Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 926: Trận mở màn của Lý Tĩnh




Trong trận chiến Phong Châu năm ngoái, Tiết Diên Đà bộ đã nhận được một bài học sâu sắc, ngay từ đầu bọn họ đãthấy hoài nghi không ổn, Khả Hãn Di Nam lấy cớ phải chống đỡ Ô Đồ bộ xâm lấn nên chỉ phái ra mấy ngàn người tham gia.

Kết quả là trận chiến Phong Châu, Tiết Diên Đà bộ tổn thất ít nhất, còn khi Ô Đồ xuất quân tiến vào nha trướng của Đột Quyết thì bọn họ lại né tránh ra xa. Sau mấy lần trốn tránh cái hại, hướng theo cái lợi, Tiết Diên Đà bộ đã trở thành thế lực lớn thứ hai trên thảo nguyên sau Đột Quyết.

Lần này Đột Quyết xuôi nam tạo lập uy danh, lệnh cưỡng chế buộc Tiết Diên Đà xuất binh, Tiết Diên Đà bộ rốt cuộc tránh né không được, Di Nam Khả Hãn đành tự mình dẫn bốn mươi ngàn đại quân cùng Đột Quyết xuất chinh.

Di Nam Khả Hãn cũng là con trai cả của đại tù trưởng Tiết Diên Đà Ất Thất Bát năm xưa. Ôngg ta phản đối phụ thân tiến công triều Tùy, cuối cùng phụ thân ông ta ta bị người Khế Bật giết chết, Di Nam khi đó đang tuổi thành niên liền được số quý tộc Tiết Diên Đà còn lại lập làm tân tù trưởng.

Mười mấy năm trôi qua, Di Nam cũng đã tuổi gần năm mươi, râu tóc bạc trắng, trên thảo nguyên tuổi thọ trung bình chỉ có ba mươi mấy tuổi nên ông ta đã được coi là thọ rồi.

Di Nam hiểu được ý của Hiệt Lợi Khả Hãn, ông ta đứng lên cười ha hả nói:

- Theo truyền thống, chiến lợi phẩm đương nhiên là do Đại Khả Hãn quyết định phân chia. Lần này hẳn là cũng không ngoại lệ, ta tin tưởng Đại Khả Hãn nhất định sẽ phân chia công bằng.

Ông ta vừa dứt lời, Bùi Tát liền cười lạnh một tiếng nói:

- Thiên hạ nếu có hai chữ “công bằng” thì đã không có Tiết Diên Đà hôm nay rồi.

Quan hệ giữa Hồi Hột và Tiết Diên Đà vẫn rất căng thẳng. Bắt đầu từ năm đầu Đại Nghiệp, Đột Quyết sắp xếp Tiết Diên Đà. Mảnh đất sắp xếp cho Tiết Diên Đà vốn là của Hồi Hột, bị Đột Quyết cưỡng ép sắp xếp cho Tiết Diên Đà.

Lại thêm việc Đột Quyết đặc biệt bất công với Tiết Diên Đà, phong Di Nam làm Khả Hãn, trong khi Bùi Tát của Hồi Hột chỉ làm đại tù trưởng, cho nên hôm nay Tiết Diên Đà thay Đột Quyết lên tiếng, Hồi Hột làm sao lại phải giữ sĩ diện cho y chứ.

Di Nam không nghĩ đối phương lại có thể châm chọc mình như vậy, lập tức nổi giận nói với Bùi Tát:

- Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi nói rõ xem!

Bùi Tát đứng phắt lên, tay cầm chặt chuôi đao, hung tợn trừng mắt với đối phương nói:

- Với loại chó như ngươi thì có lời gì để nói!

Không chỉ có Di Nam nổi giận, bên cạnh ông ta bốn gã vạn phu trưởng của Tiết Diên Đà đều giận tím mặt, cùng rút đao ra chỉ về hướng Bùi Tát. Mấy tên Hồi Hột vạn phu trưởng cũng không yếu thế, đồng loạt rút đao ra.

Trong trướng vải của Đột Quyết Vương giương cung bạt kiếm, không khí cực kỳ căng thẳng, Hiệt Lợi Khả Hãn không ngờ tới sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, trong lòng căm tức vô cùng nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế. Liền lạnh lùng ra lệnh nói:

- Thu đao hết lại cho ta!

