mạo chàng chỉ mới chừng mười sáu tuổi, mà sự việc đã xảy ra cách nay ba năm về trước nên hai lão mới ngạc nhiên.



Giây lát, Bạch Thiếu Huy lại hỏi :



- Khi nãy quả nhân nghe nhị vị khanh gia nói về mảnh họa đồ. Vậy nó là vật gì thế ? Tấm da dê của Lư Lăng Kiếm Khách chăng ?



Bách Độc Ma Vương chắp tay cung kính nói :



- Khải tấu điện hạ. Đúng thế đấy ạ. Đó là một phần của bức họa đồ chỉ dẫn nơi ẩn cư của Lư Lăng Kiếm Khách, một đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng võ lâm hồi trăm năm về trước. Ai thu được đủ tám mảnh họa đồ sẽ tìm được nơi ẩn cư của lão, và sẽ được sở hữu pho Lư Lăng Kiếm phổ. Nay lão phu xin dâng nó cho điện hạ.



Bạch Thiếu Huy khẽ lắc đầu mỉm cười. Đoạn chàng lấy ra hai tấm ngọc bội có khắc hình Sơn Hà Tứ Hải, trao cho hai lão, nói :



- Không cần phải thế. Nay quả nhân phong cho nhị vị khanh gia là Hoàng bào thị giả và Lam bào thị giả của bản cung. Nhân dịp thụ phong, nếu nhị vị khanh gia muốn thì quả nhân có thể truyền Lư Lăng Kiếm Quyết cho.



Rất kinh hãi, Ngạo Thiên Ma Vương vội hỏi :



- Điện hạ thông hiểu Lư Lăng Kiếm Quyết phải chăng đã tìm được pho Lư Lăng Kiếm phổ.



Bạch Thiếu Huy lắc đầu :



- Không phải đâu. Tiên vương năm xưa cũng có chút quan hệ với Lư Lăng Kiếm Khách. À. Nhị vị khanh gia chắc cũng mới dời khỏi Thiếu Lâm Tự.



Bách Độc Ma Vương nói :



- Lão phu đang định lên Thiếu Lâm Tự, nhưng vừa đến đây thì gặp lão Ngạo Thiên Lôi đang chạy xuống. Rồi xảy chuyện vừa rồi.



Ngạo Thiên Ma Vương cười nói :



- Tiếc cho lão chỉ chậm chân một chút mà mất đi cơ hội nhìn thấy Hồng Phát lão quỷ sắc mặt tái mét, bỏ mặc thủ hạ tháo chạy xuống núi.



Bách Độc Ma Vương giật mình hỏi :



- Có người đánh bại được Hồng Phát lão quỷ ư. Người đó là ai thế ?



Ngạo Thiên Ma Vương đáp gọn :



- Không biết.



Bách Độc Ma Vương ngạc nhiên hỏi :



- Sao lại không biết ?



Ngạo Thiên Ma Vương lắc đầu nói :



- Không ai biết cả. Ngay như Hồng Phát lão quỷ mà cũng chưa kịp nhìn thấy đối phương là đã bị trúng chưởng thọ thương rồi.



Đoạn lão tường thuật lại những sự việc đã xảy ra trên Thiếu Lâm Tự. Bách Độc Ma Vương trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi đưa mắt nhìn Bạch Thiếu Huy. Chàng chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay không thấy cử động nhưng một đạo chỉ phong đã lao vút ra nhẹ nhàng không một tiếng động, xuyên thủng tảng đá lớn cách đó gần mười trượng. Cả hai lão giật mình cùng lẩm bẩm :



- Té ra chính là ...



Bạch Thiếu Huy nói :



- Thôi. Giờ cũng đã muộn quá rồi. Chúng ta cũng nên tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.



Ngạo Thiên Ma Vương đề nghị cùng đến phân đàn Nhữ Châu của Thiên Nhất Giáo, và được Bạch Thiếu Huy chuẩn thuận. Đó là một trang viện rộng lớn đồ sộ tọa lạc gần cửa thành phía Đông. Lão triệu tập thủ hạ, ra lệnh sửa soạn ba gian tịnh thất và tăng cường công cuộc tuần phòng. Bách Độc Ma Vương cũng ngấm ngầm điều động giáo chúng Bách Độc Giáo đến canh gác vòng ngoài. Đây là lần đầu tiên môn hạ hai giáo phái hợp nhau cùng hành sự.



