Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:
- Là con dân Đại Tùy của các ngươi?
Dương Sư Đạo híp mắt mỉm cười:
- Chẳng lẽ điện hạ không cho rằng dân chúng Hà Đông, Hà Bắc cũng là con dân của Đại Đường sao?
Lý Kiến Thành ngẩn ra, sau một lúc lâu, y mới chậm rãi gật đầu nói:
- Nói hay lắm, tương lai bất kể là Tùy vong hay Đường bại, dân chúng trong thiên hạ đều là con dân của đối phương…
Lý Kiến Thành đích thân tiễn Dương Sư Đạo ra cửa chính của Đông cung. Tuy trên danh nghĩa y có thể đại diện toàn thể Đại Đường để hòa giải với triều Tùy
nhưng trên thực tế, sự biến hóa quan trọng của triều Tùy này, y nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng. Nếu y thật sự đáp ứng hoặc cự tuyệt cái gì thì điều chờ đợi y sẽ là cơn thịnh nộ của phụ hoàng.
Mãi đến gần đây, Lý Kiến Thành mới dần dần hiểu được vì sao phụ hoàng luôn không hài lòng về y. Cũng không phải tại vì y đã làm sai điều gì mà là những việc y từng làm không được chu toàn. Mặc dù phụ hoàng giao cho y rất nhiều chính vụ nhưng điều đó không có nghĩa là phụ hoàng sẽ giao quyền lực cho y.
Rất nhiều chính vụ là do y tự quyết định. Nhưng đây cũng không phải là bước cuối cùng, y vẫn còn có một việc mấu chốt chưa làm. Đó là y vẫn chưa tập trung báo cáo những chuyện xảy ra gần đây với phụ hoàng, y đã làm thế nào, xử lý thế nào.
Đây chính là mấu chốt khiến phụ hoàng nảy sinh ngờ vực vô căn cứ với y. Y có vượt quyền hay không? Có giấu diếm chuyện quan trọng hay không v.v? Thời gian càng lâu, sự hoài nghi của phụ hoàng tất nhiên sẽ trở thành bất mãn.
Việc này mặc dù Lý Kiến Thành hiểu ra hơi muộn, nhưng cách suy nghĩ đó là chính xác. Giống như chủ tịch hội đồng quản trị dù không can thiệp vào công việc kinh doanh hàng ngày nhưng cũng phải xem qua báo cáo. Lý Kiến Thành chính là quên phải làm một bản báo cáo tuần, báo cáo tháng như vậy để trình lên cho hoàng đế Lý Uyên.
Lý Kiến Thành đã quyết định cứ mười ngày một lần lại làm một bản tấu chương, tập hợp mọi việc trình lên cho phụ hoàng, giúp phụ hoàng hiểu rõ những chuyện lớn nhỏ phát sinh ở triều đình trong mười ngày đó.
Sau khi tiễn Dương Sư Đạo xong, vừa quay lại thư phòng thì một gã hoạn quan liền vào bẩm báo, nói:
- Điện hạ, Dương tẩy mã có chuyện muốn bẩm báo, anh ta đã đợi ngài lâu rồi.
Dương tẩy mã chính là Dương Tuấn, đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã. Chức vụ này là một chức vụ khá gần gũi với Thái tử. Thông thường đều là do Thái tử đích thân tiến cử, thường là tuyển tâm phúc của mình.
Mặc dù Dương Tuấn là huynh đệ ruột của Dương Nguyên Khánh, nhưng tên này lại có hiềm nghi phản bội, tiếng tăm không được tốt nhưng Lý Kiến Thành cũng không để ý, vẫn tiến cử anh ta đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã.
Lý Kiến Thành gật gật đầu nói:
- Cho anh ta vào!
Không lâu sau, Dương Tuấn bước nhanh đến. Dương Tuấn năm nay đã ba bốn ba lăm tuổi, cùng Dương Vanh đầu hàng triều Đường, bởi vì phản bội phụ thân mà bị người khác khinh thường, càng bởi vì Dương Nguyên Khánh mà Lý Uyên cũng không dùng bọn chúng, chỉ phong cho hai huynh đệ bọn chúng mỗi người một chức quan nho nhỏ, cho một phần bổng lộc rồi đuổi đi.
