Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 976: Bố trí lại một lần nữa




Phụ Công Hữu chậm rãi tỉnh lại, y mở mắt ra, thấy Đỗ Phục Uy, cố chút sức tàn, cười nói:

- Đường đường là nam nhi… khóc cái gì?

- Đại ca, chừng nào thì người mới có thể hồi phục?

Đỗ Phục Uy nghẹn ngào hỏi.

Phụ Công Hữu hơi thở dài, giọng nói yếu ớt:

- Ta không được rồi, một phần trăm, duy nhất không yên lòng chính là ngươi. Ôi!

Phụ Công Hữu thở thật dài, lại thấp giọng nói:

- Hiện tại triều Tùy đã diệt trừ được mối họa Đột Quyết, đã không còn nỗi lo về sau, đoán chừng không lâu nữa sẽ phát động tấn công Đường rồi. Hiện tại xem ra việc ngươi đầu hàng triều Tùy là hành động sáng suốt. Tuy nhiên ta vẫn muốn khuyên ngươi…

- Đại ca muốn nói gì?

Đỗ Phục Uy nắm chặt tay của y rồi hỏi.

Lúc này, tinh thần của Phụ Công Hữu có chút khởi sắc, ánh mắt sáng ngời. Y hấp tấp nắm lấy tay của Đỗ Phục Uy rồi nói:

- Ngươi vừa mới đầu hàng, Dương Nguyên Khánh sẽ không động đến ngươi, nhưng sau này thì chưa biết được? Nếu như ngươi muốn lăn lộn chốn quan trường, cũng đừng nhận lấy cái tước Quận Vương này. Nhưng ta muốn khuyên ngươi nên làm phú ông, mai danh ẩn tích, đổi lấy tuổi già bình an.

Lời của Phụ Công Hữu đã nói trúng tâm sự của Đỗ Phục Uy. Y trầm tư một lát, trịnh trọng gật đầu:

- Đệ nghe lời đại ca, không cần tước vị Quận Vương này.

Mới nói được lời này, ngoài cửa vang lên tiếng của thân binh:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, ngoài quân nha có một thương nhân họ Tiêu, nói là ở quận Lịch Dương từng gặp qua Đại tướng quân.

- Thương nhân họ Tiêu?

Đỗ Phục Uy hơi ngẩn ra, nhưng tâm niệm của y vừa chuyển, lập tức hiểu ra, là Tiêu Tấn, là sứ giả lần trước Dương Nguyên Khánh phái tới.

Y vỗ vỗ bàn tay của Phụ Công Hữu:

- Đại ca cứ an tâm dưỡng bệnh, đệ biết bây giờ nên làm gì? Việc này đại ca cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.

Y xoay người rời đi, Phụ Công Hữu lại kéo y lại, ánh mắt tràn đầy sự không muốn và lưu luyến.

Trong lòng Đỗ Phục Uy cũng có chút thương cảm, miễn cưỡng cười nói:

- Đại ca an tâm dưỡng bệnh, đệ sẽ thường xuyên tới thăm đại ca. Đệ muốn mời thầy thuốc tốt nhất thiên hạ, nhất định sẽ chữa khỏi thương thế cho đại ca.

Y nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Phụ Công Hựu, bước nhanh ra ngoài. Phụ Công Hữu ngẩn ngơ nhìn y đi xa, trong ánh mắt hiện nên sự ảm đạm khác thường.

Quân nha của Đỗ Phục Uy cách phủ đệ của Phụ Công Hựu cũng không xa, hai nơi này được đặt cạnh nhau. Đỗ Phục Uy bước nhanh vào quân nha, lên tiếng hỏi:

- Thương nhân họ Tiêu đang ở đâu?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, người đang chờ ở phòng tiếp khách.

Đỗ Phục Uy bước nhanh về phía phòng tiếp khách. Lúc này Dương Nguyên Khánh phái Tiêu Tấn tới, chắc chắn là có đại sự.

Trong phòng, Tiêu Tấn đang chậm rãi bưng chén trà nhấp vài ngụm, y kiên nhẫn chờ Đỗ Phục Uy đến. Lúc này, Tiêu Tấn đã là Thái thú quận Lương, quản lý một quận lớn nhất của Trung Nguyên. Bởi vì y đã từng đi sứ một lần, cho nên lần này đến nói chuyện với Đỗ Phục Uy, Dương Nguyên Khánh lại đem trọng trách này giao cho y.

Đương nhiên, so với việc đàm phán với Tiêu Tiển, nói chuyện với Đỗ Phục Uy dễ dàng hơn nhiều, dù sao y cũng đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh, hơn nữa cũng không xưng Đế cũng như xưng Vương, chỉ là lãnh tụ của một đội nghĩa quân.

