Thiên Hạ Truyền Kỳ

Chương 2: Bích dạ cung luyện thành tuyệt kỹ giữa sơn đạo đụng độ quái nhân










Lại nói, trên sườn núi bên dưới Tiên Nhân Phong, cũng chính vào lúc Tứ Đại Ma Vương đang hội họp thì có một chàng thiếu niên thư sinh tuổi độ mười lăm, mười sáu, mi thanh mục tú, mặt trắng môi hồng, dáng vẻ xinh đẹp, cưỡi bạch long câu, đang chậm rãi nhàn du ngoạn cảnh, phong thái rất là ung dung nhàn nhã.



Đột nhiên, bỗng đâu chàng nghe thấy những âm thanh tựa như tiếng sấm nổ ầm ầm từ trên cao vọng xuống, liền vội ngửa mặt nhìn lên.



Chàng chưa kịp nhận rõ tình hình thì đã thấy đất đá từ trên đỉnh đang ồ ạt đổ tràn xuống. Có những tảng đá lớn đến mấy trượng ào ào tràn xuống như thác lũ, nghiền nát tất cả mọi vật trên đường đi.



Trước tình thế hiểm nghèo, chàng ta hãy còn chưa kịp nhảy tránh thì con bạch mã đã sợ hãi dựng vó hý vang, hất chàng bay luôn về phía miệng vực. Chàng ta chỉ kịp gào lên một tiếng thất thanh, đã nghe gió thổi ào ào bên tai, rồi sau đó ngất đi không biết gì nữa.



Tuấn diện thư sinh mê man không biết đã bao lâu. Đến khi chàng tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bạch ngọc, trướng ngọc rèm châu, khắp nơi đều khảm đầy trân châu bảo ngọc. Chàng đưa mắt nhìn quanh, chẳng hiểu mình đang ở địa phương nào.



Chàng hãy còn đang ngơ ngác thì bất ngờ có tiếng nói hiền hòa vọng vào tai :



- Tiểu hài tử. Ngươi đã tỉnh lại rồi à.



Rồi trong phòng xuất hiện một lão nhân vận hoàng bào, râu bạc chùng xuống ngực, vẻ mặt hiền hòa đang nhìn chàng mỉm cười. Chàng liền nhổm dậy, vái chào :



- Lão bá bá. Bá bá đã cứu tiểu điệt.



Hoàng bào lão nhân gật đầu nói :



- Phải rồi. Hôm trước ta tình cờ đi ngang qua Tiên Nhân Phong, bỗng gặp ngươi từ trên cao rơi xuống nên đã đưa ngươi về đây.



Chàng nhớ lại hoàn cảnh hiểm nghèo xảy ra lúc trước, trong lòng không khỏi kinh sợ, bất giác rùng mình. Chợt nghe lão già hỏi :



- Hài tử tên họ là gì ? Gia thế ra sao ? Vì sao lại bị rơi xuống vực ?



Chàng cung kính đáp :



- Dạ. Hồi bẩm bá bá. Tiểu điệt tính Bạch, thảo tự Thiếu Huy. Song đường đều đã qua đời. Mấy hôm trước tiểu điệt đang du sơn ngoạn cảnh thì chợt trên núi có đất đá lăn xuống ầm ầm. Tuấn mã sợ hãi hất tiểu điệt xuống vực sâu. Nhờ có bá bá nên tiểu điệt giờ mới sống còn.



Hoàng bào lão nhân mỉm cười nói :



- Hài tử. Ta không có thê tử, lại cũng chẳng có huynh đệ thân quyến nên muốn thu ngươi làm truyền nhân để kế thừa sự nghiệp của ta. Vậy hài tử ngươi có muốn bái ta làm nghĩa phụ hay không ?



Bạch Thiếu Huy ngập ngừng nói :



- Dạ ... Nhưng ... Tiểu điệt thân lâm tuyệt chứng, không thể sống quá hai mươi tuổi, e là sẽ phụ lòng kỳ vọng của bá bá mà thôi.