Thấy sắc mặt của Đột Quyết Đại Khả Hãn, hai bên đều thu hồi đao, nhưng Bùi Tát chưa nguôi cơn giận trong lòng. Ông ta hừ mạnh một tiếng, xoay người liền đi ra ngoài lều lớn, mấy tên vạn phu trưởng Hồi Hột Vạn cũng theo ông ta đi ra.

Trong đại trướng lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Hiệt Lợi Khả Hãn u ám, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bùi Tát, trong mắt sát khí phừng phừng nhưng ông ta lại nhanh chóng kiềm chế được. Bây giờ chưa phải lúc xử ly Hồi Hột... Trong khi Đột Quyết hạ trại mừng công thì một đoàn kỵ binh tám ngàn người tức tốc phóng đi về hướng tây trong bóng đêm dưới ánh trăng ảm đạm.

Phương bắc là dãy núi Võ Chu tối mịt mù, cao lớn đồ sộ. Dưới ánh trăng sao bàng bạc chiếu xuống, núi dốc cao như chạm tới trời xanh, hiểm ác dị thường.

Lý Tĩnh mím chặt môi, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm trọng, gió đêm buốt giá vù vù bên tai, ông ta không ngừng vung roi quật chiến mã, phóng ngựa chạy gấp.

Thời gian của ông ta rất khẩn trương, nhất định phải tới Tử Hà trước rạng sáng ngày mai. Đây là một bước cờ hiểm, nếu thành công thì có thể chặn được đại quân Đột Quyết ít nhất năm ngày trở lên. Trong thời gian năm ngày quan trọng này có thể đảm bảo cho dân chúng quận Mã Ấp rút lui về phía nam, chủ lực quân Tùy cũng có thể kịp thời chinh Bắc.

Nhưng nếu thất bại, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm vì không chặn được quân giặc. Ánh mắt Lý Tĩnh bỗng trở lên nghiêm trọng, ông ta cảm giác áp lực trên vai mình vô cùng lớn... Trải qua một ngày một đêm tức tốc, khi trời tờ mờ sáng, tám ngàn kỵ binh quân Tùy đã tới Tử Hà. Tử Hà khởi nguồn từ vùng núi non trùng điệp của quận Mã Ấp chảy về hướng Bắc ra phía sau Trường Thành, giống như cánh quân Tùy cong thành hình vòng cung, lượn cong xuống phía dưới bên trái rồi lại uy phong lẫm liệt duỗi thẳng ra.

Ánh sáng màu lam nhạt lóe lên, nước sông màu tím nhạt chảy qua núi non trùng điệp, rồi lại chảy qua thảo nguyên nuôi cỏ cây súc vật tốt tươi, cuối cùng chảy thẳng vào sông Hoàng Hà.

Hạ du Tử Hà vốn là con đường chủ yếu của dân tộc du mục phương bắc tiến vào Trung Nguyên. Cho dù lần này Đột Quyết vì tiêu diệt Ô Đồ bộ, gần như có thể khẳng định bọn họ sẽ theo hồ Khất Phục xuôi về phương nam, nhưng để chắc chắn đạt được mục đích Lý Tĩnh vẫn cẩn trọng sắp xếp năm ngàn quân phòng ngự khu vực con đường dọc sông Hoàng Hà ở hạ du Tử Hà.

Sự thật đã chứng minh, sự cẩn thận của ông ta hoàn toàn chính xác. Ai có thể ngờ những người dân Ô Đồ bộ cuối cùng lại chạy trốn về hướng Tử Hà và kéo theo hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết truy kích, lưu vực Tử Hà cũng xuất hiện quân Đột Quyết.

Trời đã sáng rõ, quân Tùy đã tiến vào thung lũng Tử Hà. Đây là một vùng lòng chảo rộng chừng một dặm, dài hơn hai mươi dặm, trên thực tế đó là một khe núi do nước sông bào mòn hàng ngàn hàng vạn năm mà thành.

Hai bên là vách núi đá dựng đứng, trên vách đá mọc dày đặc các loại thực vật và dây leo. Mặc dù đã là mùa đông nhưng những cành dây leo khô vàng vẫn che kín vách đá, dù cho hôm nay mặt trời chiếu ấm áp, ánh nắng vẫn không chiếu vào khe núi khiến ánh sáng trong khe núi yếu ớt, có phần u ám ảm đạm. Nước sông đã đóng băng từ lâu, nhìn trông như gương vậy, gió lạnh gào thét xuyên qua khe núi, phát ra tiếng vang thật lớn và quái dị khiến người đi ở trên mặt băng có một cảm giác ma quái, dường như đây là cửa chính đi vào âm ti địa phủ vậy.