Nhưng thật không ngờ vị trí của y lại có ảnh hưởng đến toàn bộ chiến lược, Tiêu Tấn vẫn cần phải quan tâm đối đãi tốt với Đỗ Phục Uy.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thật gấp. Ngay sau đó cửa được mở ra, Đỗ Phục Uy đi đến, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tiêu Tấn vội vàng đứng lên khom người thi lễ:

- Tham kiến Quận Vương Điện hạ!

Đỗ Phục Uy giơ tay chặn lại:

- Chuyện ta muốn nói đầu tiên chính là điều này, ta không muốn bị gọi là Quận Vương Điện hạ.

- Điều này…

Tiêu Tấn sửng sốt, không hiểu được ý tứ của Đỗ Phục Uy.

- Tiêu sứ quân, mời ngồi. Chúng ta ngồi xuống rồi nói.

Tiêu Tấn ngồi xuống, ánh mắt không hiểu nhìn Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy thở dài:

- Làm người phải có sự hiểu biết. Đỗ Phục Uy ta có tài đức gì mà dám xưng là Quận Vương. Ta đã quyết định từ bỏ tước vị Quận Vương, chỉ giữ lại chức vị Tổng quản Hoài Giang, hy vọng Tiêu sứ quân có thể chuyển cáo tới Sở Vương Điện hạ, lý giải nỗi khổ tâm của ta.

Lúc này Tiêu Tấn mới hiểu được ý tứ của y. Không phải y ngại tước vị thấp, mà là vì tước vị này rất cao, cũng có ý tứ. Tiêu Tấn khẽ mỉm cười nói:

- Ta có thể thay ngươi chuyển cáo đến Điện hạ, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể viết một bức thư, trực tiếp cho Điện hạ thấy ý nguyện của mình.

- Được rồi! Ta sẽ hướng Sở Vương Điện hạ giải thích.

Dừng một chút, Đỗ Phục Uy lại hỏi:

- Không biết lần này Tiêu sứ quân đến tìm ta có việc gì quan trọng không?

Rốt cuộc cũng đã chuyển đề tài về chính sự, Tiêu Tấn lập tức nói:

- Điện hạ chuẩn bị tấn công Lý Mật vào mùa xuân năm tới, hy vọng quân Giang Hoài của Đỗ Tướng quân có thể cùng phối hợp, tấn công bộ phận quân Lý Mật ở phía tây.

Tiêu Tấn nói xong liền lấy ra một bức thư do đích thân Dương Nguyên Khánh viết cho Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy tiếp nhận phong thư, mở ra đọc qua một lần. Trong thư Dương Nguyên Khánh đã nói rất rõ ràng, đúng là y phải chuẩn bị hiệp trợ quân Tùy tấn công Lý Mật.

Tin tức này khiến Đỗ Phục Uy có chút không ngờ. Không phải nói quân Tùy chuẩn bị tấn công triều Đường sao? Như thế nào lại biến thành tấn công Lý Mật? Việc này khiến cho y đến một chút chuẩn bị cũng không có.

Đỗ Phục Uy cúi đầu, sau một lúc lâu, y thở dài rồi nói:

- Trong tay ta chỉ có bảy mươi ngàn quân đội, chỉ sợ là dựa vào sức một mình ta cũng khó có thể phát huy tác dụng gì quá lớn.

Tiêu Tấn khẽ cười nói:

- Đương nhiên là không phải chỉ có một mình Đỗ Tướng quân tấn công. Đến lúc đó còn có Tiêu Tiển, y cũng sắp xuất ra tám mươi ngàn quân, liên hợp với Đỗ Tướng quân tấn công từ phòng tuyến phía tây.

Đỗ Phục Uy mừng rỡ. Nếu Tiêu Tiển đồng ý huy động tám mươi ngàn quân, liên hợp với bảy mươi ngàn quân của y, vậy là sẽ có một trăm năm mươi ngàn người, đủ để tạo ra áp lực lớn với Lý Mật. Nếu Tiêu Tiển đồng ý xuất binh, vậy thì không có bất cứ vấn đề gì. Y vội vàng hỏi:

- Không biết khi nào thì xuất binh?

- Trong thư cũng đã viết, ngày chính thức xuất binh là ngày một tháng hai. Ta có thể khẳng định, ngày này không có thay đổi.

Tiêu Tấn chậm rãi nói.