Hoàng bào lão nhân cười nói :



- Ngươi không cần phải lo. Ta đã đả thông tam âm tuyệt mạch cho ngươi rồi.



Bạch Thiếu Huy vẫn chưa hiểu rõ, ngơ ngác hỏi :




- Bá bá bảo sao ? Tam âm tuyệt mạch của tiểu điệt đã thông rồi ư ?



Hoàng bào lão nhân cười ha hả đáp :



- Dĩ nhiên đã thông rồi. Không thế thì ta lại thu một tiểu tử bệnh tật làm nghĩa tử hay sao. Nhưng có một điều kiện ta phải nói trước.



Bạch Thiếu Huy tự hỏi :



- Lão nhận mình làm dưỡng tử thì còn điều kiện gì lắm thế.



Chàng liền hỏi :



- Điều kiện gì thế ạ ?



Hoàng bào lão nhân đáp :



- Sau khi ngươi đã học võ công của ta rồi hành tẩu giang hồ, bất luận tuổi tác hay võ công của ai cao đến đâu, ngươi cũng không được tôn xưng họ là trưởng bối khi giao thiệp. Đừng để ta phải chịu nước kém cỏi.



Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :



- Lão này nghĩ ngợi thật sâu xa.



Chàng là người thông tuệ hơn người, thấy lão già tính tình cổ quái, chỉ sợ lão biến đổi chủ ý, chàng liền vâng dạ rồi quỳ xuống hành đại lễ.



Hoàng bào lão nhân ngồi nghiêm chỉnh nhận lễ tam quy cửu khấu. Lão chờ Bạch Thiếu Huy hành đại lễ xong mới mỉm cười nói :



- Hài tử. Từ giờ khắc này chúng ta kêu nhau bằng phụ tử. Hài tử cũng cần biết danh tính của nghĩa phụ. Ta tên là Văn Chính Long, còn nơi này gọi là Bích Dạ Cung.



Nói rồi lão dẫn Bạch Thiếu Huy đi một vòng tham quan Bích Dạ Cung. Hóa ra từ trước đến nay chỉ có một mình lão sống trong tòa cung điện rộng lớn nguy nga này. Cung điện rất cổ, chẳng biết được xây dựng từ thời nào, nhưng trải qua bao năm mà vẫn còn giữ được vẻ tráng lệ huy hoàng, chẳng thua vương cung đế uyển.



Sau khi đã thu xếp việc ăn ở, qua ngày hôm sau lão lập tức bắt đầu truyền thụ võ công cho chàng.



Bạch Thiếu Huy thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười nên võ công tăng tiến rất nhanh. Lão cung chủ thấy truyền nhân tài giỏi nên rất hứng khởi, dốc lòng truyền thụ hết sở học. Chỉ trong một năm mà chàng đã học hết toàn bộ võ công của nghĩa phụ, chỉ còn kém phần hỏa hầu.



Bước sang năm thứ hai, lão cung chủ đưa chàng vào một gian thạch thất rộng rãi, chính giữa có một hồ nước nhỏ trong vắt. Chàng nhìn hồ nước, thấy lãnh khí tỏa mù mịt, bất giác rùng mình.



Lão cung chủ chỉ hồ nước, nói :



- Huy nhi thông tuệ khác thường, thành tựu còn mau chóng hơn cả ta ngày xưa, chỉ còn kém về phần hỏa hầu. Tuyệt nghệ của bản cung là Ngũ Âm tuyệt kỹ, phối hợp cả năm môn Âm công là Cầm, Tiêu, Lôi, Chung, Cổ. Muốn luyện thành Ngũ Âm tuyệt kỹ thì phải ngâm mình trong hồ nước này, hấp thu lãnh khí để luyện công. Hài tử hãy cố gắng, đừng để tuyệt kỹ thất truyền.



Nói đoạn lão đưa ra ba viên đan dược, bảo chàng uống vào để thay vật thực trong lúc luyện công. Sau khi chàng đã bước xuống hồ, lão liền ra ngoài.



