Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 983: Tranh đoạt quan cờ




Trịnh Thiên Quả dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Phải biết rằng nếu Thái Tử mà biết chuyên này, chắc chắn Vanh nhi sẽ bị cách chức. Mà còn có thể liên quan tới Trịnh gia. Cho nên chuyện này rất nghiêm trọng.

Trịnh phu nhân hơi luống cuống, liền vội hỏi:

- Tam đệ, vậy ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?

Trịnh Thiện Quả thở dài một tiếng:

- Kỳ thực, hai huynh đệ bọn họ hiện giờ chỉ còn có một đường lui. Đại tỷ, tỷ cũng hiểu ý ta chứ.

Đương nhiên Trịnh phu nhân hiểu được ý tứ của ông ta. Lần trước bà không chịu đáp ứng, vì bà không muốn vì Trịnh gia mà đi tìm Dương Nguyên Khánh. Nhưng bây giờ lại liên quan tới tương lai của hai đứa con trai…

Trịnh phu nhân rốt cục thở dài một tiếng:

- Vậy được rồi! Ta đành phải kéo tấm mặt mo này đi tới Thái Nguyên thôi…

Có lẽ là do gần tới năm mới, cho nên việc tranh đấu trong triều đình Đại Đường cũng được hòa hoãn lại. Trong khoảng thời gian này, Lý Uyên không hề đề cập tới việc Lý Thế Dân cướp đoạt quân quyền.

Điều này khiến tinh thần liên tục căng như dây đàn của Lý Thế Dân giãn bớt lại. Buổi sáng, y đi tới thái miếu, tham gia buổi lễ tế tổ của Lý thị. Giữa trưa thì quay trở về phủ đệ của mình.

Trong thư phòng ấm áp sáng sủa, Lý Thế Dân ngồi trên chiếc giường êm, một tay bưng trà chậm rãi thưởng thức, một bên thì trầm tư suy nghĩ những bước kế hoạch cho năm tới.

Trong lòng Lý Thế Dân cũng đang suy đoán, sở dĩ việc phụ hoàng không đề cập tới việc cướp quân quyền của mình, có phải vì phụ hoàng đã rút ra được kinh nghiệm xương máu từ trước. Nhận ra được việc tranhh giành của hai hoàng tử khiến Đại Đường gặp phải ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên mới tạm thời đem việc này để lại một bên.

Nhưng càng nghĩ, Lý Thế Dân càng cảm thấy suy nghĩ của phụ hoàng không đơn giản như vậy. Có lẽ phụ hoàng chưa còn hết nghi kỵ đối với mình. Đang đợi cơ hội để bắt được nhược điểm của mình.

Một khi nhược điểm của mình mà bị phụ hoàng bắt được, vậy thì y sẽ không do dự cướp đi binh quyền. Điểm này là không có gì là phải băn khoăn.

Có lẽ, phụ hoàng nhận thấy, cướp đi binh quyền của mình, củng cố địa vị của Thái Tử, mới là việc đúng đắn để ổn định giang sơn Đại Đường. Nhưng y, Lý Thế Dân không phải là con cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết?

Trong lòng Lý Thế Dân không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thị vệ bẩm báo:

- Điện hạ, ở tin tức từ Tương Dương tới.

Lý Thế Dân bỗng nhớ ra, đây là thư phản hồi từ Lý Hiếu Cung. Y lập tức phân phó:

- Mang thư tới đây!

Cửa mở, một người thị vệ đi tới, dâng một bức phong thư lên. Quả nhiên là thư từ Lý Hiếu Cung. Lý Thế Dân mở thư ra nhìn một lần, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại. Trong thư Lý Hiếu Cung nói cho y biết, phụ hoàng cố ý gia phong Lý Hiếu Cung làm Kinh Vương.

Cho dù việc gia phong còn chưa thành sự thật, nhưng tin tức này lại khiến cho Lý Thế Dân đổ mồ hôi lạnh. Phụ hoàng muốn lung lạc Lý Hiếu Cung, là cho thấy phụ hoàng muốn đối phó với mình.

