Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 98: Đêm tập kích Phi Hồ




Lúc này, một hồi tiếng vó ngựa truyền tới, hai Thiết Ảnh Vệ đi trước dò đường chạy vội trở lại, thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

- Hồi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã đi xem xét phía trước gần 40 dặm, trên đường không có phục binh. Hơn nữa ngoài hơn chục dặm có một thôn nhỏ, người trong thôn nói, mấy ngày nay cũng không có quân đội nào xuất hiện.

- Công tử, cái này hơi có chút kỳ quái.

Giáp Nhất tiến lên trước nói:

- Liệu có khi nào chúng ta nghĩ sai rồi, nhánh quân kia của huyện Linh Khâu căn bản không có liên quan đến chúng ta?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,

- Không phải, nhánh quân kia khẳng định là quân địch phục kích chúng ta. Nếu ta đoán không nhầm, nhánh quân này hẳn đang ở phía sau chúng ta.

Tô Liệt vừa đi lên trước liền giật mình kinh hãi,

- Điều này sao có thể? Bọn chúng vào thung lũng sớm hơn chúng ta nửa ngày, sao có thể ở phía sau chúng ta?

Mắt của Dương Nguyên Khánh híp lại, hắn chậm rãi nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ biết chúng ta tất nhiên sẽ lui về, khi tiếp tục lui về, chúng ta sẽ mất đi cảnh giác.

Giáp Nhất và Tô Liệt nhìn nhau, đều không hiểu mà nhìn Dương Nguyên Khánh. Đây lại là duyên cớ gì, bọn họ tại sao phải lui về?

Dương Nguyên Khánh chỉ lên đoạn Hà Bắc trên bản đồ,

- Ta đoán Đậu Kháng đã phái quân đội đợi chúng ta ở huyện Phi Hồ, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít. Quân địch truy tung tích của chúng ta đấy mới là có kế hoạch trước, chặt đứt đường lui của chúng ta…

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh dừng câu chuyện nhìn các thuộc hạ đang vây quanh, cười khổ một tiếng:

- Nói cách khác, trên thực tế chúng ta đã bị vây bên trong Phi Hồ đạo.

Tất cả một người đều trầm mặc, bao gồm cả Giáp Nhất. Mười mấy năm nay bọn họ đều quen phục tùng tuyệt đối, mà chưa từng đưa ra quyết sách. Bọn họ đều yên lặng chờ đợi, chờ đợi mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh. Tô Liệt cũng trầm mặc, y biết ý kiến của y lúc này không có một chút ý nghĩa.

Dương Nguyên Khánh đứng lên, hạ lệnh:

- Chúng ta bây giờ quay đầu trở về!

Đúng như phán đoán của Dương Nguyên Khánh, Tiêu Ma Ha vừa có được tin tức, tổng quản U Châu – Đậu Kháng đã phái mười lăm ngàn quân, ở phía đông ba thông đạo Tỉnh Hình, khe núi Phi Hồ, khe núi Quân Đô đã chặn đường Dương Nguyên Khánh, Tiêu Ma Ha liền thay đổi kế hoạch.

Tiêu Ma Ha phái đến đại tướng tên gọi là Tôn Diệu Vũ vây chặt Dương Nguyên Khánh, cũng là một trong những đại tướng tâm phúc của Tiêu Ma Ha. Gã dẫn theo một nghìn binh lính xuất phát từ Tấn Dương, đến huyện Linh Khâu sớm hơn Dương Nguyên Khánh nửa ngày. Vào lúc gã tiến vào Phi Hồ đạo phục kích Dương Nguyên Khánh, gã bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh của Tiêu Ma Ha, gã không cần tiếp tục phục kích Dương Nguyên Khánh, mà đợi sau khi đoàn người của Dương Nguyên Khánh tiến vào khe núi Phi Hồ, cắt đứt đường lui của hắn.