Cửa thạch thất vừa đóng lại thì bức tường bên tả bỗng mở ra một lỗ hổng, lãnh thủy theo đó tràn vào hồ, nhưng chỉ vừa ngập đến cổ Bạch Thiếu Huy thì thôi.



Hơi lạnh len lỏi xâm nhập vào nội thể khiến chàng lạnh run, toàn thân chấn động. Chàng cố gắng trấn định tâm thần, vận công chống lại lãnh khí. Chàng dần dần đi vào cảnh giới nhập định.



Thấm thoát đã hơn ba tháng kể từ ngày tiến vào thạch thất luyện công, Bạch Thiếu Huy vừa mở mắt thì đã nghe tiếng của nghĩa phụ :



- Huy nhi đã luyện thành thần công, quả không phụ lòng kỳ vọng của ta.



Tiếng nói của lão cung chủ vừa dứt thì lãnh thủy trong hồ bỗng nhiên rút hết, trở về mức nước ban đầu. Cửa thạch thất cũng từ từ mở ra.



Lão cung chủ từ ngoài bước vào, tiến đến kéo Bạch Thiếu Huy nhấc lên khỏi hồ, ôm chàng vào lòng, cười ha hả có vẻ rất hứng khởi.



Chàng theo chân nghĩa phụ bước ra ngoài, chợt nhìn thấy bốn thiếu nữ vận cung trang đang kính cẩn xếp hàng nghênh đón. Cả bốn nàng người nào cũng đều xinh đẹp tuyệt thế, hình dung diễm lệ, dáng vóc yêu kiều, mỗi người mỗi vẻ khó phân hơn kém.



Khi chàng vừa bước ra, bốn nàng cùng hướng về chàng cung kính nghiêng mình hành lễ :



- Cung chúc điện hạ luyện thành thần công.



Chàng thoáng sững sờ, hãy còn đang lúng túng không biết phải hành xử thế nào thì lão cung chủ đã cười nói :



- Đây là Tứ đại Thị nữ mà ta vừa thu nhận, gọi là Cầm nhi, Tiêu nhi, Hoa nhi, Kiếm nhi. Từ nay bọn họ sẽ lo phục thị hài tử. Hài tử hãy miễn lễ cho họ.



Bạch Thiếu Huy đành nói :



- Các khanh hãy bình thân.



Lão cung chủ quay sang bốn nàng ra lệnh :



- Cầm nhi, Tiêu nhi hãy mau sửa soạn yến tiệc để mừng điện hạ xuất quan. Còn Hoa nhi, Kiếm nhi giúp điện hạ thay đổi y phục.



Tứ đại Thị nữ cung kính vâng dạ. Cầm nhi, Tiêu nhi lui ra ngoài. Hoa nhi, Kiếm nhi ở lại phục thị Bạch Thiếu Huy thay đổi y phục.



Sau ba tháng trầm mình trong lãnh thủy luyện công, da chàng đã trở nên trắng như bạch ngọc và mịn màng hơn cả giai nhân. Chàng vận bạch y, ngoài khoác bạch bào, thắt ngọc đái, tóc cột lụa trắng đính dạ minh châu, chân mang giày trắng, trên tay cầm bạch ngọc phiến, dung mạo anh tuấn phi phàm, phong thái uy nghi đường bệ, như cây ngọc trước gió, phong nhã tuyệt luân. Lão cung chủ ngắm nhìn chàng mà cảm thấy khoan khoái trong lòng.



Thay đổi y phục xong, lão cung chủ dắt chàng đi sang phòng bên dự yến. Sau khi đã ăn uống no nê, lão lại dẫn chàng vào thư phòng, nói :



- Trong lúc hài tử luyện công, ngoài Cầm, Tiêu, Hoa, Kiếm, ta còn thu nhận thêm ba mươi sáu cung nhân và truyền dạy võ công cho chúng. Bọn chúng được phân thành Cửu Bộ là Linh Thiên, Dương Thiên, Minh Thiên, Chu Thiên, Thanh Thiên, Liễu Thiên, Loan Thiên, Quân Thiên, Hàn Thiên. Mỗi bộ gồm bốn người đều gọi là Phong, Vân, Tuyết, Nguyệt. Sau này chúng sẽ phò tá hài tử.



