Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 979: Đả kích nặng nề




Nam Lương tướng quốc Sầm Văn Bản cùng Tạ Tư Lễ xuống xe ngựa đi ra, liếc mắt đánh giá cái nơi gọi là hoàng cung này một lát, y không khỏi lắc đầu, nơi này đâu có giống hoàng cung?

Sầm Văn Bản cười khổ một tiếng, nói:

- Đây quả thực không giống như hoàng cung, vốn định xây dựng một tòa Nam Hoa cung nhưng không có cách nào, tài lực túng quẫn, kho rỗng không, có tâm cũng bất lực.

- Các ngươi gặp vấn đề về tài lực sao?

Tạ Tư Lễ liếc mắt nhìn gã hỏi.

Sầm Văn Bản thở dài một tiếng, gã không muốn trả lời câu hỏi này, bèn đi lên phía trước nói với thị vệ:

- Mau vào bẩm báo thánh thượng, nói là có sứ Tùy tới gặp.

Tên thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong cung.

Cung Dự Chương này là hoàng cung của Lương Đế Tiêu Tiển, tuy gọi là hoàng cung nhưng lại không có khí thế hoàng cung, ngược lại giống như một vương phủ, chỉ rộng chừng trăm mẫu, không có khí thế đồ sộ tuyệt đỉnh như cung điện phương bắc, đình đài lầu các, giả sơn bể cá đều vô cùng nhỏ.

Trên thực tế, Dự Chương cung chính là một tòa biệt cung do Trần Hậu Chủ xây dựng. Tiêu Tiển sau khi đánh bại binh ở Kinh Tương, thực lực giảm sút nghiêm trọng, tuy đánh bại Lâm Sĩ Hoằng, chiếm được một mảnh đất rộng lớn nhưng lòng dân không phục, quan viên trốn chạy, các danh môn thế gia ở phương Nam đều lẩn tránh, khiến mảnh đất mà Tiêu Tiển chiếm được chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Thuế không thu đượckho báo trống rỗng khiến Tiêu Tiển không thể nào xây dựng được cung thành mới, càng không không có tài lực để chiêu mộ quân đội. Quân đội của y cho đến nay chỉ bảo toàn được tám vạn quân, dù chỉ là tám vạn quân thì y cũng sắp không nuôi nổi rồi.

Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Tiêu Tiển thực sự sa sút. Từ sau khi y và Đỗ Phục Uy liên kết đánh bại Lý Mật mở rộng phía tây, Tiêu Tiển liền mất hết ý chí tiến thủ, cả ngày trốn trong Dự Chương cung vui vầy với hơn chục ái thiếp, sống một cuộc sống mơ mơ màng màng.

Tiêu Tiển thật sự không tự tin, mặt tây là triều Đường hùng mạnh, phương đông là Lý Mật hay gây sự. Triều Tùy đã chiếm lĩnh toàn bộ phương bắc, lại càng hùng mạnh hơn, xưng hùng xưng bá trong thiên hạ.

Đến nỗi Lý Hiếu Cung mang mười vạn quân tiến đánh Lạc Dương, Kinh Tương thì lại không có một bóng lính nào, Tiêu Tiển cũng không thèm để ý tới cơ hội ngàn năm có một này.

Y đã hoàn toàn mất đi ý chí tranh đoạt thiên hạ, làm Lương đế được ngày nào thì hưởng lạc ngày đó.

Trên một hành lang yên tĩnh vắng vẻ, một nữ tử trẻ tuổi bưng một chung trà đang bước đi chậm rãi, dường như có tâm sự nặng nề. Nàng có dáng người cao thon thả, da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng như ngọc. Đôi mắt phượng mơ màng ưu sầu buồn bã.

Nàng là Tiêu Nguyệt Tiên, là con gái duy nhất của Tiêu Tiển, cũng là đứa con duy nhất của y. Tiêu Nguyệt Tiên năm nay mới hai mươi tuổi, nhiều năm trước đã từng được phụ thân hứa gả cho con trai của Đổng Cảnh Trân là Đổng Lân.

Nhưng ngay một tháng trước khi thành thân, Đổng Cảnh Trân vì bị nghi là mưu phản nên bị Tiêu Tiển giết chết, cả nhà bị giết theo. Tiêu Nguyệt Tiên trở thành quả phụ trước khi cưới, dù cho Tiêu Tiển vài lần muốn tìm chồng khác cho nàng, thậm chí bao gồm cả trưởng tôn của Lai Hộ Nhi là Lai Tốn nàng cũng đều khéo léo từ chối.

Cũng chẳng phải là Tiêu Nguyệt Liên có tình cảm gì với Đổng Lân, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, thì sao có tình cảm, mà là tất cả những hành vi của phụ thân khiến nàng cảm thấy trái tim băng giá, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Thất bại của phụ thân căn bản không phải dưới tay quân Đường mà là bại ngay do sự tuyệt tình của chính bản thân y.

Nàng biết phụ phân sớm muộn sẽ động thủ với Lai gia, muốn gả nàng cho trưởng tôn Lai gia, vậy chẳng phải cũng sẽ làm quả phụ hay sao. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của nàng, không lâu sau phụ thân nàng trở mặt với Lai Hộ Nhi, cuối cùng Lai Hộ Nhi phải bỏ đi.

Tiêu Nguyệt Tiên bước nhanh đi qua hành lang dài, đến trước một tòa cung điện, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng đàn ngọc trong cung vọng ra. Nàng thở dài một tiếng, phụ thân nàng như vậy thì có khác gì so với Trần Hậu Chủ năm đó?

Tiêu Nguyệt Tiên đi vào cung điện, cung điện không lớn, nhưng bài trí vàng son lộng lẫy, trên tường dán đầy những miếng vàng, mặt đất được lát bằng bạch ngọc, lại phủ lên tấm thảm dày.

Một đội vũ nữ đang múa uyển chuyển, ống tay áo tung bay, tư thái thật nổi bật, hai bên có mười tám nhạc cơ, chơi các loại nhạc khí, ba ca nữ khe khẽ hát, toàn bộ cung điện bao phủ một loại tà âm.

Tiêu Nguyệt Tiên chau mày đi vào đại điện, ho nhẹ một tiếng, đại điện lập tức yên tĩnh.

- Các ngươi đều lui cả đi!

Tiếng nói của Tiêu Nguyệt Tiên không lớn, nhưng lại có uy. Thê tử của Tiêu Tiển mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, tuy sau này y nắm trong tay Nam Hoa Hội thì không thiếu đàn bà, nhưng y không thể sinh con được nữa. Giờ chỉ có đứa con gái này nên coi nó là báu vật. Sau khi đăng cơ, y phong cho con gái là Bảo Nguyệt công chúa.

Đám ca kỹ mặt mày ngơ ngác, đều ngước lên nhìn về phía Tiêu Tiển. Tiêu Tiển nửa nằm nửa ngồi trên long sàng làm bằng ngà voi ở trên bậc bạch ngọc, hai bên tả hữu đều có một thiếu nữ đẹp như tiên nữ đứng hầu, dung mạo giống nhau như tạc. Thực ra bọn họ là hai chị em song sinh, một người tên là Nghê Thường, một người tên là Vũ Y.