Thái độ của nàng kiên quyết khác thường:
- Phụ thân, không phải chỉ đơn giản làm tỳ thiếp cho Dương Nguyên Khánh đâu. Kỳ thực nữ nhi vào cung làm phi, với thân phận Nam Lương công chúa, có lẽ có chút địa vị như vậy mới bảo toàn được tính mạng cho phụ thân. Nữ nhi đã quyết rồi, xin phụ thân đồng ý!
Tiêu Tiển nhìn đôi mắt sáng ngời trong veo của con gái, y cảm thấy ý chí kiên quyết của con. Y thở dài:
- Nhưng gả con cho người con không thích, thì ta biết ăn nói với mẫu thân con thế nào?
- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh hồi nhỏ con đã gặp qua, con không ghét ông ấy.
- Con đã gặp rồi ư!
Tiểu Tiển nhướn mày:
- Con gặp ông ta khi nào?
- Phụ thân quên rồi sao, năm đó phụ thân bán vòng ngọc cho ông ta, bán một trăm tiền vàng, nữ nhi chẳng phải đứng ở bên cạnh đó sao.
Tiêu Tiển lúc này mới nhớ ra, lúc ấy đúng là con gái y đứng bên cạnh, y bất giác cười khổ, nói:
- Lúc đó con mới sáu tuổi, con nhớ làm sao được, sao có thể biết ghét hay không ghét?
Tiêu Nguyệt Tiên gục đầu xuống, một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng nói:
- Ít nhất ông ta không giống Lý Đường đầu hàng Đột Quyết, mà là cầm quân đánh bại Đột Quyết xâm lược phía nam, bảo toàn được Hoa Hạ của ta, trong lòng nữ nhi, ông ấy là anh hùng.
Tiêu Tiển nhìn con gái, dường như y đã hiểu ra điều gì đó, đành phải thở dài nói:
- Để ta suy nghĩ đã.
Đúng lúc này, một gã thị vệ chạy vào cung điện bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, Sầm tướng quốc cùng sứ Tùy tới gặp.
- Sứ Tùy!
Tiêu Tiển giật mình kinh hãi, sao vừa nói tới triều Tùy, Triều Tùy đã tới rồi. Y nhìn con gái nói:
- Nguyệt Tiên, con hãy tránh đi đã, ta gặp sứ Tùy đã rồi nói sau.
…Trong lịch sử, số mệnh Tiêu Nguyệt Tiên cũng có chút bi thảm, Tiêu Tiển về sau bị Lý Uyên giết chết ở Trường An, Tiêu Nguyệt Tiên không cam lòng chịu nhục cũng treo cổ tự vẫn.
Tiêu Nguyệt Tiên đứng lên, nhanh chóng tiến đến một cái cửa nhỏ ở góc phòng. Phía trước cửa nhỏ đặt một tấm bình phong màu bạch ngọc, thân hình nàng ẩn sau bức bình phong nhưng không rời đi.
Nội điện được thu dọn lại một chút, thị nữ bày hai chiếc long sàng ra, Tiêu Tiển ngồi ngay ngắn trên long sàng.
Lúc này, Tạ Tư Lễ và Sầm Văn Bản cùng đi vào nội điện. Tạ Tư Lễ tiến lên một bước, khom người thi lễ:
- Tạ Tư Lễ tham kiến Lương Vương Điện hạ!
Tiêu Tiển ngẩn ra, không ngờ y lại gọi mình là Lương Vương Điện hạ. Trong lòng Tiêu Tiển lập tức tràn ngập sự tức giận, vẻ mặt trầm xuống, vừa định chất vấn thì thấy Sầm Văn Bản liên tục nháy mắt với mình. Y đành nhịn lại, lãnh đạm nói:
- Tạ Thị lang đã vất vả đường xa đến đây, đã khổ cực rồi. Mời ngồi!
- Đa tạ Điện hạ!
Tạ Tư Lễ ung dung ngồi xuống. Tuy rằng Tiêu Tiển xưng Đế nhưng lại không nhận được sự công nhận của triều Tùy, tự nhiên y sẽ không gọi Tiêu Tiển là Bệ hạ. Đây chính là vấn đề nguyên tắc, Tạ Tư Lễ nhất định sẽ không nhượng bộ chuyện này.
Lần này y phụng mệnh tới gặp Tiêu Tiển, thật ra là đến để chiêu hàng, có điều không tốt để bày tỏ thái độ một cách rõ rệt mà thôi.