Vừa mới còn tưởng rằng phụ hoàng không đề cập tới việc đoạt binh quyền là vì bình ổn sự tranh đoạt của Hoàng tử. Hiện tại, Lý Thế Dân mới hiểu ra, tình thế căn bản không có bình ổn. Phụ hoàng đang muốn ổn định lại Trường An, đồng thời âm thầm lôi kéo Lý Hiếu Cung.

Lý Thế Dân bắt đầu ý thức được tình thế nghiêm trọng. Y lập tức phân phó:

- Mau mời Phòng tiên sinh và Trưởng Tôn Trưởng sử tới đây.

Không bao lâu. Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ lần lượt tới thư phòng của Lý Thế Dân.

- Hai vị ngồi xuống đi!

Lý Thế Dân mời hai người bọn họ ngồi xuống, lại sai người dâng trà.

- Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm giác được tâm tình của Lý Thế Dân có chút bất ổn.

Lý Thế Dân khẽ thở dài một cái:

- Vừa mới nhận được tin tức từ Hiếu Cung. Phụ hoàng chuẩn bị phong cho ông ấy làm Kinh Vương.

Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ giật mình. Đây rõ ràng là một tín hiệu. Ý nghĩa rằng Thánh Thượng sắp động thủ với Tần Vương, cướp đoạt binh quyền của y. Thậm chí có thể giam lỏng y, sau đó lại phong Lý Hiếu Cung làm Kinh Vương, trấn an tâm tình y.

- Các ngươi nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?

Lý Thế Dân lo lắng hỏi. Ánh mắt của y nhìn về phía Phòng Huyền linh. Hy vọng Phòng Huyền Linh có thể đưa ra cho mình một đề nghị tốt.

Phòng Huyền Linh nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lý Thế Dân, ông ta cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói:

- Ty chức có hai đề nghị. Đầu tiên là điện hạ rời khỏi Trường An. Không ngại lấy cớ là luyện binh, đi tới quận Phùng Dực. Trong tay nắm giữ được đại quân, như vậy Thánh Thượng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Thế Dân gật gật đầu. Y cũng có ý tưởng này. Nếu Phòng Huyền Linh cũng nói như vậy, vậy y có thể thử một lần

- Đề nghị này có thể xem xét. Còn đề nghị thứ hai thì sao?

- Điện hạ, đề nghị thứ hai đó là nhanh chóng hành động phương án mà ty chức đã đề xuất từ trước.

Lần trước Phòng Huyền Linh đề xuất binh biến. Giam lỏng Hoàng đế Lý Uyên, diệt trừ Lý Kiến Thành. Phương án này được Lý Thế Dân tiếp nhận rồi. Y trầm ngâm một chút, hỏi Trưởng Tôn Vô Kỵ

- Về phía hai huynh đệ Dương thị tiến triển như thế nào rồi?

Dương Tuấn đảm nhiệm Thái Tử Tẩy Mã, rất được Lý Kiến Thành tin cậy. Mà Dương Vanh lại là một trong ba lang tướng của Đông cung, nắm giữ binh quyền hộ vệ. Cũng là một nhân vật rất trọng yếu. Lý Thế Dân vẫn ra lệnh cho Trưởng Tôn Vô Kỵ lôi kéo hai người này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liền vội vàng khom người nói:

- Mặc dù hai người này là huynh đệ, nhưng rất ít khi lui tới, quan hệ theo kiểu đường ai nấy đi. Dương Tuấn là người có tâm kế, rất khó lôi kéo. Vẫn chưa thấy y lộ ra thái độ gì. Nhưng y cũng không có ý định bán đứng chúng ta. Còn về Dương Vanh, người này rất dễ lôi kéo. Người này nợ một khoản đánh bạc và chơi gái lớn. Chúng ta cho y một ngàn lượng vàng, y liền đem trả khoản chơi gái trước. Nhưng nghe nói khoản đánh bạc của y đang bị giục rất gấp. Khiến y ngày nào cũng phải trốn đông trốn tây. Lúc này chính là cơ hội để chúng ta lôi kéo được y.

Lý Thế Dân mượn lại hỏi:

- Sòng bạc kia là của Độc Cô gia có phải hay không?

- Đúng vậy!

