Chuyến đi gần hai mươi ngày, thời gian đã tới mùng 3 tháng 2, đội thuyền từ cảng Lộ Hà xuất phát đã dần dần tới phía nam, sắp tới của Trường Giang.
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, híp mắt nhìn sóng cuộn trào trên mặt biển. Hắn đã dần dần quen sóng gió trên mặt biển, bắt đầu có thể dùng một loại tâm tình thong dong để thưởng thức vẻ đẹp cuồng dã của sóng to gió lớn.
- Điện hạ!
Trương Long khó khăn đi tới, khuyên:
- Về khoang thuyền thôi! Sóng gió quá lớn, sẽ cuốn Điện hạ vào trong biển.
- Đây chính là cuồng phong sóng lớn sao?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
- Cái này vẫn... không tính. Mấy năm trước ty chức trải qua một lần cuồng phong bão táp ở đảo Tiểu Lưu Cầu, trời như mực tàu, gió lớn cuồn cuộn lên mấy chục tầng lầu cao, thuyền lớn của bọn ty chức giống như món đồ chơi của đứa trẻ, cảm giác đó thật giống bị ma quỷ cắn nuốt.
Trương Long nhớ tới chuyện trải qua trước đây nhiều năm, đến nay lòng còn sợ hãi:
- So với lần đó, bây giờ chỉ có thể xem là gió nhỏ sóng nhỏ.
Dương Nguyên Khánh ha ha cười
- Ta cũng cảm thấy gió nhỏ, sóng nhỏ. Trương Long, bây giờ cách cửa Trường Giang còn bao xa.
Trương Long suy nghĩ một chút nói:
- Buổi sáng chúng ta qua đảo Quy Xà, theo tốc độ này, tối có thể tới cửa Trường Giang, sáng mai có thể tới Giang Đô.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, xoay người đi vào trong khoang thuyền. Trước tiên hắn đi khoang thuyền nhìn con trai ngủ, do say tàu, Dương Ninh thân thể suy yếu, vẫn chìm vào giấc ngủ. Sau đó Dương Nguyên Khánh đi tới khoang thuyến kế bên, ở đây là phòng quân cơ, trong thuyền đặt một cái sa bàn, Hành quân tư mã Vi Vân Khởi đứng trước sa bàn vô cùng chăm chú suy nghĩ điều gì.
- Vi tư mã, bây giờ còn say tàu không? Dương Nguyên Khánh mỉm cười hỏi.
Vi Vân Khởi lúc vừa bắt đầu cũng là choáng váng trời đất tối sầm, nhưng bây giờ dường như đã dần dần thích ứng rồi, ông có chút xấu hổ cười cười nói:
- Hai ngày nay cảm thấy khỏe rất nhiều, lúc nãy ty chức tự hỏi một chút, hình như trong đêm có thể tới cửa Trường Giang, vậy trên cơ bản không có sóng gió gì.
- Thích ứng thì tốt rồi.
Dương Nguyên Khánh đi lên trước, lại hỏi:
- Vi tư mã đang nghiên cứu gì vậy?
- Hồi bẩm điện hạ, ty chức đang suy nghĩ về kho Giang Dương. Nghe nói ở đây là tổng kho lương thực của Lý Mật, chứa đựng hơn mấy trăm ngàn thạch lương thực. Nếu chúng ta có thể đoạt được kho lương này, chúng ta có thể đứng vững gót chân ở Giang Nam.
Dương Nguyên Khánh đi lên trước, cũng nhìn nhìn kho Giang Dương trên sa bàn, Vi Vân Khởi đã cắm cờ đỏ ở trên, Vi Vân Khởi chỉ kho Giang Dương nói:
- Kho Giang Dương kỳ thực là một tòa thành trì, chu vi ước chừng mười hai lý. Theo quy mô thành trì này, trú quân nhiều nhất ba đến bốn ngàn người, đội thuyền của chúng ta có thể cập bến ở thuyền Giang Dương, sau đó từ Tào Hà vào thẳng thành.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lát lại hỏi:
- Bến thuyền Trường Giang huyện Giang Dương cách kho Giang Dương bao xa?
- Khoảng chừng năm sáu dặm, kỳ thực chính là gần sát Trường Giang xây sửa.
- Vậy thì không cần đi Tào Hà, đội quân lên thẳng bờ, tối tập kích kho Giang Dương!
Dương Nguyên Khánh thẳng thắn làm ra quyết định.....