Sầm Văn Bản đã ngồi xuống phía đối diện. Y là kẻ dẫn người đến, cười nói:
- Bệ hạ, lần này Tạ Thị lang từ quan nội tới đây, mang tới một tin tức khiến người khác phải khiếp sợ, không ngờ Sở Vương Điện hạ suất quân công phá Trường An.
- A!
Tiêu Tiển đứng thẳng người lên, tin này khiến cho y chấn động. Lúc này, ở phía sau tấm bình phong bỗng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tạ Tư Lễ ngẩn ra, y nghe thấy rất rõ ràng, đây là thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi. Không ngờ phía sau tấm bình phong lại có một nữ nhân ẩn trốn, điều này làm cho Tạ Tư Lễ hơi khó hiểu.
Sầm Văn Bản cũng nghe thấy rồi, y biết đó là Công chúa Bảo Nguyệt. Y cũng không cho là đúng, vội vàng nói:
- Bệ hạ, mời an tọa. Công phá Trường An nhưng không công phá cung thành.
Tiêu Tiển chầm chậm ngồi xuống. Lúc này suy nghĩ của y trở nên bấn loạn, không có chú ý tới nữ nhân đang ẩn trốn ở phía sau bức bình phong. Tin tức ngoài ý muốn này làm y cực kỳ khiếp sợ. Cuối cùng Tiêu Tiển cũng khắc chế được nội tâm kinh hoàng, lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Tư Lễ khẽ khom người, sau đó đem chuyện Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười ngàn kỵ binh công phá Trường An, cuối cùng bức triều Đường bất đắc dĩ phải ký kết điều ước kể lại một lần cho Tiêu Tiển nghe.
Sắc mặt Tiêu Tiển liên tục thay đổi. Việc này đã xảy ra được hơn hai mươi ngày, không ngờ y lại không hề hay biết, từ đó có thể thấy sự bế tắc trong việc thu thập tin tức của y. Nhưng lúc này, điều mà y quan tâm nhất chính là vận mệnh của triều Đường.
Tiêu Tiển cũng được xem như một thế hệ kiêu hùng, y hiểu rõ việc đô thành bị quân địch công phá có ý nghĩa gì. Mặc dù là do triều Đường sơ suất, để cho Quan Trung trống không, quân Tùy chỉ dùng phương thức đánh lén để tấn công, nhưng cuối cùng triều Đường cũng bị ép buộc phải ký kết hiệp ước cực kỳ không công bằng.
Điều này có ý nghĩa là triều Đường đã khó có thể chống lại áp lực của triều Tùy. Về phần hai năm hòa bình kia chỉ là lời nói không có căn cứ, làm sao Dương Nguyên Khánh có thể cho triều Đường cơ hội khôi phục thực lực quốc gia. Y gần như khẳng định chắc chắn là sang năm quân Tùy sẽ tiến công toàn diện triều Đường.
Nhưng nếu như triều Đường diệt vong, vậy kẻ tiếp theo sẽ chính là mình. Trong lòng Tiêu Tiển bắt đầu cuống quit, mình nên làm cái gì bây giờ?
Vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu Tiển không thoát khỏi ánh mắt của Tạ Tư Lễ. Điều này đã nằm trong dự liệu của y. Nếu ngay điểm đó mà Tiêu Tiển cũng không hiểu được, vậy y cũng không xứng được gọi là kiêu hùng.
Tạ Tư Lễ khẽ mỉm cười, lấy một phong thư từ trong lòng ra, đưa cho Tiêu Tiển:
- Đây là thư do đích thân Sở Vương Điện hạ viết. Đáp án mà Điện hạ muốn biết nằm trong chính phong thư này.
Một gã hoạn quan tiến lên, nhận lấy bức thư dâng lên cho Tiêu Tiển. Tiêu Tiển nhận lấy bức thư, thấy ngoài bao thư viết “Dương Nguyên Khánh gửi Nam Lương Tiêu huynh”.
Dương Nguyên Khánh gọi y là Tiêu huynh liền cho thấy đây là một bức thư cá nhân. Y mở bức thư ra, rút tờ giấy trong bao thư, run rẩy đặt nó trên bàn rồi mở ra. Câu đầu tiên của bức thư đập vào mắt y, “Từ biệt ở Giang Đô, nhoáng cái đã mười năm, từ lúc chia tay đến giờ Tiêu huynh vẫn mạnh khỏe chứ?”