Bạch Thiếu Huy cảm động nói :



- Dạ. Hài nhi sẽ cố hết sức để không phụ lòng thương yêu của nghĩa phụ.



Lão cung chủ gật đầu hài lòng, nói tiếp :



- Tài bảo trong cung không thiếu, nhưng cũng cần có các cơ sở bên ngoài để tiện cho hài tử sử dụng. Thời gian qua, ta đã thiết lập các cơ sở kinh doanh ở nhiều nơi. Đáng kể nhất là Kim Chấn Sơn ở Thiểm Tây. Hắn thay mặt bản cung phụ trách việc kinh doanh tiền trang và khai thác các mỏ kim sa ở vùng Lĩnh Nam. Tổng đốc Thiểm Tây Kim Thượng Quan, biểu đệ của hắn, cũng là người của bản cung, nhờ được ta giúp đỡ mới có thể nắm giữ trọng quyền, bản tính trung hậu nên cũng có thể tin cậy được. Ngoài ra, Đường Thái Bạch ở Tứ Xuyên, Gia Cát Ngọc ở Giang Nam cũng đều là những người đáng tin cậy, có thể phò tá hài tử.



Trầm tư giây lát, lão lại nói tiếp :




- Một mình ta thì không cần gì. Nhưng nay ta đã có hài tử là người kế vị nên cần phải gây dựng cho hài tử chút cơ đồ. Từ nay tất cả sự vụ của bản cung ta sẽ giao hết cho hài tử. Ta tin hài tử có thể phát dương quang đại sự nghiệp của ta.



Bạch Thiếu Huy cảm động ứa nước mắt, ấp úng nói :



- Dạ. Hài nhi sẽ cố gắng để khỏi phụ lòng tin yêu của nghĩa phụ.



Kể từ hôm đó, lão cung chủ hết lòng truyền dạy cho Bạch Thiếu Huy các môn cầm, kỳ, thi, họa, binh thư đồ trận, thiên văn địa lý, y học, toán pháp, ... cho đến cả các bàng môn tạp học. Lão cung chủ vốn không màng thế sự, chẳng đua tranh danh lợi, chỉ chuyên chú nghiên cứu võ học nên võ công cùng chiêu số của các gia phái trong khắp thiên hạ lão đều thông hiểu. Trong cung có cả một tàng thư vĩ đại về tuyệt học của thiên gia bách phái. Bạch Thiếu Huy lại thông minh đĩnh ngộ nên sở học lại càng tinh thâm, có phần vượt hơn cả nghĩa phụ của chàng.



Thỉnh thoảng, chàng cũng xuất cung tuần du, kiểm tra sự vụ của các cơ sở bên ngoài.



Dưới sự lãnh đạo của chàng, cũng như nhờ tài năng của quần thủ hạ, công việc làm ăn của các cơ sở càng lúc càng thêm phát đạt, dần dần đã khống chế được nhiều ngành kinh doanh quan trọng như mua bán lúa gạo, tơ lụa, diêm thiết, vận tải, ... Các Kim Ký Tiền trang được mở ở tất cả các tỉnh. Các thương thuyền xuôi ngược khắp cả đại giang nam bắc. Rừng vạn khoảnh, ruộng nghìn khoanh, trà lâu tửu quán nhiều không kể xiết. Ở bất kỳ thành thị nào cũng đều có tai mắt của Bích Dạ Cung. Dù tài lực trùm khắp thiên hạ, nhưng theo chủ trương của Bạch Thiếu Huy, Bích Dạ Cung vẫn ẩn danh mà điều hành công việc.



Thời gian trôi qua thật nhanh ...