Lý Thế Dân suy nghĩ một chút nói:

- Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta liền lôi kéo y. Nếu y đáp ứng làm việc cho chúng ta, vậy thì khoản nợ với Độc Cô gia kia, chúng ta có thể trả hộ y.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại vội vàng nói:

- Điện hạ, khoản nợ của y rất lớn. Nghe nói tiền vốn lúc đầu là mười ngàn quan, vậy mà tiền lãi hiện giờ đã lên tới năm mươi ngàn quan rồi.

- Nhiều như vậy?

Lý Thế Dân giật mình kinh hãi. Tuy năm mươi nghìn quan tiền y vẫn có thể lấy ra được nhưng chỉ để lôi kéo một mình Dương Vanh mà phải xuất ra nhiều tiền như vậy. Đương nhiên y vẫn có chút do dự.

Lý Thế Dân trầm tư suy nghĩ một lát mới nói:

- Như vậy đi! Bảo y nếu y chịu cống hiến cho ta, vậy thì khoản nợ của y, ta có thể giải quyết thay y.

Sở dĩ Lý Thế Dân đảm bảo cho Dương Vanh, là vì muốn sau khi lợi dụng xong Dương Vanh có thể giết người diệt khẩu. Hoặc là chờ khi y đăng cơ xong, món nợ này đương nhiên là bỏ qua. Hiện tại Lý Thế Dân sẽ không thay Dương Vanh xuất ra năm mươi nghìn quan tiền để trả nợ.

Lúc này, Phòng Huyền Linh ở một bên nhắc nhở:

- Điện hạ, nếu như đi tìm Độc Cô gia, chẳng khác nào bại lộ việc điện hạ lôi kéo Dương Vanh hay sao? Ty chức cảm thấy không ổn!

Lời khuyên của Phòng Huyền Linh đã đề tỉnh Lý Thế Dân. Y nhướn mày nói:

- Vậy tiên sinh nói xem nên xử lý như thế nào? Vì Dương Vanh mà xuất ra năm mươi nghìn quan, không bằng dùng số tiền đó làm quân phí.

Phòng Huyền Linh khẽ mỉm cười:

- Theo ty chức được biết, chỉ cần đồng ý trả tiền, vậy thì sòng bạc có thể cho phép chậm rãi trả lại. Điện hạ không ngại trước cho Dương Vanh năm nghìn quan tiền. Trả một phần cho y. Qua một thời gian ngắn thì lại trả hộ y một ít. Như vậy có thể vừa nắm thóp của y. Sợ gì mà y không ngoan ngoãn nghe theo lời điện hạ!

- Quả nhiên là ý hay!

Lý Thế Dân vui vẻ đồng ý, ra lệnh cho Trưởng Tôn Vô Kỵ:

- Cứ làm như vậy đi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu. Lý Thế Dân nhấp một ngụm trà, lại nói với hai người:

- Hiện tại chúng ta nên bàn một chút về Vũ lâm quân. Về Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Trưởng Tôn Thuận Đức...

Đồng thời với việc Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ thảo luận việc lôi kéo hai huynh đệ Dương thị. Dương Tuấn cũng vội vàng tới Đông cung. Hôm nay là mùng một tết, Dương Tuấn vốn đi cùng thê tử về nhà mẹ vợ. Không ngờ Thái Tử lại sai người tìm y, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Dương Tuấn chỉ đành vội vàng tới Đông cung.

Dương Tuấn đảm nhiệm chức Thái Tử Tẩy Mã, quan tới ngũ phẩm, không cao không thấp. Bất quá y rất được Thái Tử tin cậy, coi là tâm phúc của Đông cung. Y khác với người em Dương Vanh thích đánh bạc chơi gái. Dương Tuấn không chơi gái, cũng không đánh bạc. Y làm người rất khiêm tốn, hơn nữa là người có tâm cơ thâm trầm. Người bên ngoài rất khó đoán được suy nghĩ của y.

Không lâu trước, người em Dương Vanh tìm y, chuyển cáo lời nhắn từ Dương Nguyên Khánh. Nếu hai huynh đệ bọn họ muốn được hắn tha thứ, thì bọn họ nhất định phải đi tới trước mộ phụ thân giữ đạo hiếu ba năm.