Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu. Hắn vừa liếc nhìn Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối liền vội vàng khom người nói:
- Tử Vi Các cũng đồng ý phương án sơ tán đến các huyện.
Lúc này Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:
- Đầu tiên mọi người phải hiểu một chút, vì sao ta không trực tiếp tấn công Thanh Châu, vì sao không trực tiếp tiếp quản Thanh Châu, giải quyết thiên tại tại chỗ, như vậy đỡ phải giải quyết cho dân đói tị nạn hay sao? Cũng không cần động viện nhiều quan viên sĩ tử đến hỗ trợ như vậy, vì sao ta không làm như vậy?
Trong lều lớn hoàn toàn yên tĩnh, Dương Nguyên Khánh chắp tay đi qua đi lại trong lều lớn, giọng điệu của hắn cũng không nghiêm khắc, trình bày một cách rõ ràng từng sự việc.
- Mấu chốt là ta muốn tập trung sức dân, tập trung sức dân để làm một việc. Hà Bắc và Thanh Châu đều là nơi có đám loạn phỉ hung hăng ngang ngược, rối loạn suốt mấy năm qua, đã khiến cho hệ thống tưới tiêu thủy lợi bị hủy, gần như không còn. Không có thủy lợi, làm sao nông nghiệp có thể thu được lương thực cao sản, làm sao có thể có được mùa thu hoạch hàng năm. Nhất định phải sửa chữa thủy lợi nông nghiệp bị hoang phế. Nhưng nếu chỉ dựa vào sức dân Hà Bắc thì chưa đủ. Cho nên ta cần hơn trăm ngàn sức dân ở Thanh Châu đến hỗ trợ. Nếu không vì gặp tai họa, bọn họ không thể không ăn nhờ ở đậu, dù có làm thế nào bọn họ cũng không chịu đến Hà Bắc. Hiện tại ta cho bọn họ lương thực, cứu tính mạng thê nhi bọn họ, như vậy bọn họ nên hồi báo. Cho nên, việc kế tiếp chính là hàng ngày cho bọn họ làm việc.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại hướng mọi người nói tiếp:
- Năm Đại Nghiệp thứ sáu xảy ra đại hạn, hẳn là mọi người còn nhớ đến năm Đại Nghiệp thứ bảy đã xảy ra chuyện gì. Đúng vậy! Năm Đại Nghiệp thứ bảy xảy ra hồng thủy, bao phủ hơn mười quận của Hà Nam và Hà Bắc. Chính vì một lần hạn hán một lần lũ lụt, khiến cho dân đói khắp thiên hạ chen chúc tạo phản, cuối cùng là khiến cho vương triều cựu Tùy tan rã.
Lúc này, Đỗ Như Hối đứng lên nói với mọi người:
- Điện hạ nói không sai. Chúng ta nhất định phải tập trung nạn dân lại. Đầu tiên là phải khơi thông sông ngòi của Hà Bắc, chúng không chỉ là thủy lợi nông nghiệp, còn là nơi điều tiết và trữ nước khi có lũ, kênh điều tiết lũ. Trước tiên hoàn thành thủy lợi ở Hà Bắc, sau đó lại khơi thông kênh dẫn nước ở Trung Nguyên. Tóm lại, chúng ta phải lợi dụng tối đa nạn dân Thanh Châu.
- Nếu làm vậy khiến dân chúng bất mãn bạo động thì phải làm sao?
Có người lo lắng lên tiếng hỏi.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Phụ mẫu thê nhi bọn họ đều nằm trong tay chúng ta. Chúng ta xuất lương thực nuôi sống phụ nữ, trẻ em và người già, bọn họ chỉ có thể ra sức làm việc. Đương nhiên, sau khi bình định Thanh Châu, ta sẽ phân cho bọn họ đất đai, khinh dao mỏng phú (ít lao dịch, bớt thuế ruộng), để cho bọn họ nghỉ ngơi hồi sức, như vậy bọn họ không lo lắng về sau, lại có hi vọng sinh sống, nhất định sẽ cố gắng làm việc…
Bờ nam Hoàng Hà, huyện Bình Nguyên. Đậu Kiến Đức được mấy trăm binh lính bao quanh bảo vệ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đội tàu che khuất bầu trời mới xuất hiện ở bờ bắc Hoàng Hà. Thật lâu sau, y thở dài, trong lòng tràn ngập phiền muộn.
