Bùi Tấn gật gật đầu, thở dài nói:
- Thanh Tùng từ chức Ký Thất Tham Quân, đúng là đả kích rất lớn tới ông nội.
- Ừ! Ta đến cũng là khuyên ông ấy một chút. Sự tình chưa đến nỗi hỏng bét như ông ấy nghĩ.
Bọn họ đi vào cửa thư phòng, Bùi Tấn bẩm báo nói:
- Ông nội, Lô tướng quốc đến đây.
- Mời vào!
Trong phòng truyền tới thanh âm phiền muộn của Bùi Củ…
Lô Dự đi vào gian phòng, thì thấy Bùi Củi đang chống quải trượng, vô lực ngồi trên giường. Vẻ mặt của ông ta hiện giờ rất uể oải, ngay cả nụ cười đón khách cũng không có.
Nghĩ tới Bùi Củ từ trước tới này vẫn được coi là cáo già, việc lớn việc nhỏ đều dấu diếm thanh sắc, vậy mà hiện tại…
Lô Dự thở dài trong lòng, Bùi Củ quả thực đã già rồi.
- Bùi thúc, xin nhận một lễ của tiểu chất!
Lô Dự tiến lên một bước, thi lễ thật sâu. Bùi Củ dường như vừa đi ra từ trong mộng, bừng tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười khổ nói:
- Thân thể của ta không khỏe, đứng không nổi. Lô tướng quốc đừng trách ta thất lễ.
- Đâu có! Đâu có! Bùi thúc là bề trên, tiểu chất hướng Bùi thúc hành lễ là việc phải làm.
Bùi Củ gật đầu, nói với Bùi Tấn:
- Còn không mau mời tướng quốc ngồi xuống!
Bùi Tấn vội vàng đưa đến ghế ngồi, lại trải đệm lên, cung kính nói:
- Mời Lô nhị thúc ngồi!
Lô Dự chắp tay ngồi xuống, hướng Bùi Củ cười nói:
- Việc của Thanh Tùng, tiểu chất đã biết. Tuy nhiên chuyện này không thể trách Thanh Tùng. Đó không phải là do y chủ động đề xuất. Mà là do Sở Vương điện hạ cổ vũ y tới quận huyện để tôi luyện.
- Ta biết ngay y là kẻ ngu ngốc!
Bùi Củ cắn răng nói.
Kỳ thực Bùi Cũ đã nghĩ thông suốt sự tình. Đây nhất định là do việc về ngọc tỷ đã chọc giận Dương Nguyên Khánh. Mà việc này xảy ra, là một loại cảnh cáo của Dương Nguyên Khánh. Nếu chỉ cảnh cáo thì cũng thôi, ông ta chỉ sợ hãi Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Bùi gia. Chèn ép địa vị của Bùi gia khi mà một vương triều mới sắp xuất hiện.
Thẳng đến lúc này, ông ta mới nhớ tới cuộc tranh luận của ông ta và Bùi Uẩn. Hiện tại xem ra Bùi Uẩn là đúng. Bùi gia là Bùi gia, Dương Nguyên Khánh là Dương Nguyên Khánh.
Làm một vị đế vương, chắc chắn sẽ không cho phép bất kỳ một gia tộc nào uy hiếp được địa vị của hắn. Chính mình rõ ràng còn muốn khống chế Thế tử, Dương Nguyên Khánh có khả năng chấp nhận sao?
Bùi Củ lâm vào hối hận thật sâu. Nguyên nhân căn bản cũng không phải việc chôn ngọc tỷ. Chôn ngọc tỷ chỉ là ngòi dẫn, nguyên nhân căn bản vẫn là con đường mà mình đang đi là con đường sai lầm.
Bởi Bùi Củ đã đánh cược chuẩn Dương Nguyên Khánh, cũng coi Dương Nguyên Khánh như là tiền lãi của ông ta. Vấn đề chính là ở đây.
Chỉ có điều, hiện tại muốn thay đổi đã chậm. Bùi Củ cảm giác mình đã trở thành tội nhân của Bùi gia.
Lô Dư cũng nhìn ra tâm tư của Bùi Củ. Nhưng lần này y tìm tới Bùi Củ là có mối lo lắng khác. Y cảm thấy Dương Nguyên Khánh đang cố ý chèn ép sĩ tộc Sơn Đông. Tuy rằng việc chèn ép lợi ích bên ngoài của Lô gia và Thôi gia đã qua một thời gian.