Thấm thoát mà Bạch Thiếu Huy đã ở Bích Dạ Cung được ba năm. Giờ đây chàng đã được mười chín tuổi. Nhưng trông dung mạo của chàng cũng vẫn như ngày nào mới được nghĩa phụ đưa vào cung. Điều đó chứng tỏ công lực của chàng đã đến mức siêu phàm nhập thánh.



Một hôm, lão cung chủ bảo chàng :



- Huy nhi tài hoa lỗi lạc, khí độ phi phàm. Ta có được một truyền nhân như hài tử thì cũng an lòng nhắm mắt.



Bạch Thiếu Huy giật mình nói :



- Nghĩa phụ vẫn còn tráng kiện, công lực cao thâm, sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện sinh ly tử biệt.



Lão cung chủ ôn tồn hỏi :



- Hài tử có biết ta năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi không ?



Bạch Thiếu Huy cung kính nói :



- Dạ. Hài nhi đoán rằng nghĩa phụ vào khoảng bảy mươi tuổi. Phải không ạ ?



Lão cung chủ mỉm cười :



- Ta đã trên trăm tuổi rồi. Những người cùng thời với ta đều đã chết từ lâu. Chính vì vậy mà ban đầu ta đã yêu cầu hài tử khi giao thiệp với người không được tôn xưng họ vào hàng trưởng bối, để ta khỏi phải chịu nước kém cỏi.



Giây lâu, lão lại nói :



- Tính đến nay ta đã một trăm ba mươi hai tuổi, đã quá tuổi trời. Sở dĩ ta còn gượng sống đến giờ là vì không muốn công phu cả đời phải chịu mai một. Nay công phu của ta đã truyền hết cho hài tử rồi, ta không còn gì phải hối tiếc nữa. Cũng đã đến lúc ta nghỉ ngơi.



Bạch Thiếu Huy kinh hãi lắp bắp :



- Nghĩa phụ. Đừng bỏ hài nhi mà.



Lão cung chủ mỉm cười hiền từ :



- Người có lúc bi hoan ly hợp. Trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết. Gặp nhau rồi chia xa. Sinh ly tử biệt vẫn là thường sự. Hài tử đừng quá đau buồn.



Trầm ngâm giây lát, lão lại nói tiếp :



- Hài tử nên nhớ kỹ. Trong chốn giang hồ, mỗi bước chân đều đầy dẫy hiểm nguy, kẻ gian manh xảo trá không thiếu chi. Người võ lâm hầu hết đều ham mê danh lợi, khinh bạc nghĩa nhân, thiện ác chính tà đều không có ranh giới rõ ràng. Khi hài tử hành tẩu giang hồ, không nên ỷ vào võ công mà phải dựa vào trí tuệ để thủ thắng. Diệt ma không bằng hàng ma, song hàng ma vẫn không bằng phục ma.



Bạch Thiếu Huy cúi đầu vâng dạ :



- Hài nhi xin ghi nhớ lời dạy của nghĩa phụ.



Lão cung chủ lại đưa tay lên đầu gỡ sợi dây vàng quấn quanh búi tóc, nghiêm trang quấn vào búi tóc của chàng, đoạn nói :



- Đây là một thần vật, gọi là Kim Tuyến Linh Xà, đã theo ta gần trăm năm nay, tính linh thông, không sợ bảo kiếm chưởng phong, trừ được độc vật. Có nó bên người thì không ai có thể ám toán hài tử được.



Linh xà quả có linh tính, vừa nghe nói đến liền gục gật đầu ra vẻ hiểu ý. Lão cung chủ ghé tai truyền thụ cho chàng một số ám hiệu quan trọng để điều khiển linh xà. Chàng cúi mình vái tạ nghĩa phụ.



Lão cung chủ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, đoạn nói tiếp :



- Giờ đây Tứ đại Thị nữ công phu cũng đã khá cao rồi, có thể sánh ngang với nhất đẳng cao thủ trong võ lâm, có thể giúp ích cho hài tử nhiều việc. Nhưng ta không muốn công phu cả đời phải uổng phí nên sẽ đem trăm năm công lực truyền hết cho hài tử.