Thành Giang Đô đã yên lặng, Lý Mật suất năm trăm ngàn đại quân đi về hướng tây nghênh chiến liên quân Tiêu Đỗ, lại phái bộ tướng Trần Trí Lược suất hai chục ngàn quân bắc trú quận Bành Thành phòng ngừa quân Tùy nam hạ Trung Nguyên. Quân thủ trấn thủ thành Giang Đô chỉ có hơn mười ngàn người do đại tướng Trương Đồng Nhân tâm phúc Lý Mật thống suất.
Trong thành Giang Đô tuy vì sự bỏ đi của đại quân mà yên tĩnh, nhưng thương nghiệp vẫn phồn thịnh. Trải qua mưa gió nhiều năm của quân Tùy, người Giang Đô cũng đã nhìn mờ nhạt đối với chiến tranh giữa hai phe chống đối, sớm trở thành thói quen.
Chỉ cần không phải quân đội tàn sát hàng loạt dân trong thành, vậy chiến tranh trên cơ bản không liên quan với các tiểu dân, mọi người nên kiếm tiền thì kiếm tiền, nên kết hôn thì kết hôn, các cửa hiệu lớn, tửu quán cũng không có dấu hiệu ngừng kinh doanh, làm ăn mỗi ngày vẫn náo nhiệt.
Giang Đô tuy ở góc bắc Giang Nam, nhưng vị trí kinh tế thủy vận của nó luôn là đầu mối then chốt cũng quyết định thương nghiệp phồn hoa của nó. Vị trí địa lý của nó tiếp nối nam bắc, quyết định tính quan trọng chiến lược của nó, và làm Giang Đô ở Đại Tùy có vị trí chính trị rất cao, thậm chí Dương Quảng xem Giang Đô là thủ đô thứ hai.
Thành Giang Đô là một thành lớn nhất Giang Nam, thành trì chu vi gần sáu mươi dặm, lúc phồn thịnh từng có triệu nhân khẩu, thương nhân đến từ trời nam đất bắc và thương khách hải ngoại các nước tập hợp ở Giang Đô. Mặc dù trải qua loạn lạc cuối thời Tùy, nhân khẩu Giang Đô cũng giảm mạnh theo, nhưng dù sao Giang Đô cũng không có gặp phải phá hủy mang tính hủy diệt, làm nhân khẩu Giang Đô còn hơn bảy chục ngàn hộ, năm trăm ngàn người, trở thành đại thành có nhân khẩu thứ ba sau Trường An và Thái Nguyên.
Về đêm, Bính Nguyên Chân rời khỏi nhà, lúc này y đã bị Lý Mật hoàn toàn không để mắt tới. Lý Mật dẫn đại quân đi về phía tây, không có sắp xếp y sự vụ gì, vẫn trên danh nghĩa Lễ bộ Thượng thư, trên thực tế ở phương diện quân đội y đã hoàn toàn không có chức vụ.
Lúc này Bính Nguyên Chân lại không có oán giận gì, y cưỡi một con lừa không chút hoang mang đi về phía quân doanh thuộc thành nam. Quân doanh không lớn, chiếm mấy chục mẫu, doanh trại đều dùng bùn đất xây thành, tổng cộng có hơn năm mươi cái, bên ngoài có tường bao bọc xung quanh, hơn mười ngàn binh lính canh giữ Giang Đô chính là trú đóng ở đây.
Hơn mười ngàn quân đội chia làm ba tốp thay phiên lên thành tuần tra phòng ngự, chủ tướng chính là đại tướng Trương Đồng Nhân tâm phúc của Lý Mật. Trương Đồng Nhân cũng là xuất thân quân Ngõa Cương, trong quân Ngõa Cương nhiều nhất chỉ có thể xem là một nhân vật hạng ba, vì theo Lý Mật sớm nhất mà dần dần được trọng dụng, bây giờ đã trở thành nhân vật thứ ba sau Đơn Hùng Tín và Vương Bá Đương trong chư tướng.
Trương Đồng Nhân vẻ mặt dữ tợn, diện mạo hung ác, tính khí cực kỳ tàn bạo. Gã cũng không biết chữ, bảo gã quản lý thành Giang Đô quả thật có chút làm khó gã rồi. Chỉ trong thời gian hai ngày đã làm gã sứt đầu mẻ trán, mấy tên Tham sự quân cũng bất đắc lực, làm gã tâm phiền ý loạn, cả ngày chửi ầm lên.
