Tuy nhiên chuyện trước mắt cần phải giải quyết, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói với Thôi Quân Tố:
- Trước mắt không cần trả lời sứ giả Đột Quyết, ta cũng cần phải suy xét lại rồi mới trả lời bọn họ.
Nửa canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh đi tới Bùi phủ. Xe ngựa đi rất chậm, Bùi Thanh Tùng giục ngựa chạy gấp, chạy trước đến Bùi phủ báo tin. Khi xe ngựa của Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ, một đứa cháu quan trọng của Bùi gia là Bùi Diệu đã đợi ở cửa rồi.
Bùi Diệu là cháu trưởng của Bùi Uẩn, phụ thân của y là Bùi Luận hiện đang là Trưởng sử Đông Quận. Bản thân Bùi Diệu từng đảm nhiệm chức Huyện lệnh của triều Tùy, nhưng lúc này cũng không ra làm quan, phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong Bùi phủ.
Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi dừng lại, y vội vàng chạy ra chào đón, khom người thi lễ:
- Tham kiến Sở Vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Gia chủ có ở nhà không?
Bùi Diệu cung kính đáp:
- Gia chủ đang trong thư phòng ở sau Hậu viện. Mời Điện hạ đi theo ta.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đi theo Bùi Diệu vào phủ.
Mấy ngày nay, một đám không khí lạnh về tới, khiến thời tiết trở nên lạnh hơn, gió cũng rất to, thế nên Bùi Củ cũng không tiếp tục câu cá mà ở trong thư phòng đọc sách.
Ngay vừa rồi, khi mà Bùi Thanh Tùng gấp gáp trở về cấp báo việc Sở Vương Điện hạ đến bái kiến. Từ trong miệng Bùi Thanh Tùng, Bùi Củ biết hôm nay Tùy - Đột đàm phán, y lập tức hiểu được vì sao Dương Nguyên Khánh lại đến tìm mình. Đoán chừng đàm phán giữa triều Tùy và Đột Quyết có phiền toái gì đó.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là đứa cháu Bùi Diệu bước vào bẩm báo:
- Tổ phụ, Sở Vương Điện hạ tới.
- Mời vào!
Cửa mở, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến. Ở Đại Tùy, từ trước tới nay có hai người đảm nhiệm chức vụ đại thần đi sứ Đột Quyết, một người là Trưởng Tôn Thịnh, người còn lại là Bùi Củ.
Tuy rằng bản thân Dương Nguyên Khánh cũng giao tiếp với Đột Quyết khá nhiều, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của Bùi Củ. Bùi Củ đa mưu túc trí, nhìn vấn đề cực kỳ thấu triệt, hắn rất muốn lắng nghe ý kiến của Bùi Củ.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi lên trước, khom người thi lễ:
- Tôn tế Nguyên Khánh tham kiến Tổ phụ!
Bùi Củ cười tủm tỉm vuốt râu nói:
- Đến quý phủ của ta không cần khách khí như thế, ngồi đi!
Dương Nguyên Khánh cười rồi ngồi xuống. Một ả thị nữ dâng trà lên. Dương Nguyên Khánh nhận lấy chén trà, hạ thấp người nói:
- Lần trước việc Triều Tiên, nhờ có đề nghị của tổ phụ, cháu mới có thể có được thu hoạch khá phong phú, giải trừ nguy cơ lương thực. Nguyên Khánh vạn phần cảm kích tổ phụ.
- Ha ha! Phải là ta bội phục ngươi mới đúng. Ta chỉ đưa ra cái đề nghị, không thể tưởng tượng được ngươi lại làm thật. Viễn chinh Triều Tiên, rất có quyết đoán! Nguyên Khánh, ngươi chưa từng để ta phải thất vọng.
Bùi Củ cũng không vội đàm về Đột Quyết cùng Dương Nguyên Khánh. Ông ta lấy ra một đồng tiền bạc từ bàn ra, cười hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Ta muốn biết, Đại Tùy chuẩn bị phát hành bao nhiêu tiền bạc?
- Đang chuẩn bị phát hành rất nhiều. Dự định trong vòng hai năm có thể phát hành năm triệu đồng.
- Năm triệu? Thực không ít!