Chỉ vào những lúc có thiên tai lớn mới có thể nhìn ra thực lực mạnh yếu của một nước. Triều Tùy có lương thực trợ giúp vượt qua thiên tai, có thể thu hút hơn trăm ngàn nạn dân, mà trong tay mình căn bản là không có lương thực dư thừa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nạn dân đi xa.
Mà đội tàu khổng lồ này xuất hiện, càng làm cho y rung động, cảm nhận được thực lực của một nước, khiến cho y cảm thấy mình thật nhỏ bé. Lúc này, trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy lo âu. Quân Tùy đại phá Thanh Châu chỉ còn là vấn đề thời gian, y phải đi con đường nào?
- Vương gia!
Một gã kỵ binh chạy vội tới bẩm báo:
- Chúng ta bắt được một đám người có ý đồ bỏ trốn sang bờ bắc, có hơn ngàn người của thôn nhỏ Triệu Quận, mời Vương gia xử trí!
- Bọn chúng đang ở đâu?
Kỵ binh quay đầu lại chỉ tay:
- Ở ngoài ba dặm trước mặt. Bọn chúng trốn trong một mảnh rừng, bị các huynh đệ phát hiện.
Sắc mặt Đậu Kiến Đức trầm xuống:
- Đi! Đi xem một chút.
Đậu Kiến Đức giục ngựa đi về hướng đông, mấy trăm kỵ binh một đường lao nhanh theo y. Một lát sau, đoàn người đã đứng trước một rừng cây.
Trước rừng cây đã có một đám người đang quỳ, là đám dân đói định trốn sang bờ bắc, bọn họ bị cưỡng bức quỳ trên mặt đất. Người già thì run rẩy, phụ nữ thì ôm thật chặt những đứa nhỏ đang hoảng sợ, những thanh niên ở bên cạnh thì cúi đầu, xiết chặt nắm tay.
Trong người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tiền bạc, trong bao quần áo chứa đầy quần áo và một ít tiền đồng cùng một số trang sức bằng bạc hoặc đồng, đây đều là những tài sản đáng giá nhất của họ.
Đám người kia vốn đang ở bờ sông chờ đò đến, không ngờ quân đội của Đậu Kiến Đức lại chạy đến bờ sông. Bọn họ sợ quá đành trốn vào trong rừng cây, nhưng vẫn bị quân thám báo phát hiện.
Ánh mắt Đậu Kiến Đức đầy phức tạp nhìn đám nạn dân có ý đồ phản bội mình. Trong mắt y không có lửa giận, không oán hận, chỉ có sự bất đắc dĩ và phiền muộn.
Đậu Kiến Đức xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt một gã nam tử trung niên, y nhìn ra được gã nam tử trung niên này là thủ lĩnh của đám người này. Hơn nữa, dáng vẻ của y còn có chút quen thuộc. Nam tử cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất. Đậu Kiến Đức vươn chân, dùng mũi giày đặt vào cằm nam tử, chậm rãi nâng đầu y lên. Đậu Kiến Đức nhìn thấy một khuôn mặt gầy, có ba sợi râu dài.
- Là ngươi!
Trong mắt Đậu Kiến Đức hiện lên một tia kinh ngạc, y nhận ra người nam tử này, không ngờ lại là Trưởng sử Lỗ quận Tông Mẫn Thịnh. Mặc dù y biết có nhiều quan viên chạy trốn, nhưng đây là lần đầu y bắt gặp quan viên chạy trốn. Trong lòng y lập tức hiện lên một sự tức giận khó có thể nói hết. Mình đỗi đãi với đám quan viên ở dưới không tệ, không ngờ đến thời điểm mấu chốt bọn chúng lại phản bội mình.
- Ngươi cũng muốn phải bội ta sao?
Trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy ức chế và căm tức. Tông Mẫn Thịnh này thậm chí còn là đồng hương của y.
Tông Mẫn Thịnh vô cùng bình tĩnh nói:
- Không phải là ty chức phản bội Vương gia, chỉ có điều ty chức không đợi được đến lúc nhận được lương thực cứu tế của Vương gia. Ty chức cũng là người, không muốn bị bỏ đói, cho nên mới vứt bỏ chức quan, lấy thân phận của một người bình dân, đi tìm chỗ có cơm ăn.