Bạch Thiếu Huy giật mình sửng sốt, nhưng hãy còn chưa kịp lên tiếng thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng, rồi mê man bất tỉnh.



Thời gian lặng lẽ trôi qua ...



Đến khi tỉnh dậy, chàng nhận thấy toàn thân khỏe khoắn, công lực sung mãn. Nhưng khi nhìn lên thì đã thấy nghĩa phụ chàng đã tọa hóa trên thạch sàng tự lúc nào. Lão cung chủ mình vận long bào, đội mũ miện, tay cầm ngọc khuê, mắt nhắm lại như người đang nhập định.



Chàng quá đau thương, cứ gục đầu bên nghĩa phụ mà khóc nức nở. Cầm, Tiêu, Hoa, Kiếm phải khuyên giải hồi lâu chàng mới gạt nước mắt mà lo việc tế vọng.



Ở mãi một chỗ, nỗi buồn khó thể nguôi ngoai. Thế là, sau khi đã mãn trăm ngày, chàng thu xếp sự vụ, giao Bích Dạ Cung cho Tứ đại Thị nữ coi giữ, rồi một mình xuất cung tuần du. Chàng định dùng công việc để nguôi ngoai phần nào nỗi buồn mất người thân.



Trên đường quan đạo, một chàng bạch y công tử đang thả bước nhàn du. Chàng mi thanh mục tú, mặt trắng môi hồng, ánh mắt tinh anh, dáng điệu khoan thai hào sảng. Cảnh chiều tà nơi núi rừng hùng vĩ cuốn hút tâm tưởng chàng bay bổng giữa hồn thơ. Chàng vừa dõi mắt về hướng trời xa, vừa khẽ ngâm nga mấy vần tuyệt cú :



“Tương tư hoàng diệp lạc



Bạch lộ thấp thanh đài."



Bỗng đâu, chàng nghe có tiếng cười trong trẻo từ phía sau, khiến chàng thoáng giật mình. Sau đó là giọng nói uyển chuyển ngọt ngào :



- Công tử ngâm thơ nghe thật có sức cuốn hút. Tiểu muội rất hâm mộ.



Chàng quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp vận võ phục màu thiên thanh, lưng đeo trường kiếm, trông vừa khả ái mà lại cũng khá oai phong. Chàng nhìn nàng, đôi môi khẽ mỉm cười.



Nụ cười của chàng khiến ai trông thấy cũng có thiện cảm. Thiếu nữ nhìn chàng mà cảm thấy trong lòng vui sướng khoan khoái. Nàng e thẹn nói :




- Tiểu muội là Vương Phi Yến. Xin thỉnh giáo đại danh công tử.



Bạch y công tử mỉm cười hỏi lại :



- Sao giờ này nữ hiệp còn ở đây. Hay cũng giống như tiểu sinh thích ngắm cảnh chiều tà.



Thiếu nữ có vẻ hờn giận, chu miệng nói :



- Cảnh chiều tà có gì đẹp đâu mà xem. Công tử thật là ...



Ngay giữa lúc ấy, chợt có những tiếng cười âm u từ xa vọng tới. Tiếp đó là giọng nói âm trầm :



- Đây rồi. Đây rồi.



Liền đó, có bảy lão quái hình dung hung ác, dáng vẻ dữ tợn từ xa đang chạy bay đến. Khinh công của bọn họ thật kinh người, chỉ chớp mắt là đã lướt đến nơi.



Vừa đến, bảy người bọn họ lập tức chia nhau vây quanh chàng Bạch y công tử và thiếu nữ Vương Phi Yến. Bộ dạng hung tợn dị thường của bọn họ thật khiến người ta trông thấy phải kinh hãi rụng rời.