Bùi Củ cau mày nói:
- Lần phát hành tiền bạc này có động tĩnh rất là lớn. Cả Thái Nguyên đều đang ồn ào huyên náo. Ngay cả ta vốn là người ít ra khỏi nhà, cũng có nghe nói tới. Ngươi đã từng suy nghĩ qua phản ứng từ Trường An chưa.
Dương Nguyên Khánh nghĩ đến quán rượu Bát Phương, liền cười nói:
- Chắc hẳn vài ngày trước, Trường An đã biết tin này. Cháu có thể suy đoán ra phản ứng của bọn họ.
- Vậy à?
Bùi Củ nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh hỏi:
- Ngươi cho rằng, Lý Uyên có thể chấp nhận tiền bạc mà ngươi phát hành sao?
Dương Nguyên Khánh trầm tư môt lát, chậm rãi nói:
- Cháu đã tăng binh lính ở quận Hội Ninh lên hai mươi nghìn người. Hiện tại, binh lực ở quận Hội Ninh là hai mươi lăm nghìn người. Nếu quận Hội Ninh xảy ra chuyện gì, cháu có thể kịp thời tiếp viện.
Bùi Củ than nhẹ một tiếng nói:
- Nguyên Khánh, không phải ta có ý trách móc. Nhưng ngươi phát hành tiền bạc lần này, có chút không sáng suốt. Hoặc nói thẳng ra là quá nóng vội. Việc phát hành tiền bạc, đã làm phá vỡ sự cân bằng của Tùy Đường vào lúc này. Đường triều sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi đoạt của cải của bọn họ. Nhẹ thì hai bên lại đàm phán, nhưng nếu nghiêm trọng, thì chiến tranh giữa Tùy Đường lại bùng nổ. Nguyên Khánh, ngươi đã từng nghĩ tới chuẩn bị chiến tranh chưa?
- Cháu đã tính toán tới tình huống xấu nhất. Không sợ xảy ra một trận chiến với Đường triều.
- Vậy còn Đột Quyết? Nếu bọn chúng nhân cơ hội lần này, mở một quy mô lớn từ phía bắc tấn công triều Tùy, ngươi làm thế nào để ứng phó?
Hai mắt sáng ngời của Bùi Củ nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.
Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay cháu đến, chính là muốn cùng tổ phụ đàm về vấn đề Đột Quyết.
Ánh sáng trong mắt Bùi Củ biến mất, mà trở nên bình tĩnh. Bình tĩnh giống như chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng. Ông ta thản nhiên nói:
- Được rồi! Phía Đột Quyết có yêu cầu gì?
- Đột Quyết yêu cầu ba điều kiện. Thứ nhất là hai bên bình đẳng, không còn là mối quan hệ nước phụ thộc nữa. Thứ hai là hủy bỏ hết những hạn chế của mậu dịch, thả lỏng việc mậu dịch từ dân gian. Thứ ba là giao tộc Ô Đồ cho b.
- Vậy ngươi đáp ứng không?
Bùi Củ lại tiếp tục hỏi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Ngoại trừ điều kiện thứ nhất cháu có thể đáp ứng. Nhưng hai điều kiện kia, cháu tuyệt đối không thể chấp nhận.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Sao tổ phụ không hỏi, Đột Quyết đáp ứng cái gì?
- Bọn chúng có thể đáp ứng cái gì?
Bùi Củ cười lạnh một tiếng:
- Đơn giản chính là đáp ứng ngươi, trong vòng một năm hoặc hai năm, triều Tùy và Đột Quyết ở chung hòa bình, không xâm lấn lẫn nhau. Có phải hay không?
Dương Nguyên Khánh không thể không bội phục cái nhìn sắc bén của Bùi Củ. Một câu là đoán trúng. Hắn yên lặng gật đầu:
- Chính như lời tổ phụ nói, Đột Quyết đưa ra điều kiện này.
Bùi Củ nhắm mắt không nói, mà ngồi xếp bằng trên giường. Thân thể ông ta khô gấy giống như một vị cao tăng đắc đạo đang tu hành. Dương Nguyên Khánh không quấy rầy sự trầm tự của ông ta. Hắn biết Bùi Cũ sẽ có đáp án cho mình.