Giang Đô. Tiêu Tiển thở dài. Năm ấy Dương Nguyên Khánh muốn đối phó Trương Cẩn, chính mìnhó giúp hắn một vài việc. Thật ra hai ngươi cũng không có gặp nhau lần nào. Lần cuối hai người gặp mặt là ở quận Đôn Hoàng, là ngẫu nhiên gặp trên đường, lúc đó là năm nào, Tiêu Tiển đã không còn nhớ nữa.
Tiêu Tiển lại nhìn xuống phía dưới, ở dưới bức thư, sau khi ôn lại chuyện xưa liền vào thẳng vấn đề, không ngờ là Dương Nguyên Khánh lại mời y hợp tác tiêu diệt Lý Mật cùng một đồng minh khác là Đỗ Phục Uy. Y và Đỗ Phục Uy tấn công từ phía tây, quân Tùy tấn công từ phía bắc, thời gian là đầu mùa xuân, sau đó cũng không còn viết thêm gì nữa.
Tiêu Tiển đọc xong cũng chưa hiểu chuyện này là sao? Sau khi tiêu diệt Lý Mật thì mình nên làm cái gì? Dương Nguyên Khánh có thể thừa nhận sự độc lập của mình sao? Còn có Đỗ Phục Uy, thái độ của y thế nào, trong thư cũng không thấy nhắc đến.
Còn nói phong thư này có thể gỡ bỏ nghi hoặc của chính mình, vậy gỡ thế nào? Y cảm thấy khó hiểu, nhìn thoáng qua Tạ Tư Lễ, sau đó cất tiếng hỏi:
- Ta muốn hỏi Tạ Thị lang, Lương quốc của ta phải làm sao bây giờ? Thái độ của Sở Vương Điện hạ như thế nào?
Tạ Tư Lễ khẽ mỉm cười:
- Điều này do chính Điện hạ lựa chọn. Sở Vương Điện hạ không tỏ bất cứ một thái độ nào. Nhưng Lý Mật là kẻ địch chung của chúng ta, chúng ta liên kết tiêu diệt y chính là phù hợp với lợi ích của chúng ta.
Tuy rằng Tạ Tư Lễ cũng không nói gì, nhưng Tiêu Tiển đã hiểu. Y trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Chuyện này ta cần phải suy nghĩ đã. Tạ Thị lang cứ về nghỉ ngơi trước đi.
- Cũng được! Ty chức cáo từ.
Tạ Tư Lễ đứng dậy cáo từ. Tiêu Tiển vội vàng nháy mắt với Sầm Văn Bản, sau đó nói với y:
- Tướng quốc thay ta đưa khách quý xuất cung.
Sầm Văn Bản đứng dậy, tươi cười giơ tay ra:
- Thị lang, mời!
Sau khi hai người ra khỏi cung, Tiêu Tiển mới nghĩ tới một việc. Y đứng dậy, đi về phía bức bình phong. Lúc này y mới nhớ tới phản ứng lúc trước, hẳn là của nữ nhi trốn sau bức bình phong.
Sau bức bình phong đã không còn người, nữ nhi đã rời đi. Tiêu Tiển liền nghĩ đến đề xuất của nữ nhi lúc nãy. Thật ra, trong lòng y cũng hiểu được, đó là một sách lược tốt lắm, dùng phương thức kết thân, gia tăng lợi thế đàm phán của Nam Lương. Có điều y cũng không muốn ép buộc nữ nhi, không muốn ép nàng gả cho một người mà nàng không thích.
Tiêu Tiển cũng biết, sớm muộn gì Dương Nguyên Khánh cũng đăng cơ. Hơn nữa, ngày này cũng không còn xa. Với vẻ đẹp của nữ nhi, được sủng ái không thành vấn đề, chỉ có điều…
Trong lòng Tiêu Tiển cũng rất loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt. Y muốn nghe một chút ý kiến của Sầm Văn Bản.
Lúc này Sầm Văn Bản tiễn Tạ Tưa Lễ rời đi đã quay trở lại nội điện. Y khẽ cười nói:
- Bệ hạ, có phải người cảm thấy rất khó khăn phải không?
Tiêu Tiển gật đầu, sau đó ngồi xuống, lo lắng nói:
- Vốn ta tưởng thế cục này còn có thể duy trì được ba đến năm năm, thật không ngờ Dương Nguyên Khánh công phá Trường An. Cứ tình hình này, chậm nhất là sang năm, chắc chắn quân Tùy sẽ tiến công triều Đường với quy mô lớn. Thiên hạ sắp sửa có đại biến rồi. Ngươi nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?
Sầm Văn Bản trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Tổ chim bị phá, trứng có an toàn không? Nều triều Đường bị diệt, chúng ta cũng khó tránh khỏi kiếp nạn diệt vong. Bây giờ là lúc Bệ hạ cần có một lựa chọn. Vừa rồi Tạ Tư Lễ cũng đã nói rất rõ ràng, hiện tại điều Bệ hạ cần chính là có một sự lựa chọn. Ty chức tin rằng đây chính là lời của Dương Nguyên Khánh.
- Theo ý của ngươi, ta nhất định phải đầu hàng triều Tùy có phải không?
Ánh mắt Tiêu Tiển chăm chú nhìn Sầm Văn Bản.
Sầm Văn Bản gật đầu, thành khẩn nói:
- Bệ hạ, nếu ty chức đoán không sai, Đỗ Phục Uy đã đầu hàng triều Tùy rồi. Trên thực tế, đại thế đã mất.
Tiêu Tiển chắp tay sau lưng đi qua đi lại, cau mày lo lắng. Thật ra y cảm thấy còn chưa đến thời khắc cuối cùng. Nếu triều Đường bị diệt, đó mới là thời khắc cuối cùng. Y liếc qua Sầm Văn Bản, y cảm thấy Sầm Văn Bản có tư tâm, có lẽ y đã đầu hàng triều Tùy rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Tiển dừng lại rồi nói:
- Hàng hay không hàng Tùy, chuyện này cần phải chờ ta suy nghĩ mấy tháng nữa. Nhưng lần này Dương Nguyên Khánh mời ta hợp lực đánh Lý Mật, cũng không nói tới việc đầu hàng. Nếu muốn ta nhận lời tấn công Lý Mật, ta có một điều kiện.
- Bệ hạ cứ nói, vi thần sẽ chuyển lời đến Tạ Tư Lễ.
Tiêu Tiển trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Nhất định Dương Nguyên Khánh phải đồng ý cưới nữ nhi của ta làm Trắc Phi.
- Công chúa Bảo Nguyệt?
Sầm Văn Bản lập tức ngây người.
Tiêu Tiển trịnh trọng gật đầu:
- Đây là điều kiện của ta. Nếu Dương Nguyên Khánh đáp ứng, ta sẽ xuất binh theo đúng hẹn ước. Nếu không…
Tiêu Tiển không nói tiếp nhưng Sầm Văn Bản đã hiểu được ý của y. Nếu Dương Nguyên Khánh không đồng ý, Tiêu Tiển sẽ đầu hàng triều Đường, hiệp trợ triều Đường chống lại triều Tùy, đây chính là ý của Tiêu Tiển. Tuy nhiên, đúng là việc kết thân có thể giúp cho Nam Lương lấy được lợi ích lớn nhất. Sầm Văn Bản trầm tư một chút rồi nói:
- Bệ hạ, kế sách kết thân này tốt lắm, vi thần hoàn toàn đồng ý
Thật ra chỗ ở của Tạ Tư Lễ ở ngay bên cạnh cung Dự Chương. Tạ Tư Lễ biết Sầm Văn Bản đi thương lượng đối sách với Tiêu Tiển, cũng biết rất nhanh là Sầm Văn Bản sẽ cho mình một câu trả lời.
Tạ Tư Lễ cũng không nghỉ ngơi, chắp tay đi lại trong phòng, kiên nhẫn chờ đợi Sầm Văn Bản đến. Thật ra trong lòng Tạ Tư Lễ cũng có chút khẩn trương. Trước khi y đi, Dương Nguyên Khánh lặp lại cho y biết, Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy liên kết tấn công Lý Mật là một nước cờ vô cùng quan trọng, có quan hệ đến toàn bộ đại cục của thiên hạ, bất kể thế nào cũng phải thuyết phục Tiêu Tiển đáp ứng.
Tạ Tư Lễ cũng biết, nếu tiêu diệt Lý Mật, như vậy thì Nam Lương sẽ trực tiếp đối mặt với sự uy hiếp của quân Tùy. Tiêu Tiển có chịu đáp ứng hay không còn phải suy nghĩ.
Nếu Tiêu Tiển không chịu đáp ứng, vậy chỉ có thể để cho Đỗ Phục Uy tấn công Lý Mật một mình, như vậy sự chênh lệch mạnh yếu quá nhỏ, không đạt được mục đích không nói, quan trọng hơn là Tiêu Tiển sẽ trở thành một biến số, trở thành quân cờ quyết định đến sự ảnh hưởng của toàn bộ đại cục.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tủy tùng của y bẩm báo:
- Thị lang, Sầm tiên sinh đã đến.
Quả nhiên là Sầm Văn Bản đến đây. Tạ Tư Lễ vội vàng mở cửa, y liền thấy Sầm Văn Bản đang cười híp mắt đứng ở ngoài cửa:
- Hẳn là Tạ Thị lang đang đợi ta phải không?
Tạ Tư Lễ cười ha hả:
- Sầm Tướng quốc, mời vào!
Sầm Văn Bản bước vào. Y cũng khá thẳng thắng, không chút vòng vo, trực tiếp vào đề:
- Bệ hạ của ta để ta tới chuyển lời với Thị lang, về việc liên hợp tấn công Lý Mật, chúng ta đã có quyết định.
- Quyết định thế nào?
Tạ Tư Lễ lo lắng hỏi.
- Chúng ta có thể liên hợp với quân Tùy và Đỗ Phục Uy tấn công Lý Mật. Có điều, chúng ta có một điều kiện.
- Điều kiện?
Tạ Tư Lễ hơi ngẩn ra:
- Điều kiện gì?
- Rất đơn giản. Bệ hạ nói, hy vọng mối quan hệ của hai nhà chúng ta tiến thêm một bước, chính là kết thân. Bệ hạ chúng ta chỉ có một nhi nữ, tin rằng các vị cũng biết, chính là Công chúa Bảo Nguyệt của Lương quốc chúng ta. Hy vọng Sở Vương Điện hạ có thể lấy nàng làm Trắc Phi, hai nhà kết quan hệ thông gia. Như vậy, chúng ta có thể toàn lực ứng phó, trợ giúp quân Tùy tấn công Lý Mật.
Điều kiện này khiến cho Tạ Tư Lễ không ngờ đến. Y cảm thấy có chút khó khăn, liền trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu đổi điều kiện khác có được không?
Sầm Văn Bản lắc đầu:
- Đây là điều kiện duy nhất của chúng ta. Nếu triều Tùy không đáp ứng, vậy là không có thành ý với chúng ta, song phương không có khả năng hợp tác. Thậm chí chúng ta còn có thể bắt đầu tìm kiếm sự bảo hộ của triều Đường.
Lời của Sầm Văn Bản rất trực tiếp, thậm chí còn có chút uy hiếp, quả thật khiến cho Tạ Tư Lễ cảm thấy khó khăn. Nếu như y về Thái Nguyên xin chỉ thị rồi quay lại trả lời, vậy chỉ sợ sẽ không kịp, sẽ làm lỡ đại sự.
Thật ra Dương Nguyên Khánh cũng biết là thời gian không cho phép nên mới ủy thác toàn quyền cho y đến đàm phán. Y có thể đại biểu cho Đại Tùy đứa ra bất cứ quyết định gì. Nhưng thật không ngờ đối phương lại đề xuất việc kết thân. Có lẽ việc này đối với Dương Nguyên Khánh không phải là việc lớn, mấu chốt là làm thế nào để giải thích với Vương phi?
Sầm Văn Bản cười nói:
- Thật ra thì Công chúa Bảo Nguyệt huyết thống cao quý, là đích nữ của Tiêu thị, lại là đệ nhất mỹ nữ của triều Lương, đến nay chưa từng gả cho ai, hoàn toàn xứng đôi với Sở Vương Điện hạ. Đây là chuyện tốt, vì sao Thị lang không thể đáp ứng?
Sau khi Tạ Tư Lễ trầm tư thật lâu, y nghĩ tới Dương Nguyên Khánh vì đại cục, vì quân cờ Tiêu Lương trọng yếu này, y nhất định phải đáp ứng. Nếu Vương phi nổi giận y cũng mặc kệ. Rốt cục, Tạ Tư Lễ cũng cắn răng gật đầu:
- Ta có thể đại biểu Đại Tùy chấp nhận việc kết thân này.
Sau khi Lý Mật liên tục chiến đấu ở các chiến trường Giang Nam, đầu tiên là đối mặt với bốn thế lực lớn chiếm cứ vùng Giang Nam là Trần Lăng ở Giang Đô, Lý Tử Thông ở Hội Kê, Thẩm Pháp Hưng ở quận Ngô và Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài.
Sau khi Lý Mật lấy hai trăm ngàn đại quân áp thành, bức bách Trần Lăng hiến Giang Đô đầu hàng liền lấy phong hiệu là Việt Vương, một mặt chuẩn bị binh mã, một mặt lấy điều kiện ưu đãi để chiêu hàng Lý Tử Thông.
Lý Mật lại lệnh cho Vương Bá Đương dẫn năm mươi ngàn quân cùng với quân của Lý Tử Thông giáp công từ hai mặt bắc nam, tiêu diệt Thẩm Pháp Hưng ở quận Ngô, nhưng sau đó Lý Mật lại thừa dịp Hội Kê bỏ trống, lệnh cho Đơn Hùng Tín dẫn ba mươi ngàn đại quân đánh lén thành Hội Kê, chém đầu Lý Tử Thông trên đầu thành, hợp nhất quân đội của Lý Tử Thông.
Mất hai tháng, Lý Mật đã thu phục được một vùng đất lớn ở phía đông Giang Hoài. Nhưng khi Lý Mật tấn công Tây bộ Giang Hoài lại gặp phải cảnh ngộ bị cản trở trầm trọng. Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển liên kết chống Ngụy, đánh bại đội quân của Đơn Hùng Tín ở quận Lư Giang, tiêu diệt hơn năm mươi ngàn quân Ngụy, Đơn Hùng Tín phải bỏ trốn về Giang Đô.
Nhưng trận đánh này cũng khiến cho quân của Đỗ Phục Uy phải trả một cái giá khá lớn, tổn thất hơn ba mươi ngàn người, Phụ Công Hữu bị trọng thương. Hơn nữa, tuy Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển chiến thắng quân Lý Mật, nhưng thế lực quân Ngụy hùng mạnh, khiến cho Đỗ Phục Uy không thể không buông bỏ quận Lịch Dương, lui về giữ Hợp Phì.
Vì ân nghĩa của mẫu thân mà Đỗ Phục Uy đầu hàng Dương Nguyên Khánh, sau đó được Dương Nguyên Khánh phong làm Hoài Vương nhưng y không dám xưng Vương cùng một cấp bậc với Dương Nguyên Khánh nên tự hạ xuống một cấp, sửa phong hiệu là Lư Giang Quận Vương.
Mặc dù như thế nhưng trong lòng Đỗ Phục Uy vẫn có chút bất an. Thủ hạ của Dương Nguyên Khánh có rất nhiều nhưng cũng không có ai được phong Vương, duy nhất mình y được phong làm Quận Vương.
Tuy Đỗ Phục Uy không được học hành nhiều lắm nhưng y cũng hiểu được đạo lý người khác họ không được phong Vương. Tuy rằng mình nhất thời tỏa sáng nhưng vấn đề là không thể nào kéo dài.
Theo triều Tùy càng ngày càng lớn mạnh, nỗi băn khoăn trong lòng Đỗ Phục Uy cũng càng ngày càng sâu.
Sáng sớm, Đỗ Phục Uy đi tới phủ đệ Phụ Công Hữu. Từ sau khi Phụ Công Hữu bị trọng thương, thương thế tái phát, đã vài lần như đèn cạn dầu sắp tắt. Nhưng nhờ có thân thể cường tráng mà vượt qua, nhưng đến nay vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Ánh sáng trong phòng dịu dàng, Phụ Công Hữu nằm ở trên giường, sắc mặt vàng vọt, cả người chỉ còn da bọc xương. Trên chiến trường y gặp phải Đơn Hùng Tín, bị Đơn Hùng Tín dùng một giáo đâm gãy cột sống, gãy xương, nội tạng bị ảnh hưởng, khiến cho y gần như phải đối mặt với Quỷ môn quan.
Mặc dù y có thể kéo dài tới hiện tại, nhưng tất cả mọi người đều biết, sinh mạng của Phụ Công Hữu càng ngày càng mỏng manh, đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt.
Đỗ Phục Uy ngồi trên giường, nắm chặt bàn tay của Phụ Công Hữu, trong lòng vô cùng khó chịu. Mặc dù trên chiến trường, có nhiều lúc hai người ý kiến bất đồng, nhưng bọn họ là huynh đệ chung hoạn nạn, cùng nhau phấn đấu từ bước đi đầu tiên cho đến nay. Tình cảm vững chắc giữa hai người không một sự mâu thuẫn hay bất đồng nào có thể chia cắt.
Nhìn khuôn mặt gầy khô của Phụ Công Hữu, Đỗ Phục Uy không kìm được, nước mắt rơi như mưa, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống bàn tay của Phụ Công Hữu.