Nhưng việc hôm nay phát sinh, khiến trong lòng y rất bất an. Dương Nguyên Khánh không ngờ lại không cho mình và Thôi Hoằng Nguyên đi dạy Thái Tử. Đây rõ ràng cho thấy hắn đang sợ mình dạy cho Thái Tử tư tưởng thế gia.
Cái này cũng thể hiện thái độ của Dương Nguyên Khánh đối với thế gia. Lô Dự rất sầu lo, nên tới thỉnh giáo Bùi Củ. Không ngờ Bùi Củ còn bị đả kích nặng nề hơn.
Tuy nhiên, Lô Dự biết, Bùi gia vẫn còn hy vọng. Chỉ có điều, hy vọng của Bùi gia là ở tương lai. Y liền uyển chuyển nói:
- Hôm nay ở Tử Vi Các xảy ra một chuyện thú vị, không biết Bùi thúc đã biết hay chưa?
Bùi Củ tạm thời gạt bỏ phiền não, không quan tâm hỏi:
- Có chuyện gì?
- Hôm nay Sở Vương điện hạ mang Thế tử đến Tử Vi Các, đồng thời mời bảy vị tướng quốc dạy dỗ Thế tử. Mỗi ngày một canh giờ, liên tục ba tháng.
Lô Dự vừa nói xong, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Bùi Củ. Y không tin, tin tức này lại không tạo sự hứng thú cho Bùi Củ. Nếu Bùi Củ còn không phản ứng, thì quả thực ông ta đã nên rút lui.
Bùi Củ vừa nghe tin này thì có chút ngẩn người. Lập tức ánh mắt bỗng phát sáng, khuôn mặt u sầu liền tan biến. Ông ta vui vẻ hỏi:
- Những lời ngươi nói là thật?
Lô Dự gật đầu:
- Đương nhiên là thật!
Nội tâm khô cạn của Bùi Củ như được rót đầy thanh tuyền. Ông ta liền hiểu ra thâm ý trong chuyện này. Điều này giải thích cho việc Dương Nguyên Khánh không có buông tha cho Thế tử. Chỉ cần Thế tử có thể bảo vệ, vậy thì ngôi vị Hoàng hậu của Mẫn Thu cũng có thể bảo vệ.
Như vậy cho dù Bùi gia tạm thời bị chèn ép, nhưng chỉ cần tương lai Thế tử đăng cơ, thì Bùi gia còn có hy vọng. Cứ việc chuyện này là chuyện của vài chục năm sau, nhưng vẫn khiến Bùi Củ thấy một đường hy vọng.
Giờ khắc này, Bùi Củ giống như cây khô gặp mùa xuân, toàn thân đều có sức sống, suy nghĩ lại khôi phục sự khôn khéo như xưa.
Bùi Củ quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Tấn:
- Việc lớn như vậy, sao ngươi không hướng ta báo cáo?
Bùi Tấn liền vội vàng khom người nói:
- Cháu cũng không biết việc này, cháu không ở Tử Vi Các.
Những lời này rõ ràng lôi kéo sự bất mãn của Bùi Củ hướng sang Bùi Thanh Tùng. Lửa giận vừa được bình ổn lại của Bùi Củ, lại bị trỗi dậy. Đứa cháu Thanh Tùng này quả thực không thông đạo quan trường. Việc lớn như vậy, nó lại không nói cho mình. Còn muốn Lô Dự tự mình đến nói. Một đứa cháu như vậy, Bùi gia không cần cũng được.
Bùi Củ khắc chế lửa giận trong lòng. Ông ta nhìn thoáng qua Lô Dự, cảm thấy Lô Dự có tâm sự. Bùi Củ biết Lô Dự sẽ không vì việc của Thế tử mà đến chỗ mình. Y tất nhiên là có mưu đồ khác. Ngữ khí của ông ta liền trở nên thân thiết.
- Lô hiền chất có việc gì phiền lòng sao?
- Không phải chỉ tiểu chất có việc lòng, mà cả sĩ tộc Sơn Đông đều có việc phiền lòng.
Lô Dự thở dài nói:
- Không ngờ điện hạ lại không cho tiểu chất và Thôi Hoằng Nguyên dạy dỗ Thế tử. Rõ ràng cho thấy điện hạ không còn tín nhiệm với thế gia.