Trải qua thời gian chừng một nén nhang, Bùi Củ rốt cục mở mắt. Ông ta nhìn thật sâu vào hai mắt của Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:
- Ta cho ngươi một đề nghị. Phái sứ giả đi tới Trường An, giải thích với Đường triều rằng, nguyên nhân của việc phát hành tiền bac cũng không phải là muốn đoạt lấy của cải của bọn họ. Làm như vậy để trấn an dư luận.
- Sau đó thì sao?
Dương Nguyên Khánh bất động thanh sắc hỏi, không tỏ vẻ thái độ với đề nghị của Bùi Củ.
- Sau đó triệu tập đại quân đóng quân ở phương bắc. Chuẩn bị chống lại sự xâm nhập của Đột Quyết.
- Sao tổ phụ lại có quyết định này?
Dương Nguyên Khánh rốt cục không che dấu được sự kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta không đồng ý điều kiện của Đột Quyết, bọn chúng sẽ xâm lấn sao?
Bùi Củ lắc đầu nói:
- Cái này không có liên quan gì tới việc bác bỏ điều kiện của bọn chúng. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, Đột Quyết tất nhiên sẽ xâm nhập phía nam. Ta phỏng chừng bọn chúng muốn tiêu diệt bộ phận còn lại của tộc Ô Đồ.
- Vậy rốt cuộc bọn chúng có âm mưu gì.
- Bọn chúng muốn tạo uy vọng!
Bùi Củ nhấn mạnh:
- Ngươi hiểu chưa? Là vì tạo uy vọng, tộc Ô Đồ phải bị diệt vong. Bất kỳ một vị quân chủ thảo nguyên nào muốn xưng bá thảo nguyên, đầu tiên phải có uy vọng. Đối với người Hán chúng ta, một vị vua mới đăng cơ thì cần sự ổn định. Nhưng đối với người Đột Quyết lại khác, nếu Hiệt Lợi Khả Hãn không nhanh chóng lập uy, thì y dùng cái gì để thống trị các bộ lạc vốn hay bị chia rẽ của người Đột Quyết. Cho nên chỉ có dùng chiến tranh, mới có thể nhanh chóng ngưng tụ uy danh cho y. Tóm lại, việc Đột Quyết tấn công phía nam có bảy thành sẽ xảy ra. Nguyên Khánh, ngươi nhất định phải trấn an Đường triều. Không thể để rơi vào kết cục hai mặt thụ địch.
Dương Nguyên Khánh cũng nhịn được hừ một tiếng:
- Tổ phụ nghĩ Đường triều có thể chấp nhận trấn an sao? Nếu Đột Quyết công Tùy, bọn họ liệu sẽ án binh bất động? Hay là cử binh giúp ta?
Bùi Củ ngơ ngác nhìn Dương Nguyên Khánh một lúc, mới thở dài nói:
- Nguyên Khánh, kỳ thực lần trước ta đã nói qua. Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là mọi việc quá như ý, không gặp phải quá nhiều trắc trở. Cái này khiến tính cách của ngươi trở nên không chịu thua kém. Đại trượng phu nên co được dãn được. Kỳ thực ngươi có thể yếu đuối một chút, tương lai mới không có họa. Bên trong Đường triều cũng có người nhận biết đại nghĩa, sẽ không nhân cơ hội ngoại tộc tấn công triều Tùy mà đâm lén sau lưng. Chỉ cần ngươi yếu thế, cho Đường triều chút mặt mũi. Vậy thì phía đại nghĩa sẽ chiếm thượng phong. Nguyên Khánh, ngươi cứ thử một lần đi.
Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới đứng lên nói:
- Đa tạ tổ phụ đã nhắc nhớ. Chuyện này để cháu suy nghĩ một chút. Cháu xin cáo từ.
Hắn thi lễ rồi xoay người lui xuống. Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh, không khỏi lắc đầu. Ông ta có thể cảm nhận được bản chất lạnh lùng cao ngạo của Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh. Bảo hắn yếu thế trước Đường triều, chỉ sợ là làm khó hắn. Trong mắt Bùi Củ tràn đầy vẻ sầu lo.
Một lát, Bùi Diệu đi đến, hướng Bùi Củ thi lễ:
- Tổ phụ, Sở Vương điện hạ đi rồi.