Cửa vào của khe núi Phi Hồ gọi là Cao Gia Dục, là một vùng gò đồi địa thế không cao, rừng cây rậm rạp, cách huyện Linh Khâu không đến mười dặm, kỳ thật chính là vùng đất trũng giữa hai gò đồi thấp và thoải. Nếu bên đường không dựng một tấm bia đá có đề là “Khe núi Phi Hồ”, ai cũng không ngờ được, rãnh đất nông này là cửa vào của Khe núi Phi Hồ.

Lúc này, Tôn Diệu Vũ suất lĩnh một nghìn quân đóng quân ở lối vào. Nhóm Dương Nguyên Khánh gặp quân U Châu chặn lại khi lui về đến nơi, chí ít cũng là chuyện của bốn, năm ngày sau. Về điểm này, Tôn Diệu Vũ biết rõ, hơn nữa gã cũng không quan tâm lắm đến nhóm của Dương Nguyên Khánh. Đối phương tất cả chỉ có 20 người, mà bọn chúng có một nghìn người, thực lực kém quá nhiều.

Dưới sự so sánh, Tôn Diệu Vũ càng quan tâm tới quân đội Đại Châu. Thứ sử Đại Châu – Lý Cảnh là một nhân vật cứng rắn, nếu y biết gã tiến vào Đại Châu, tất nhiên sẽ có can thiệp. Cho dù lá cờ lớn tạo phản của Dương Lượng vẫn chưa hoàn toàn giương lên, nhưng rất nhiều việc trong lòng mọi người đều rõ, điều này làm cho Tôn Diệu Vũ trong lòng vô cùng căng thẳng. Trong tất cả châu huyện của Tinh Châu, châu binh thuộc hạ của Lý Cảnh là dũng mãnh nhất.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh trăng bung tỏa, dường như xua tan đi thứ sắc đêm yếu ớt, khiến bầu không khí trở nên trong lành và ấm áp. Ánh trăng chiếu xuống Khe núi Phi Hồ, làm cho gò đồi và cây cối khoác lên mình chiếc áo ánh bạc, nơi nơi đều nhìn thấy rất rõ, thậm chí có thể phân biệt được từng nhánh cỏ bên đường. Trên một khoảng đất trống nằm giữa gò đồi và con sông nhỏ, hiện lên rõ rệt và sừng sững hàng chục chiếc lều.

Trong rừng cây trên gò núi cách lều trại ngoài trăm bước, Dương Nguyên Khánh dẫn theo 19 thuộc hạ nhìn chăm chú vào khu lều trại phía dưới gò núi. Vì địa thế chật hẹp, nóc lều cái nọ sát cái kia, chi chít phân bố theo chiều dọc từ bắc xuống nam, tất cả có 50 nóc. Ở hai đầu nam bắc cắm dày đặc trường mâu, để đề phòng đánh úp doanh trại, nhưng một bên cạnh sông và một bên sát núi không có trường mâu. Một mặt là bọn chúng không có nhiều trường mâu như thế, mặt khác là do ý thức phòng ngự của bọn chúng quyết định.

Trong quân đội ở bản trại vùng biên giới, Dương Nguyên Khánh là thám báo ưu tú nhất. Hắn có thể tìm thấy sơ hở trong cách dựng trại của đối phương, điểm sơ hở trong cách dựng trại của quân đội Dương Lượng đã bị hắn chỉ nhìn qua đã phát hiện ra. Kỳ thật bên bờ sông đối diện còn có vùng đất bằng rộng hơn, nhưng quân đội Dương Lượng không chọn, mà dựa vào núi kề sông, phương thức dựng trại này, chỉ có thể nói rõ quân địch mà bọn chúng muốn đề phòng là ở phía tây con sông. Có lẽ là phòng ngự quân đội Đại Châu, chứ không phải bản thân trong Khe núi Phi Hồ.

Điều này cũng nói rõ quân đội Dương Lượng căn bản không ngờ bản thân sẽ nửa đường quay đầu trở về. Cái này đã khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh có đối sách.

Dương Nguyên Khánh k, tất cả mọi người đều xúm lại.