Nhưng Thái tử Kiến Thành khá khoan dung, cũng do Thái tử phi cầu khẩn nên y mới nhận hai huynh đệ Dương gia vào Đông cung. Dương Vanh làm quan quân thị vệ, Dương Tuấn thì đảm nhiệm chức phụ tá.
Dương Tuấn khá có học thức, hơn nữa tâm cơ sâu xa, đưa ra được rất nhiều ý kiến cho Lý Kiến Thành, rất được Lý Kiến Thành tin cậy. Người nhắc nhở Lý Kiến Thành làm tấu chương để trình lên hoàng đế Lý Uyên ba ngày trước chính là Dương Tuấn.
Dương Tuấn bất kể là làm phụ tá hay là đảm nhiệm chức Thái tử tẩy mã thì đều trung thành trước sau như một với Lý Kiến Thành cho nên Lý Kiến Thành mới xem anh ta như tâm phúc, giao một số việc cơ mật quan trọng cho anh ta làm.
Dương Tuấn tiến lên thi lễ.
- Điện hạ, vi thần có việc cần bẩm báo.
Lý Kiến Thành hiểu rõ là Dương Tuán muốn bẩm báo chuyện gì, liền quay sang nói với mấy tên hoạn quan trong thư phòng:
- Tất cả các ngươi lui ra!
Đám hoạn quan lui ra, trong phòng chỉ còn hai người Dương Tuấn và Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười:
- Ngươi nói đi! Có tin tức gì không?
- Doãn công nhờ ty chức chuyển lời tới điện hạ. Gần đây Thánh Thượng ngủ không được tốt, thường mất ngủ nửa đêm, vì thế rất buồn rầu. Nếu điện hạ có thể kịp thời biểu hiện thành ý quan tâm, tất sẽ khiến long nhan vô cùng vui mừng. Mặt khác, Doãn Đức Phi còn từ lời nói của Thánh Thượng đoán được rằng, tình trạng sức khỏe của Hoàng hậu khá bất ổn nhưng tin tức bị phong tỏa, nên cũng không biết là thật hay giả.
Doãn công chính là phụ thân của Doãn Đức Phi – Doãn Quý Bình. Doãn Đức Phi vì muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài nên tạo mối quan hệ giữa phụ thân và Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành cũng chấp nhận để cho Doãn Đức Phi trở thành nội tuyến của mình trong cung. Y lập tức ra lệnh cho Dương Tuấn làm người đại diện cho mình liên lạc với Doãn Quý Bình.
Lý Kiến Thành gật gật đầu. Từ ngự y trong cung, y cũng có được một số tin tức, hình như trong cơ thể mẫu hậu có một khối u khá lớn, trong khoảng thời gian này mẫu hậu trở nên gầy yếu vô cùng. Nhưng mẫu hậu không muốn để cho người ngoài biết nên tin tức vẫn bị phong tỏa. Thông tin này căn bản giống với tin tức từ Doãn Đức Phi.
Có điều, tin tức phụ hoàng mất ngủ lại làm cho Lý Kiến Thành có điều suy tư. Đây đúng là một cơ hội tốt lấy lòng phụ hoàng. Sau khi suy nghĩ một chút, y nhớ lại hình như năm ngoái Thái thú quận Mi Sơn – Thi Sùng Nguyên có tặng mình một cái ngọc chẩm có tác dụng làm yên giấc, có thể tặng cho phụ hoàng.
- Còn gì nữa không?
Lý Kiến Thành lại hỏi.
- Còn một việc chính là Doãn công hy vọng có thể chiếm được một mảnh đất ở thành đô, đại khái rộng khoảng mười khoảnh. Đối phương là hơn một trăm hộ nông dân, nói thế nào cũng không chịu nhượng lại, ông ta hy vọng điện hạ có thể gây áp lực với Thái thú quận Thục.
Lý Kiến Thành nhướn mày. Cái này hơi khó làm rồi. Lý Kiến Thành hiển nhiên không muốn chiếm đoạt đất đai của nông dân. Nông dân chính là nền tảng của Đại Đường, quyết không thể dễ đàng hủy diệt.
Nhưng Doãn Quý Bình nếu đã đề xuất yêu cầu này, y lại không tiện cự tuyệt. Sau một lúc trầm tư, y nghĩ chuyện này có thể giao cho Thái thú quận Thục Cao Biểu Nhân giải quyết thỏa đáng, dùng biên pháp bồi thường lớn hơn hoặc đổi đất, v.v… để giải quyết.