Như đã hứa, trong ba ngày lưu lại đấy, Bạch Thiếu Huy đã truyền thụ xong phần khẩu quyết và kiếm chiêu của pho Lư Lăng Kiếm Pháp, nhân đó chàng còn truyền thêm cho hai lão môn khinh công Thần Ảnh Cửu thức Bộ.



Trước khi lên đường, chàng dặn dò hai lão không được để lộ chuyện về chàng và phải triệu tập môn đồ đến để truyền thụ hai môn võ công kia cho bọn họ. Đúng ba tháng sau, chàng sẽ đến thẩm tra xem bọn họ luyện tập được đến đâu.



Hai lão cúi đầu vâng dạ, đến khi ngẩng đầu lên thì hình bóng chàng đã biến mất tự lúc nào.



Trên đường sơn đạo cheo leo hiểm tuấn dẫn lên ngọn Thiên Đài có một chàng Bạch y công tử diện mạo anh tuấn, xinh đẹp như ngọc, phong nghi tuấn dật tiêu sái đang khoan thai thả bước nhàn du, vừa ngoạn cảnh vừa ngâm nga mấy vần tuyệt tác :



"Sơn sắc tứ quý thanh



Giang thủy thập lý thành



Thiên Đài chi tuyệt cảnh



Nhân diện hán công khanh.”



Chàng chính là vị điện hạ ở Bích Dạ Cung Bạch Thiếu Huy. Chàng đang chầm chậm bước đi, hướng về tòa Tảo Diệp Lâu, sương đêm phủ mờ nhân ảnh.




Đang tuôn trào thi hứng, bỗng đâu chàng nghe thấy có tiếng gào thảm thiết và tiếng khóc lóc thê thảm từ xa đưa lại. Chàng khẽ nhíu mày, gia tăng cước bộ, thi triển tột đỉnh khinh công, chỉ chớp mắt là đã vượt qua mấy dặm đường đến trước một tòa đạo quan cổ kính rêu phong.



Trong sân đạo quan lúc ấy có bảy tám thiếu niên đạo nhân đang phục quanh một lão đạo thọ trọng thương mà khóc nức nở. Cạnh đó, ba lão đạo nhân toàn thân đẫm huyết đang chống kiếm vây quanh một đại hán to béo vận hắc y. Xung quanh đấy còn có mười mấy đạo sĩ trung niên đều thọ trọng thương nằm ngổn ngang trên mặt đất, xem hiện trạng rất trầm trọng, e khó bề thoát chết.



Lúc ấy, gã Hắc y nhân cười khanh khách nói :



- Kẻ nào dám chống lại Hắc Y Giáo đều phải chết.



Bạch Thiếu Huy hạ thân trước cổng đạo quan, chậm rãi tiến vào, vừa đi vừa nói :



- Túc hạ giết người bừa bãi mà không sợ phạm đến đức hiếu sinh của trời đất hay sao. Nên biết rằng "thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu", thiên địa rất công bằng, gieo nhân nào ắt gặt quả đó đấy.



Toàn trường đột nhiên nghe tiếng nói đều kinh ngạc mà đồng loạt nhìn ra. Hắc Y đại hán thấy chỉ là một chàng bạch y công tử đang chậm rãi thả bước tiến vào thì lộ vẻ khinh thường. Hắn ngửa mặt cười lớn, nói :



- Tiểu tử ngươi dựa vào đâu mà dám giở giọng giáo huấn bản nhân. Ngươi có biết bản nhân là ai không ? Ngươi có biết đụng vào bản nhân thì sẽ có hậu quả thế nào không ? Chắc ngươi chán sống rồi.



Bạch Thiếu Huy vẫn điềm nhiên nói :



- Túc hạ nếu như thật lòng hối cải thì quay đầu lại vẫn hãy còn kịp.



Hắc y đại hán nộ khí xung thiên, vung chưởng đánh tới, miệng thét lớn :



- Tiểu tử ngươi đã chán sống rồi nên mới dám đụng đến môn hạ của Hắc Sát Ma Vương.



Bạch Thiếu Huy khẽ thở dài. Không thấy chàng có cử động nào mà đối phương đã ngã lăn ra đất, ôm ngực nhăn nhó dưới chân ba lão đạo nhân. Một lão vì quá căm giận liền vung kiếm chém một nhát chặt hắn ra làm hai đoạn, máu tuôn lai láng, chết ngay không kịp kêu lên một tiếng. Bọn đạo nhân há hốc mồm ngạc nhiên.