Một người đầu lớn quá cỡ và sắc mặt đỏ hồng. Một người mặt dài như mặt ngựa và cực kỳ xấu xí. Một người bộ mặt méo xệch mà chỗ lồi chỗ lõm trông cũng xấu xí không kém. Một người da mặt nhăn nheo, trông cứ như lão già trên trăm tuổi đã gần đất xa trời. Một người mặt vuông tai lớn, dáng vẻ oai mãnh, nhưng râu cằm vểnh ngược trông khá kỳ dị. Hai người còn lại thì một người mặt đen như than, một người mặt xám như tro tàn, không chút huyết sắc.



Chàng Bạch y công tử giọng run run, ngập ngừng lên tiếng :



- Chư vị ... chư vị đang tìm kiếm gì thế. Sao lại vây quanh tiểu sinh.



Lão mặt đỏ cười hố hố :



- Bọn ta đang tìm ngươi đấy.



Bạch y công tử sợ hãi nói :



- Tiểu sinh nhớ là trước nay chưa hề quen biết với chư vị cơ mà.



Lão mặt xám nói :



- Cần gì phải quen với chả biết. Bọn ta phụng mệnh chủ nhân hạ sơn bắt các ngươi mang về dâng nạp. Hãy mau đi theo bọn ta.



Nghe giọng ngạo ngược của lão ta, Vương Phi Yến tức giận quát :



- Hàm hồ. Các ngươi dựa vào đâu mà đòi bắt giữ bản cô nương.



Nàng vừa quát vừa rút kiếm xông tới tấn công lão mặt xám, khí thế như triều dâng bạo vũ. Thế nhưng, lão quái chẳng xem nàng vào đâu. Lão ta ung dung dùng đôi nhục chưởng chống đỡ, hơn nữa còn vừa đánh vừa trêu cợt nàng. Nàng bừng bừng tức giận, giở hết sức tấn công như vũ bão, song lực bất tòng tâm, võ công đối phương quá cao cường, nàng dù đã tận lực mà vẫn không làm gì được.



Hai người đánh nhau được một lúc. Bỗng nhiên lão mặt vuông tai lớn quát to :



- Này. Ngươi hãy lui ra nhường cho ta đùa giỡn với cô ả một lát coi.



Lời chưa dứt thì lão ta đã lập tức xông vào trận chiến. Lão mặt xám đang giao đấu đến hồi cao hứng, chợt thấy lão ta định phỗng tay trên, tức thì nổi giận đùng đùng, lập tức chuyển hướng chưởng kình đánh thẳng vào ngực lão ta. Trước chưởng thế hung mãnh đáng sợ, lão mặt vuông chẳng dám xem thường, vội vàng vung chưởng chống đỡ. Hai người bọn họ lập tức mở trường quyết chiến. Lão mặt ngựa thừa cơ nhảy vào đấu với Vương Phi Yến.



Bạch y công tử đưa mắt nhìn lão mặt đỏ, trông có vẻ là thủ lĩnh, hỏi :



- Chủ nhân của chư vị là ai ? Tại sao lại muốn bắt tiểu sinh thế ?



Lão mặt đỏ đáp :



- Chủ nhân của bọn ta là ai, có nói ra ngươi cũng không biết đâu.



Quái nhân da mặt nhăn nheo vội cướp lời :



- Chủ nhân của chúng ta đâu có biết ngươi. Lão nhân gia chỉ bảo bọn ta đi bắt một tiểu tử anh tuấn xinh đẹp mang về núi, nhưng không được làm thương tổn đến y.



Bạch y công tử nói :



- Tiểu sinh có việc gấp phải làm không thể diên trì, nên không thể nào đi theo chư vị được. Chư vị hãy đi tìm người khác vậy.



Lão mặt đen lắc đầu quầy quậy, nói :



- Đâu có được. Bọn ta tìm được các ngươi đâu phải dễ dàng. Ngươi nhất định phải đi theo bọn ta.



Bạch y công tử nói :



- Nếu như chư vị cố tình bắt ép thì tiểu sinh đành phải tự tuyệt đó.



Lão mặt đỏ chau mày, không ngờ chàng ta lại quyết định như thế. Mấy lão quái đưa mắt nhìn nhau.