Dương Nguyên Khánh chỉ xuống doanh trại quân đội, nói:

- Cơ hội ngay trước mắt, chúng ta trực tiếp đánh từ trên gò núi đánh xuống. Để phân biệt với quân địch, chúng ta đầu quấn vải trắng, liên kết xung kích, không thể rời khỏi đội.

Mọi người quay đầu nhìn xuống doanh trại, trong mắt đều phát ra sự hưng phấn. Bọn họ lần lượt lấy từ trong túi ra áo giáp sáng loạng, nhanh chóng khoác lên người, rồi dùng vải trắng quấn quanh trán, nâng sóc cầm đao.

Thời gian canh hai, mọi người đi theo Dương Nguyên Khánh, dắt theo ngựa chiến của mình, men theo một cái rãnh mọc đầy cỏ dại xuống núi. Mượn sự yểm hộ của rừng cây và cỏ dại, bọn họ im hơi lặng tiếng, vô cùng cẩn thận.

Trong doanh trại quân đội vẫn yên tĩnh không tiếng động, binh lính đều đã ngủ say. Chỉ có ba đội hơn 30 binh lính tuần tra ở gần doanh trại. Một đội tuần tra gần bờ sông, đội khác có mấy người tuần tra trong doanh trại, còn đội còn lại là trinh thám, tuần tra trong vòng 10 dặm bên bờ sông đối diện.

Lúc này, nhóm người Dương Nguyên Khánh đã đến rìa rừng tùng trên sườn dốc, cách doanh trại chưa đến 30 bước. Đây là một đoạn sườn núi, đất xốp, nếu bọn họ tiếp tục xuống dưới, tất nhiên sẽ bị trinh sát phát hiện.

Lính gác của đội tuần tra trong doanh trại tổng cộng có mười người, chỉ đi lại tuần tra trong doanh trại dài chỉ có hơn 300 bước. Bọn họ trên cơ bản là tuần tra ở đoạn sườn núi này, ánh trăng sáng tỏ, bất luận như thế nào, sẽ không qua khỏi tầm mắt bọn chúng. Dương Nguyên Khánh tháo trường cung, vừa vung tay, mọi người lần lượt cùng tháo cung tên, xoay người xuống ngựa theo Dương Nguyên Khánh.

Trường cung kéo thành hình trăng tròn, hai mươi mũi tên dài dường như cùng lúc bắn ra, vun vút bay về phía mười tên lính tuần tra. “A…a…a!”, một chuỗi tiếng kêu thảm thiết kéo dài vang lên trong đại doanh, ngay trong tiếng kêu gào thảm thiết đó, 20 kỵ binh tụt xuống từ sườn núi, vung trường sóc đại đao, trong nháy mắt đã tiến vào đại doanh.

Hai mươi con ngựa chiến đấu đá lung tung trong đại doanh, từng chiếc lều bị rách toạc. Trường mâu đâm xuyên ngực quân địch, tiếng kêu thảm thiết liên hồi. Đại oanh dường như bùng nổ, binh lính lần lượt từ trong lều hoảng sợ lao ra, bọn chúng toán loạn bốn phía, giống như một đàn ruồi bọ không đầu. Hai đầu nam bắc của doanh trại bị ngăn trở bởi chi chít trường mâu, rất nhiều binh lính đều nhảy sông bơi qua bên kia bờ.

Lúc này ở góc phía tây nam trong doanh trại đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, nơi đó lều trại dày đặc, rất nhanh đã cháy thành một biển lửa. Hai mươi chiến sĩ chạy tới chạy lui trong biển lửa, sóc đâm đao chém, mạnh không thể át. Đánh cho quân Dương Lượng xác chết ngổn ngang, đầu lăn lông lốc, máu chảy thành sông…

Đại doanh của Tôn Diệu Vũ ở góc đông bắc, bọn chúng bị tiếng kêu thảm đánh thức liền bật dậy, cầm đao xông ra ngoài lều. Gã xoay người lên ngựa, vốn cho rằng là quân Đại Châu đánh úp, vào lúc gã nhìn rõ đối phương chỉ có một đội kỵ binh hai mươi người, gã không khỏi giận tím mặt, gầm lên giận giữ:

- Ổn định đầu trận tuyến, giết chết bọn chúng!