Liền đó, ba lão đạo nhân tiến đến trước Bạch Thiếu Huy chắp tay vái dài :



- Bọn bần đạo cảm tạ công tử đã tương trợ.



Vừa dứt lời thì ba lão không chi trì được nữa, ngã lăn xuống đất bất tỉnh. Bọn tiểu đạo nhân thấy vậy thì kêu khóc vang trời.



Bạch Thiếu Huy đưa mắt quan sát toàn trường một lượt, đoạn bảo mấy tiểu đạo nhân chưa thọ thương :



- Sự tình vẫn còn có cơ cứu vãn. Các ngươi hãy mau đưa bọn họ vào trong viện để quả nhân liệu việc chữa trị.



Bọn tiểu đạo nhân như người chết đuối vớ được điểm tựa, cả mừng vâng dạ, chia nhau khiêng chúng đồng môn thúc bá sư tôn vào bên trong đạo quan. Bạch Thiếu Huy thong thả bước theo sau.



Vào trong đạo quan, chàng lần lượt xem xét thương thế cho từng người bọn họ, sau khi vung chỉ điểm huyết thì lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra mười mấy viên linh đan chia cho cả bọn phục dùng. Đoạn chàng dùng phép kim châm đả huyệt mà chữa trị.



Chàng vốn tinh thông y đạo, lại có diệu dược hỗ trợ nên chỉ chưa quá nửa canh giờ sau là tất cả bọn đạo nhân đều đã qua cơn nguy kịch và lần lượt tỉnh lại. Chỉ có điều là những người thọ thương quá trầm trọng thì vẫn chưa cử động tự do được mà còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức ít lâu thì mới có thể hồi phục hoàn toàn.



Lão đạo nhân vừa hồi tỉnh, sau khi hỏi han bọn tiểu đạo nhân những chuyện vừa xảy ra khi nãy, liền cố gượng dậy vòng tay nói :



- Bọn bần đạo nhờ đại ân công tử cứu mạng, không biết làm sao báo đáp cho vừa. Bần đạo là Linh Huyền Tử, còn kia là các vị sư đệ Linh Thông, Linh Thành, Linh Khang, nguyện cầu hoàng thiên bảo hộ độ trì công tử luôn được bình an như ý.



Bạch Thiếu Huy xua tay nói :



- Bất tất phải đa lễ. Mọi người đều thọ trọng thương, tuy đã qua cơn nguy kịch song vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần nên nằm yên tịnh dưỡng. Chỉ mong từ nay mọi người chăm lo hành thiện tích đức, cứu khổn phò nguy là quả nhân hài lòng lắm rồi.



Lão đạo nghe chàng nói thế, linh cảm rằng hiện lão đang được đối diện với một bậc đại quý nhân, liền nhăn nhó đáp :



- Hành thiện tích đức vốn là tôn chỉ của kẻ tu hành. Chỉ tiếc là bọn bần đạo tài sơ trí thiển, e rằng lực bất tòng tâm, sẽ phụ lòng kỳ vọng của công tử.



Bạch Thiếu Huy trầm ngâm hồi lâu, tựa hồ đang cố tìm ra một quyết định. Cuối cùng, chàng mới hỏi :



- Chuyện khi nãy xảy ra là do đâu ?



Linh Thông đạo nhân đáp :



- Trình công tử. Hồi chiều tên đó đột nhiên xông vào tệ quan xin ngủ nhờ. Bọn bần đạo vì nghĩ hắn là khách lỡ đường nên cũng đồng ý cho tá túc. Nào ngờ đâu đến tối hắn lại giở giọng vô lý, đòi bọn bần đạo phải dâng cho hắn một mâm rượu thịt. Bần đạo liền phân trần rằng ở đạo quan thì tìm đâu ra những thứ đó. Hắn chửi mắng bần đạo một hồi rồi bắt bần đạo đi săn vài con thú về đãi hắn. Bần đạo vừa lên tiếng phân biện thì hắn đã động thủ hành hung. Võ công hắn quá cao cường, bọn bần đạo cùng hợp sức mà cũng không đương cự lại. Nếu công tử không đến kịp thì ...



Lão nói đến đây thì khẽ liếc mắt nhìn Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :



- Hắn ta võ công cao cường như thế, còn chàng công tử này lại càng ghê gớm hơn. Giá mà chúng ta có được dù chỉ một phần võ công ấy thì hay biết mấy.



Các đạo nhân trong viện cũng đều có cảm nghĩ như vậy, họ càng sinh lòng ái mộ chàng.