Đỗ Phục Uy ngẩng đầu ngẫm nghĩ một chút, trên thực tế thời gian chuẩn bị chỉ còn khoảng bốn mươi ngày, vậy y cũng cần bắt đầu chuẩn bị rồi. Cuối cùng, y hồi đáp một cách rõ ràng:

- Xin chuyển cáo đến Sở Vương Điện hạ, ngày một tháng hai, bảy mươi ngàn đại quân của ta, đến đúng giờ sẽ tấn công quận Lịch Dương.

Tiêu Tấn cáo từ rời đi rồi, Đỗ Phục Uy vẫn chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Y cũng hiểu rõ ràng vấn đề này như Tiêu Tiển. Ngày Lý Mật diệt vong cũng là ngày chấm dứt sự cát cứ một phương của mình. Hoặc là y vào triều làm quan, hoặc là vẫn ở lại làm quan ở địa phương, cũng có thể từ quan ẩn cư. Dù thế nào, bây giờ cũng là lúc y phải đưa ra một sự lựa chọn.

Ngay tại thời điểm Đỗ Phục Uy đang cảm thán trong lòng, một tên lính từ ngoài cửa chạy vội vào, quỳ xuống đất khóc lớn:

- Đại Tướng quân, Phụ Tướng quân, ngài ấy… ngài ấy đi rồi!

Đỗ Phục Uy liền cảm thấy một cơn đau chạy thẳng lên đầu, y quát to một tiếng, hai mắt tối sầm, ngã xuống dưới đất, hôn mê bất tỉnh.

Lúc Dương Nguyên Khánh từ quận Mã Ấp trở về đã là ngày hai mươi lăm tháng mười hai, chỉ còn cách năm mới có năm ngày. Không khí năm mới càng ngày càng đậm, không ngừng nghe thấy tiếng pháo nổ vang.

Dương Nguyên Khánh được ba trăm thân binh bảo vệ theo cửa Đông vào thành Thái Nguyên. Lúc này hắn đã thu hồi cờ xí, cũng đã đổi sang trang phục của quan quân bình thường, cố gắng không để cho dân chúng nhận ra hắn.

Vừa đi vào cửa thành liền nhìn thấy ở bên cạnh cửa thành đặt một cái bàn dài khoảng bảy tám trượng. Có hơn chục quân sĩ đang ngồi cạnh chiếc bàn, bên cạnh bàn có một tấm bảng gỗ lớn được dựng thẳng đứng, trên tấm bảng viết hai chữ “Mộ binh” thật lớn bằng mực tàu.

Mặc dù đã sắp sang năm mới, nhưng người báo danh nhập ngũ vẫn đông như trước, ước chừng có khoảng hơn ngàn người, xếp hàng kéo dài đến mấy trăm bước.

Thật ra trên bàn báo danh chỉ là một loại xét duyệt đơn giản, tính danh, địa chỉ, tuổi, hoàn cảnh cha mẹ anh em. Điều kiện của quân Tùy khá hà khắc, ví dụ như tuổi, dưới mười sáu tuổi và trên bốn mươi tuổi đều không được nhận.

Còn có điều kiện, là con trai duy nhất trong nhà hoặc đã có huynh đệ, phụ thân nhập ngũ cũng không được tiếp nhận. Tuy nhiên, lúc này Dương Nguyên Khánh lại lệnh cho các quận phải chiêu mộ được một trăm năm mươi ngàn tân binh trước ngày tết Nguyên Tiêu. Nhiệm vụ khá gấp gáp, cho nên khi Binh bộ phân chia lệnh chiêu binh xuống dưới các quận, điều kiện lựa chọn cũng được nới lỏng, ngoại trừ giới hạn về tuổi tác, những giới hạn còn lại đều có thể tạm thời không xét đến.

Ở phía sau bàn có một khoảng đất trống, trên mặt đất đặt hơn chục cái tạ đá, mỗi tạ đá nặng bốn mươi cân. Sau khi tham gia báo danh, mỗi người đều cần phải thông qua khảo nghiệm ngay tại chỗ này, thật ra chính là nâng tạ đá lên xuống được mười lần, điều này thì không có nới lỏng, nhất định phải thông qua khảo nghiệm nâng tạ, sau đó mới có thể chính thức nhập ngũ.

Mặt khác, ở bên cạnh tường thành có nhốt một đàn dê, ước khoảng một ngàn con, chính là chỗ hấp dẫn người ta nhất. Chỉ cần nhập ngũ thành công, mỗi binh lính đều có thể tới bắt một con dê làm phần thưởng nhập ngũ.

Điều này khiến cho rất nhiều người chuẩn bị sang năm tới báo danh nhập ngũ thì bây giờ đến đến báo danh, mục đích chính là có thể nhận được một con dê tặng cho người nhà làm quà tất niên.

- Điện hạ, có muốn tới xem một chút không?

Một gã thân binh nhỏ giọng hỏi.