Bóng đen vút tới, ngựa chiến của Dương Nguyên Khánh như sét đánh, trường sóc trong tay như rồng lên mây. Mũi sóc lóe lên thứ ánh sáng lấp lánh, nhanh như chớp, không chờ Tôn Diệu Vũ phản ứng, lưỡi sóc đâm vào cổ gã, “Rắc, rắc!”, đầu của Tôn Diệu Vũ văng ra xa năm, sáu trượng, trên ngựa chỉ còn lại xác chết không đầu, máu tươi phun ra từ cổ.

Chủ soái bị giết, binh lính trong quân đội Dương Lượng kinh hãi, bốn phía bỏ chạy thoát thân. Trận chiến này chưa đến nửa canh giờ đã kết thúc, 50 chiếc lều bị thiêu rụi hơn 30 chiếc, hơn một nghìn binh lính bị giết chết, thiêu chết gần 300 người, riêng nhảy sông chết chìm đã có hàng chục người, bị bắt sống gần 300 người. Dương Nguyên Khánh và thuộc hạ của hắn lại không một ai bị thương vong, thậm chí đến bị thương nhẹ cũng không có.

Chính vào lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên phát hiện, bên kia bờ sông xuất hiện một đội quân đông nghìn nghịt, phải có hơn bốn nghìn người. Bao vây hàng trăm binh lính quân đội Dương Lượng bỏ chạy, một người cũng không thoát ra được. Một đại tướng rút đao ra, hét lớn về phía bờ sông đối diện:

- Ta là Thứ sử Đại Châu – Lý Cảnh, bên kia bờ là ai?

Hai ngày sau, một nhánh quân đội do hơn ba trăm người tổ thành đã đến huyện Phi Hồ ở đầu phía đông Khe núi Phi Hồ. Ở đây đại quân đã tập hợp, tổng quản U Châu – Đậu Kháng đã có được tin tức mà Dương Lượng phái người đưa tới, Dương Quảng phái người đến bắt ông ta. Vì kinh sợ, ông ta phái ra 15 ngàn quân tiến hành chặn đường.

Đã bố trí gần năm nghìn quân đội, đều kiểm tra nghiêm ngặt với tất cả các khách thương qua lại.

Xa xa, một đội kỵ binh xuất hiện ở cửa sơn cốc, mấy tên binh lính U Châu lao tới, lớn tiếng quát:

- Người tới là kẻ nào?

Trong đội ngũ một quân quan phi ngựa tới, từ trên ngựa chắp tay thi lễ:

- Tại hạ phó tướng Tôn Diệu Vũ, phụng mệnh Hán Vương hộ tống trung quan Mã Thần Tuấn đến hội kiến Đậu tổng quản.

Y đưa quân bài cho quân sĩ U Châu, quân sĩ U Châu cần lấy quân bài chạy như bay về, bẩm báo với cấp trên. Chốc lát, một tướng lĩnh tiến lên hành lễ:

- Xin hỏi vị nào là Mã trung quan?

Từ trong đội ngũ xuất hiện một người, làn da trắng nõn, hàm không có râu, mặc trường bào màu son, đầu đội mũ vuông xà rông. Y dùng thứ giọng the thé của một tên hoạn quan, hỏi:

- Ta chính là Mã Thần Tuấn, Đậu tổng quản có ở huyện Phi Châu không?

Quân quan vội khom người, nói:

- Ty chức là phó tướng của Phi Hồ đạo – Triệu Cừ. Đậu tổng quản đang ở thành U Châu, ty chức sẽ phái người hộ tống Mã trung quan đến thành U Châu.

Mã Thần Tuấn gật đầu:

- Tình huống khẩn cấp, ta muốn ngay lập tức gặp Đậu tổng quản.

Y phân phó một hai câu, đội ngũ lập tức nhích người, chạy như bay về phía thành U Châu cách đó ngoài mấy trăm dặm.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải