Diện tích ngôi nhà không đến hai mẫu đất, thông thường mà nói, diện tích hơn một mẫu thì gọi là nhà, ít hơn một mẫu thì gọi là hộ, mà ít hơn ba mẫu thì gọi là nhà nhỏ, đây là tiêu chuẩn của những người giàu có.
Ngôi nhà nhỏ này là nhà của Ngự y Trương Bỉnh Trực. Năm nay, Trương Bỉnh Trực khoảng năm mươi tuổi, con người chất phác, không thích làm việc trong quan trường. Tuy y thuật cao minh, nhưng trước giờ không được trọng dụng, chỉ có thể làm một kẻ bào chế thuốcnho nhỏ ở hiệu thuốc, bổng lộc ít ỏi, khó có thể nuôi gia đình, cho nên, ông ta cũng len lén nhận chữa cho vài bệnh nhân vào ban đêm, để trợ cấp thêm cho gia đình.
Lúc này ngoài cửa sổ phòng khách, một người đàn bà đang núp sau cửa sổ nghe lén, người đàn bà này chính là thê tử của Trương Bỉnh Trực, hơn bốn mươi tuổi, môi mỏng, lưỡng quyền cao, cặp mắt ti hí mang theo những tia lạnh lẽo, âm u. Bà ta sinh cho Trương Bỉnh Trực ba người con trai, thành công thần của Trương gia. Thêm vào đó, tính tình cay độc, đanh đá, tâm địa âm hiểm, dần dần đã trở thành chủ gia đình.
Tối nay, chồng bà ta dường như sắp có cơ hội đổi đời, tiền tài gõ cửa. Qua khe hở của cánh cửa, bà ta nhìn thấy trên bàn ở phòng khách, bày ra một mâm vàng, ít nhất phải hơn năm trăm lượng, làm cho cặp mắt của người đàn bà này phát đỏ.
Nghe nói, đây chỉ là một nửa, nhìn thấy bộ dạng cúi thấp đầu chết nhát của chồng bà ta, trong lòng bà ta đã bốc hỏa, hận không thể xông vào xé lỗ tai ông ta ra.
Trong phòng, Trương Bỉnh Trực cúi thấp đầu, ông ta khoảng năm mươi tuổi, mắt nhỏ mũi nhỏ, vẻ mặt mệt mỏi, làm Thái y ba mươi năm, vẫn là một nhân vật nhỏ, ngay cả cơ hội diện thánh (gặp mặt vua) cũng không có. Nhưng y thuật bào chế thuốc của ông ta cực cao thâm, thuốc của Hoàng đế Lý Uyên, Thái hậu trước và Hoàng hậu đều do một tay ông ta bào chế. Nhưng công lao lại không phải của ông ta.
Lúc này trong lòng Trương Bỉnh Trực sợ hãi vô cùng. Người ngồi bên cạnh ông ấy không phải bệnh nhân gì, càng không phải vị khách đáng để hoan nghênh. Vị khách gầy ốm, da ngăm đen, ánh mắt sắt như dao này gọi là Vương Thái, một cái tên rất bình thường.
Nhưng nếu thê tử ông ta biết biệt hiệu của người này, sợ rằng sẽ bị dọa đến lăn ngay ra tại hiện trường. Người này biệt hiệu là Tể Nhân Vương, là phó thống lĩnh cuả Đường Phong. Nắm giữ việc bắt giữ và tra tấn của Đường Phong, là nhân vật mà ai trong thành Trường An nghe đến cũng biến sắc.
Lúc này, Vương Thái không nói cho ông ấy biết chuyện gì, chỉ để năm trăm lượng vàng lên bàn, không nói tiếng nào. Cái loại áp lực không lời này làm cho
Trương Bỉnh Trực gần như muốn thăng thiên, cuối cùng ông ta thấp giọng lên tiếng:
- Ta chỉ biết khám bệnh, Vương thống lĩnh muốn ta xem bệnh cho ai?
- Không sai, là muốn ông đi khám bệnh cho một người….
Nói đến đây, Vương Thái chỉ ra sau cửa sổ:
- Tốt nhất để tẩu phu nhân đi khỏi, để tránh ta ngộ thương bà ấy.
Trương Bỉnh Trực giật mình một cái, ông ta cuống quít đi đến trước cửa sổ, vỗ vỗ song cửa, vội thấp giọng nói:
- Mau đi! Mau tránh đi!
Thê tử ông ta ngoài cửa sổ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái lão già trời đánh này, ông mà để vàng bay mất, xem lão nương làm sao thu thập ông!
Người đàn bà rời đi, trong mắt Vương Thái lộ ra một tia đắc ý, y đương nhiên hiểu rõ bụng dạ của Trương Bỉnh Trực, biết nỗi sợ hãi trong lòng của ông ta, mà vợ ông ta thì tham lam vô cùng. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Trương Bỉnh Trực, không sợ ông ta không nghe lời mình.
Trương Bỉnh Trực lại ngồi xuống, khiếp đảm nhìn đống vàng một cái, mang năm trăm lượng vàng muốn ông ta khám bệnh, người này là ai?
- Là khám bệnh cho ai?
Vương Thái lạnh lùng đáp:
- Ông không nên hỏi câu này, khám bệnh cho ai, trong lòng ông hiểu rõ.
Trương Bỉnh Trực không có phản ứng, ông ta ngồi ngẩn ra một lúc, đột nhiên sắc mặt ông ta đại biến, kinh hãi nhảy dựng lên:
- Không! Không!
Ông ta liên tục lùi về sau, áp vào bức tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Vương Thái.
Vương Thái thấy ông ta đã hiểu, thản nhiên đáp:
- Điều này không phải do ông, ông làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm, ta không ngại nói với ông, ba đứa con trai của ông đang trong tay ta.
Trương Bỉnh Trực dường như bị sét đánh trúng, ngây ra, Vương Thái đứng dậy:
- Được rồi! Nghĩ thông rồi thì đến tìm ta, ta muốn biết phương án của ông.
Y nhanh chóng rời khỏi phòng, Trương Bỉnh Trực ngây ngốc nhìn lên nóc phòng. Ông ta đột nhiên có phản ứng trở lại, như một mũi tên bắn; “băng”, đóng cửa lớn lại.
Lúc này, ông ta sửng sốt một chút, lại bổ về phía khe cửa, nhìn ra ngoài, ông ta thấy Vương Thái bước lên một chiếc xe ngựa, bên cửa sổ xe ngựa lộ ra một khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sắt bén nhìn chăm chăm vào cánh cửa lớn, dường như nhìn xuyên cả cửa, nhìn thấu trong lòng ông ta, khuôn mặt này làm Trương Bỉnh Trực lập tức ngã lăn ra ngay cửa lớn….
Trương Bỉnh Trực hồn xiêu phách lạc đi trở vào nhà, trong nhà, vợ ông ta đang cầm lấy vàng, soi từng thỏi lên ánh đèn, trong miệng lầm bầm:
- Là giả chứ? là giả sao?
Một luồng máu nóng xộc lên đầu Trương Bỉnh Trực, ông ta như phát điên xông đến, đẩy vợ ông ta ngã ra đất:
- Con trai sắp mất mạng rồi, bà còn cầm mấy thứ này làm gì?
Vợ ông ta ngây ra, bà ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của chồng như vậy, mười mấy năm chưa từng thấy qua.
- Rốt cuộc.... xảy ra chuyện gì?
Bà ta đột nhiên phản ứng lại, từ trên đất bò dậy, nắm lấy tóc chồng:
- Nhanh nói, có liên quan gì đến con trai?
Trương Bỉnh Trực ngã ngồi trên đất, chỉ chỉ cánh cửa, thấp giọng nói:
- Trước tiên đóng cửa lại đã.
Vợ ông ta nhanh bước đến đóng cửa lại, lại xoay người trở vào như một cơn gió, nắm lấy tóc chồng:
- Ông nói nhanh!
Trương Bỉnh Trực thấp giọng nói một câu với vợ, vợ ông ta lập tức kinh hãi, mắt trợn tròng, bà ta sợ hãi nhìn chồng một cái:
- Có phải ông nhầm rồi?
- Không nhầm đâu, tôi vừa nhìn thấy Tần vương.
Mắt người đàn bà híp lại, bắn ra những tia hung ác, bà ta chỉ lo tính mạng của con trai, còn về sống chết của bất cứ kẻ nào đều không liên quan đến bà ta, bà ta thấp giọng hỏi:
- Ông cảm thấy có thể làm được không?
Trương Bỉnh Trực trầm mặc một lúc lâu, gật đầu:
- Có ba Ngự y chuyên thử thuốc. Trực tiếp làm là không thể, nhưng có thể làm gián tiếp, ngài thường phải uống bốn loại thuốc, mỗi loại không có vấn đề gì. Nhưng mấy loại cùng trộn vào ở bụng thì sẽ có vấn đề, chẳng qua cũng không phải là độc trí mạng, là từ từ sẽ xảy ra chuyện, ngắn thì một tháng, dài thì nửa năm.
Người đàn bà nghiến răng:
- Mạng con trai tôi quan trọng hơn ai hết.
Ánh mắt bà ta lại rơi vào đống vàng, cặp mắt ti hí lại đột nhiên lóe sáng….
Xe ngựa phóng nhanh trong đêm, trong xe ngựa, Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi:
- Ông ta chịu làm sao?
- Ông ta không tỏ thái độ gì, nhưng mọi chuyện không do ông ta, ba đứa con trai của ông ta đều đang trong tay ty chức.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Ngươi cho là ông ta làm được sao?
- Điện hạ, kĩ thuật bào chế thuốc của người này trong thiên hạ không ai sánh bằng, chỉ cần ông ta chịu làm, không có chuyện gì không làm được, tuyệt không có sai sót.
- Rất tốt, đợi sau khi xong chuyện, cả nhà ông ta không để một ai sống sót.
Xe ngựa như một cơn gió, phóng ra khỏi phường Diên Thọ, chạy nhanh về phía tây bắc….
Thái y thự (công sở Thái y) tuy là một phần của Thái Thường tự, nhưng trước giờ, đa số thời gian của mười mấy vị Thái y đều trong cung, ở cung Thái Cực cũng có riêng phòng thuốc, là nơi nghỉ ngơi của các Ngự y, để chờ triệu tập. Diện tích phòng thuốc trong hoàng cung rất lớn, là một tòa kiến trúc màu đỏ thắm cao bốn tầng, bắt đầu từ thời Tùy, nơi đây vẫn luôn là phòng thuốc trọng địa của hoàng cung. Các loại nguyên liệu thảo được quý hiếm trong thiên hạ đều có ở đây.
Quản sự của phòng thuốc họ Mã, ông ta cũng là một Ngự y, nhưng ông ta chỉ phụ trách quản lí hai mươi mấy dược đồng dưới trướng và vài người chuyên bào chế thuốc. Mà trụ cột chính của phòng thuốc _ Trương Bỉnh Trực thì được người trong ngành gọi là thiên hạ đệ nhất chế thuốc.
Có cái gọi là nơi nào có người, nơi đó có đấu tranh, Trương Bỉnh Trực tuy chế thuốc rất giỏi, nhưng làm người thì vô cùng thất bại. Cả ngày là một kẻ ưu buồn, không nói tiếng nào, không biết nịnh hót, không biết ban đêm tặng lễ vật, ở trong phòng thuốc làm ba mươi năm, vẫn chỉ là một tên lính to đầu. Cho nên người trong phòng thuốc đều cười nhạo ông ta là đáy bình thuốc, cũng ý nói là thứ thuốc cặn bã.
Nhưng bởi vì kĩ thuật chế thuốc của Trương Bỉnh Trực cao minh, cho nên quản sự Mã cũng xem như có khách khí với ông ta, nói chuyện cũng mang vẻ mặt hòa nhã, vui vẻ, còn tôn trọng gọi ông ta là Trương công. Nhưng cái việc tốt như ban thưởng, tăng bổng lộc làm gì đến lượt Trương Bỉnh Trực.
Vừa sáng sớm, quản sự Mã vội vàng chạy vào phòng thuốc. Một năm này trở lại, Thái hậu bệnh nặng, Hoàng hậu bệnh nặng, Thánh thượng ngã bệnh, chuyện lớn liên tiếp xảy ra, làm cho trên dưới phòng thuốc đều bận đến gà bay chó chạy. Quản sự Mã giống như ngồi trên đống lửa, một hơi xông lên lầu ba, căng mắt nhìn bốn phía, vội hét to:
- Trương công đâu! Người đâu rồi?
Thời gian Thánh thượng uống thuốc sắp đến, nhưng thuốc vẫn chưa đưa đến, Y Chính ở trước mặt đã nổi nóng, lúc này, có người chỉ lên lầu:
- Hình như ở lầu bốn!