Trong phòng quan chủ tướng, Trương Đồng Nhân tay cầm roi da, vừa hung hăng quất lên mấy Tham quân, vừa chửi ầm lên:
- Ông không biết chữ mới mời các ngươi làm việc, xem chuyện tốt của các ngươi làm, có huynh đệ nhận được hai khối gạo, có huynh đệ lại chịu đói, các ngươi là làm việc thế nào, muốn ép các huynh đệ tạo phản sao?
Mấy tên Tham quân sự ôm đầu, ngồi xổm trên đất, chịu đựng không dám kêu rên ra tiếng. Vừa mới bắt đầu, có chút hỗn lộn là bình thường, Trương Đồng Nhân này lại không thể dễ dàng tha thứ, làm các quân quan phẫn uất dị thường, nhưng ai cũng không dám nói.
Lúc này một tên binh lính chạy vào bẩm báo:
- Bẩm báo tướng quân, Bỉnh Thượng thư ở ngoài doanh cầu kiến.
- Là ai?
Trương Đồng Nhân ngẩn ra, gã lập tức phản ứng, là Bính Nguyên Chân thật là đến rồi, gã nhất thời mừng rỡ, hung hăng đá mấy người một cái:
- Tất cả cút hết cho ta!
Chính gã cũng vội vàng chạy ra nghênh đón. Bính Nguyên Chân chính là nguyên lão trại Ngõa Cương, lúc Địch Nhượng chấp chưởng Ngõa Cương, đó là dưới một người trên vạn người, uy quyền cực lớn, nhân vật nhỏ nhoi như Trương Đồng Nhân nắm đó cả tư cách vỗ mông ngựa cho ông ta cũng không có.
Tuy thời thế thay đổi, Bính Nguyên Chân xuống dốc rồi, Trương Đồng Nhân lại làm đại tướng đương hồng, có thể trước mặt Bính Nguyên Chân đùa giỡn trêu chọc, tỏ ra tự cao tự đại, cái này đối với Trương Đồng Nhân mà nói, vẫn có cảm giác thỏa mãn.
Trương Đồng Nhân chạy ra quân doanh, thấy Bính Nguyên Chân dắt con lừa nhỏ đứng bên cạnh cửa doanh, gã không khỏi cười lớn:
- Bỉnh Thượng thư sao cả xe ngựa không ngồi, lại cưởi con lừa tiêu sái đi buôn?
Trong triều đình chính thống triều Đường, địa vị của Lễ bộ Thượng thư rất cao, đại tướng quân thấy Thượng thư đều phải hành lễ. Nhưng ở chỗ Lý Mật, quan văn lại không có địa vị gì, một danh tướng bình thường bị chọc giận rồi, cũng có thể nhục mạ trọng thần triều đình.
Tuy Lý Mật cũng muốn xây dựng lễ chế chính thống, nhưng căn cơ của lão là quân Ngõa Cương, với Đơn Hùng Tín cầm đầu các đại tướng Ngõa Cương, gần như đều không chấp nhận “văn trọng võ khinh”. Càng quan trọng là đám văn thần của Lý Mật, như đám người Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ là đại thần bị bắt đầu hàng, ngay cả Lý Mật cũng không tín nhiệm bọn họ, sao còn bảo các tướng quân tôn trọng?
Kỳ thật Lý Mật cũng lòng dạ biết rõ, mặc dù lão muốn xây dựng trật tự, nhưng xây dựng trật tự nhất định sẽ đắc tội võ tướng. Đối với Lý Mật luôn ỷ vào võ tướng thì việc này sẽ dẫn tới một hậu quả không thể chấp nhận nổi. Lý Mật cũng chỉ đành phải thực hành sách lược tiên quân, chờ sau khi ổn định thiên hạ, hãy suy nghĩ văn võ bình đẳng sau.
Đối diện sự châm chọc của Trương Đồng Nhân, Bính Nguyên Chân lại không có buồn bực, chỉ chắp tay:
- Ở nhà rảnh rỗi tán ngẫu, hay là tìm chuyện làm, Trương tướng quân phải chăng thu dụng.
Tuy Trương Đồng Nhân đang loạn thành một bầy, đối với Bính Nguyên Chân thật sự cầu còn không được nhưng y cũng không phải quá ngu: đưa Triệu Bính Nguyên Chân vào trong quân làm việc, có làm Lý Mật vui không? Nhưng ý niệm này chỉ trong nháy mắt, dù sao là nguyên lão quân Ngõa Cương, gã không dễ dàng không nể mặt cho, chỉ cần mình kịp thời bẩm báo với Lý Mật được rồi.