Tám ngàn quân kỵ binh Tùy yên lặng đi qua khe núi hẹp dài, âm thanh chiến mã bước đi trên mặt băng thỉnh thoảng hù dọa không ít sinh vật có cánh không tên, chúng thét lên những tiếng kêu chói tai vang lên đỉnh núi cao đến vài chục trượng, những tiếng kêu sắc bén khiến người ta sởn tóc gáy.

Lúc này, hơn mười người của đội tuần tra trinh sát đi ngược đường tới, ở giữa bọn họ là một gã đạo sĩ mặc áo màu lam, tóc búi cẩu thả, đầu đội chiếc nón nan cũ nát, đạo sĩ tuổi chừng ngoài ba mươi, dưới sự đi kèm của binh lính Tùy hai bên, vẻ mặt ông ta có chút bất an.

- Lý tổng quản!

Binh lính tuần tra rốt cuộc đã tìm được Lý Tĩnh, chạy ra đón chào, Lý Tĩnh cũng nhìn thấy tên đạo sĩ ở giữa bọn họ, chỉ roi ngựa hỏi:

- Vị đạo sĩ này là thế nào?

- Khởi bẩm tổng quản, người này là một người hái thuốc tìm được ở một khe núi đá, ông ta có tin tức của Ô Đồ bộ.

Lý Tĩnh mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:

- Ngươi là đạo sĩ nơi nào, có chuyện gì muốn nói với ta?

Đạo sĩ liền vội vàng khom người hành lễ nói:

- Bần đạo là đạo sĩ của Huyền Thanh quan, quan đạo ở cách đây khoảng năm mươi dặm về phía nam. Bần đạo hái thuốc ở vùng này đã nhiều năm nay, canh năm tối qua, bần đạo đang ngủ trong khe núi bỗng bị tiếng vó ngựa làm bừng tỉnh, bần đạo ngó ra thăm dò thì thấy chừng năm sáu ngàn người đi xuyên qua khe núi, bọn họ cầm theo đuốc, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, cũng có mấy trăm thanh niên trai tráng, nhìn ra thì thấy đó là người Đột Quyết, rất nhiều đàn ông bị thương, bọn họ khóc sướt mướt, hình như là một đoàn đưa ma.

Dừng lại một chút, đạo sĩ lại nói:

- Thủ lĩnh của bọn họ hình như là nữ nhân, ăn mặc rất lộng lẫy, được mấy chục thị vệ bảo hộ, cũng không ngừng lau nước mắt.

Lý Tĩnh gật gật đầu, có lẽ đúng là những người sống sót cuối cùng của Ô Đồ bộ, A Nỗ Lệ cũng trong số đó. Bọn họ đi về hướng nam, vậy là lỡ mất cơ hội gặp mình. Nhưng suy nghĩ một chút, Lý Tĩnh lập tức liền hiểu ra, thám báo nói Ô Đồ bộ còn gần mười ngàn người, nhưng đạo sĩ chỉ nhìn thấy năm sáu ngàn người. Đại đa số là phụ nữ và trẻ em, mấy trăm người đàn ông đều bị thương.

Điều này chứng tỏ Ô Đồ bộ đã chia làm hai đường, một đường hẳn là binh lính, có trách nhiệm dụ truy binh Đột Quyết để yểm hộ cho A Nỗ Lệ, phụ nữ và trẻ em chạy trốn theo khe núi. Lý Tĩnh nhanh chóng tính toán một lúc, đạo sĩ nhìn thấy bọn họ lúc canh năm, như vậy truy binh Đột Quyết hẳn là đã truy đuổi qua cửa khe núi và đi về phía tây.

Lý Tĩnh lập tức thấy lo lắng. Năm ngàn quân Tùy đóng quân tại lô cốt Tử Hà cách nơi này không xa lắm, chỉ có hơn một trăm dặm, bọn họ rất có thể sẽ gặp phải hai mươi ngàn truy binh Đột Quyết. Nghĩ vậy, Lý Tĩnh trong lòng lo lắng, lại hỏi:

- Từ đây đến cửa bắc khe núi còn xa lắm không?

- Không xa, khoảng bảy tám dặm là có thể đi ra ngoài khe núi. Các ngài có thể đi dọc theo Tử Hà, sau khi ra khỏi khu đồi núi thì đều là thảo nguyên, có lẽ người mà các ngài muốn tìm cũng đi theo phía tây của con sông.

- Đa tạ!