Đậu Kiến Đức nhìn thoáng qua ba ngàn dân đói, lắc đầu:
- Ngươi không phải bình dân, ngươi vẫn là thủ lĩnh của bọn họ. Ngươi đang lợi dụng uy vọng của ngươi dẫn dắt bọn họ bỏ trốn.
Tông Mẫn Thịnh quay đầu nhìn lại đám nạn dân, thở dài nói:
- Ta chỉ là một người hơi có chút năng lực, gặp được đám nạn dân này không có chỗ để đi, bọn họ đồng ý dựa vào ta, nguyện ý đi theo ta.
- Ngươi là thằng khốn!
Đậu Kiến Đức nổi giận, đạp cho Tông Mẫn Thịnh ngã lăn trên đất, dùng chân dẫm lên đầu y, rút đao ra, hung tợn nói:
- Ta muốn một đao chém chết ngươi rồi!
Tông Mẫn Thịnh không nói một lời, nhắm hai mắt lại. Đậu Kiến Đức nhìn y thật lâu, lồng ngực đập mạnh nhưng cuối cùng vẫn cho đao vào trong vỏ, xoay người nói với bọn lính:
- Chúng ta đi!
Y xoay người lên ngựa, bọn lính đều ngây cả ra. Một gã thân binh lắp bắp hỏi:
- Vậy bọn chúng… Làm sao bây giờ?
- Cho bọn chúng đi, chẳng lẽ còn có thể đem quân lương cho bọn chúng hay sao?
Trong lòng Đậu Kiến Đức vô cùng phiền muộn. Y mãnh liệt giục chiến mã, lao nhanh về phía nam. Hơn ngàn binh lính đều lên ngựa, theo Đậu Kiến Đức rời đi.
Ba ngàn nạn dân đều cảm thấy kinh ngạc. Đậu Kiến Đức cứ như vậy mà tha cho bọn họ sao? Tông Mẫn Thịnh đứng lên nhìn theo bóng dáng Đậu Kiến Đức, không kìm được nở một nụ cười khổ.
- Tông gia, thật ra Đậu Vương gia không tệ, vẫn rất khoan dung.
Một lão già đi đến bên cạnh Tông Mẫn Thịnh, thấp giọng nói.
Tông Mẫn Thịnh thở dài nói:
- Quả thật y đối với người ngoài không tệ. Nhưng thiên thời, địa lợi cũng không ở bên người này, chỉ có nhân hòa thì có thể làm thế nào?
Lúc này, có người chỉ về phía sông hô to:
- Thuyền! Thuyền tới rồi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía bờ sông, thấy có hai chiếc đò đang chậm rãi lái tới bờ nam. Ba ngàn nạn dân như nhìn thấy cơ hội sống sót, cùng nhau hoan hô rồi chạy tới bờ sông…
Đội tàu tiếp tục đi trước, chúng đem theo lượng lớn lương thực và vật tư thu được đến nhà kho Lê Dương dỡ hàng. Nhà kho Lê Dương là một kho thành thật lớn, bốn phía đều có thủy lộ thông suốt, thích hợp để chứa chiến lợi phẩm.
Mấy ngày sau, đội tàu hàng do Lai Hộ Nhi dẫn dắt một lần nữa tiến về phía đảo Lăng La của Triều Tiên, chuẩn bị vận chuyển nhóm vật tư thứ hai. La Sĩ Tín thống lĩnh hai mươi ngàn tinh nhuệ đi trước về Thái Nguyên. Dương Nguyên Khánh vẫn đợi cho thuyền hàng bốc dỡ hàng hóa hoàn tất mới về sau, suất lĩnh năm trăm thân vệ trở về Thái Nguyên.
Đoàn người đi trên con đường bằng phẳng, nhìn hoàng hôn mênh mông, cả vùng đất nổi lên một tầng sương mù mỏng manh màu xám, khiến cảnh sắc xung quanh như ẩn như hiện.
Chạng vạng hôm nay, đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào mấy căn nhà ở biên giới huyện Triệu Quận. Hiện tại là cuối tháng chín, khí hậu đã là cuối mùa thu, thời tiết dần lạnh hơn. Hơn nữa, càng về khuya trời càng lạnh.