- Chuyện này ta đã biết, ngươi nói cho Doãn công để ông ta đừng có vội vàng, ta sẽ thay ông ta giải quyết.
- Thuộc hạ sẽ nói cho ông ta biết.
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến âm thanh bẩm báo của một gã hoạn quan:
- Điện hạ, Thánh Thượng gọi Điện hạ cấp tốc yết kiến!
Nghe được hai chữ “cấp tốc”, Lý Kiến Thành không dám chậm trễ, lại dặn dò với Dương Tuấn vài câu rồi sai người mang tới ngọc chẩm, tiếp đó liền vội vàng tiến cung…Đông cung cũng nằm ở bên trong cung Thái Cực, rất gần điện Võ Đức- nơi cógự thư phòng của Lý Uyên. Chỉ một lúc sau, Lý Kiến Thành đã tới trước ngự thư phòng. Có hoạn quan đi vào bẩm báo cho y, rất nhanh liền quay ra nói:
- Điện hạ, Thánh Thượng lệnh cho ngài vào yết kiến!
Lý Kiến Thành sửa sang lại mũ áo một chút rồi bước nhanh vào ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, lúc này Lý Kiến Thành bất ngờ phát hiện Tần Vương đã ở trong đó. Trong lòng anh ta lập tức có chút không vui. Chẳng lẽ phụ hoàng gọi y tới có liên quan đến việc của Tần Vương?
Lý Kiến Thành không kịp nghĩ nhiều, lập tức tiến lên phía trước hành lễ thật sâu.
- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, chúc phụ hoàng long thể an khang, thọ tỉ nam sơn!
- Hoàng nhi miễn lễ!
Lý Uyên vuốt râu cười, nhưng nụ cười cũng không đến mức cười từ ái. Cấp bậc lễ nghĩa của Thái tử như vậy rất chu toàn nhưng nếu so sánh với Tần Vương ngày nào cũng gặp mặt dập đầu hành đại lễ thì Thái tử vẫn còn kém một chút.
Chính là khác một chút này thôi đã khiến cho Lý Uyên không thực sự thoải mái lắm. Ông ta cảm thấy về phương diện hiếu thuận, Kiến Thành có chút không bằng với Thế Dân.
Lúc này, Lý Uyên thấy tên hoạn quan phía sau đang cầm một cái ngọc chẩm, hiển nhiên hiểu được đây là do Kiến Thành mang đến, liền hỏi:
- Hoàng nhi, ngọc chẩm này là sao?
- Hồi bẩm phụ hoàng, lần trước nhi thần thấy tinh thần của phụ hoàng có chút mệt mỏi, liền đoán là phụ hoàng có lẽ ngủ không được ngon giấc nên nhi thần liền ghi nhớ phải tìm một chút. Ngọc chẩm này tên là Du Tiên chẩm, chính là mấy tháng trước Mi Sơn – Thi Thái thú tiến cống, phụ hoàng lại ban cho nhi thần. Nghe nói là có tác dụng giúp ngủ ngon rất tốt, nhi thần chưa dùng bao giờ liền quyết định dâng lên cho phụ hoàng, mong phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt.
Lý Uyên mấy ngày nay quả thật ngủ không ngon giấc, nửa đêm chợt tỉnh, sau đó thì không ngủ được nữa nên khiến ông ta mỗi ngày đều thấy mệt mỏi vô cùng, vô cùng buồn rầu. Lý Kiến Thành đúng lúc này hiến cho ông ta ngọc chẩm liền khiến ông ta vui mừng quá đỗi, một chút không vui vừa rồi do y không dập đầu cũng tan thành mây khói.
- Hoàng nhi có lòng, trẫm cực kỳ vui mừng, tốt lắm! Tốt lắm!
Lý Uyên nói liên tiếp hai tiếng “tốt lắm” chứng tỏ ông ta cực kỳ vừa lòng. Trong lòng Lý Kiến Thành rất mừng rỡ. Tin tức của Doãn Đức Phi quả nhiên hữu dụng. Y vốn định nhân cơ hội để nói rằng đã tập hợp những công việc trong mười ngày qua trong một bản tấu chương để trình lên nhưng thấy Tần Vương ở trong này, Lý Kiến Thành liền nhẫn nhịn, y không ngờ Tần Vương cũng sẽ tham dự vào chính vụ của mình.