Về vấn đề này, lòng dạ của Bùi Củ là biết rõ. Ông ta cười cười nói:
- Về địa vị tương lai của sĩ tộc Sơn Đông, Lô hiền chất không cần phải lo lắng quá. Cho dù điện hạ không thích thế gia, nhưng điện hạ vẫn cần phải dùng người. Hiện tại điện hạ chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thực là dọn vị trí cho quý tộc Quan Lũng trong tương lai. Chỉ nhìn vào Vi Luân được thăng làm Ký Thất Tham Quân, cũng có thể minh bạch…
Lô Dự cáo từ rời đi, Bùi Củ ngồi yên lặng trong phòng, tự hỏi đối sách. Lúc này ông ta đã lấy lại bình tĩnh và lý trí. Ông ta tin tưởng mình sẽ không mắc lại sai lầm như cũ.
Đối với Bùi gia mà nói, vài chục năm, đối với một gia tộc có niên đại nghìn năm mà nói, chỉ là trong cái chớp mắt. Chỉ cần nhân tài trong gia tộc không mất, vậy thì Bùi gia vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
Bùi Củ thở dài thật sâu. Rất nhiều năm trước, ông ta nghĩ tự mình có thể khiến cho gia tộc phát triển mạnh mẽ. Nhưng thẳng cho tới hôm nay, gia tộc vẫn như vậy. Cho nên mấy năm cuối đời, ông ta muốn trở lại Văn Hỉ, gốc rễ của gia tộc, rồi đem toàn bộ tài nguyên còn lại bồi dưỡng con cháu hậu bối.
Thời của Dương Nguyên Khánh không thể phát triển thì có làm sao. Chỉ cần Bùi gia có đủ nhân tài, vậy thì khi Thế tử vào chỗ, thì đó chính là mùa xuân của Bùi gia.
Nghĩ tới đây, Bùi Củ lấy ra một tờ giấy, cầm bút lên bắt đầu viết. Lúc này, Bùi Tấn đã tiễn Lô Dự trở về. Y không dám nói lời nào, lẳng lặng đứng bên cạnh ông nội.
Không bao lâu, Bùi Củ đã viết xong một bức thư. Đợi cho mực khô đi, ông ta bỏ nó vào trong phong thư, cẩn thận dán lại, rồi đưa cho trưởng tôn:
- Này mai đưa bức thư này cho Dương Nguyên Khánh. Nói cho hắn biết, đêm nay ta sẽ trở về quê nhà Văn Hỉ.
Bùi Tấn cả kinh:
- Ông nội, đây là vì sao?
Bùi Củ thản nhiên cười:
- Đây là ta hướng hắn chịu thua. Hôm nay, hắn đã cảnh cáo ta như vậy, vậy thì ta phải tỏ ra thái độ nhận thua. Cho nên, đêm nay ta sẽ rời Thái Nguyên. Chỉ có như vậy, Bùi gia mới tránh khỏi một kiếp này.
Bùi Tấn ảm đạm cúi đầu, Bùi Củ lại khẽ cười nói:
- Đây có lẽ là chuyện tốt. Ta có thể tập trung vào bồi dưỡng con cháu Bùi gia. Đây là tâm nguyện nhiều năm của ta. Cũng coi như thỏa mãn ước nguyện.
Bùi Củ khe khẽ thở dài, giọng điệu trở nên thương cảm:
- Lần từ biệt này, có lẽ là lần vĩnh biệt của ta với hắn. Ngươi thay ta chuyển cáo cho hắn, ta rất hoài niệm lần đầu gặp gỡ giữa ta và hắn ở quý phủ của công chúa Nhạc Bình.
Bùi Tấn yên lặng gật đầu nhận lấy bức thư…
Bùi Thanh Tùng cũng không sống ở Bùi phủ. Khi y đảm nhiệm Ký Thất Tham Quân không lâu, Bùi Củ đã cho y một tòa nhà nhỏ, chiếm hai mẫu ruộng nhưng cũng đủ cho cả nhà bọn họ ở lại. Tòa nhà nhỏ cách Bùi phủ không xa, đi bộ một nén nhang là tới.
Bùi Thanh Tùng mang theo tâm tình nặng nề quay về nhà. Vừa đi tới cửa, đã thấy ở trước cửa có đứng một người. Y hơi sửng sốt, hỏi
- Là ai?
- Là ta, Bùi tổng quản.
Ngưới đó tiến lên, hướng y thi lễ:
- Điện hạ mời ngươi tới Tử Vi Các.
Bùi Thanh Tùng nhận ra người này. Đó là thân binh bên cạnh Sở Vương. Y nhìn lên trời đêm, đã muộn rồi, không khỏi chần chừ chút:
- Hiện tại sao?