Nhưng trong giờ phút này đây, y lại vô cùng phân vân, y nhất định phải cân nhắc thiệt hơn cho kĩ càng, nếu phụ thân y trở về, thì Triều Tiên sẽ có hai Mạc Ly Chi, điều quan trọng hơn là nếu một ngày phụ thân cướp được binh quyền, thì một Mạc Ly Chi không có binh quyền cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa?
Một mặt là thực quyền, mặt kia là hư danh, ở giữa thực và hư, Cái Tô Văn không có gì để do dự, điều y lo lắng là Dương Nguyên Khánh không giữ lời hứa.
Thực tế, Dương Nguyên Khánh căn bản chưa ưng thuận y điều gì, Dương Nguyên Khánh chỉ tạo ra một thế mà tất cả đều do chính bản thân y làm chủ, và có lẽ điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đặt ra là không cho y trợ giúp Bình Nhưỡng có lẽ cũng không phải.
Điều này khiến cho y vô cùng rối rắm, không biết hắn đồng ý hay không đồng ý?
Y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, Ất Chi Văn Đức thấy y chần chừ không quyết, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lẽ nào ngay cả điều kiện này y cũng không chịu đáp ứng?
- Đại tướng quân, mọi người đều là người Cao Ly, trước sự xâm lăng của quân Tùy, đại tướng quân nếu không cứu giúp đại vương, chỉ sợ sẽ làm mất lòng người dân Cao Ly, đại tướng quân hãy suy nghĩ cho kĩ!
Cái mà Cái Tô Văn quan tâm là lợi ích, nhưng thanh danh y cũng cần, nghĩ vậy y chậm rãi nói:
- Bình Nhưỡng bị bao vây, ta đương nhiên phải cứu viện, chỉ là quân Tùy đột nhiên đóng quân ở phía tây Liêu Hà. Ta đã phái quân chủ lực đến phòng ngự ở Liêu Hà, thời gian thu hồi quân cần thiết là ba đến năm ngày. Hơn nữa triệu tập bọn họ, ai sẽ là người phòng ngự ở Liêu Đông khi quân Tùy tấn công?
Ất Chi Văn Đức vội kêu lên:
- Quân đội ở bờ bắc Hán Giang sao? Bọn họ có thể trợ giúp quân Bình Nhưỡng, bọn họ đến trợ giúp ắt hẳn sẽ rất kịp thời!
Cái Tô Văn uống một ngụm trà, điềm tĩnh nói:
- Chuyện này ta cũng suy nghĩ rồi, Thứ tướng không cần phải vội vàng, điều động đại quân đâu phải là trò đùa, cùng một lúc phát động toàn bộ, quyết không thể sơ suất.
- Nhưng Bình Nhưỡng đã nguy lắm rồi, e rằng cứ kéo dài thì không kịp nữa.
Ất Chi Văn Đức đã nhận ra Cái Tô Văn không có chút thành ý gì, đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà Cái Tô Văn đột nhiên chuyển ý, anh ta có một đối sách.
- Thứ tướng cứ yên tâm, ta sẽ chuyển thư tay đến Hán Giang, giữa trưa ngày mai năm mươi nghìn quân đóng ở bờ phía bắc Hán Giang sẽ lên đường. Lâu nhất mất nửa ngày là có thể đến được Bình Nhưỡng, không nhầm lẫn được.
Ất Chi Văn Đức mừng rỡ vô cùng, cúi đầu tạ lễ thật sâu:
- Tất cả đều nhờ cậy vào đại tướng quân!
Đôi mắt của Cái Tô Văn ẩn chứa một mưu đồ khác, y hiển nhiên phải thể hiện thái độ khi đất nước lâm nguy phải xả thân cứu nước, chỉ là cứu được hay không lại là chuyện khác… Triều Tiên mặc dù được cho là một quốc gia lớn. Nhưng khu vực lãnh thổ chủ yếu của nó lại ở phía bắc, bên đó toàn là đồi núi trùng điệp, là nơi tập trung của các khu rừng rậm rạp. Sông lớn bồi đắp lên các đồng bằng, đất đai phì nhiêu, con người lại thưa thớt, chủ yếu là những dân tộc du mục.
Dân số của Triều Tiên chủ yếu tập trung ở đồng bằng Vân Giang và bình nguyên Hán Giang ở bắc bộ, hai khu vực này cách nhau không được một trăm dặm, sau khi bức thư của Cái Tô Văn được chuyển tới Hán Giang, năm mươi nghìn quân Cao Ly ở phía bắc Hán Giang đã lập tức xuất binh.
Bọn họ lên đường thẳng hướng về Bình Nhưỡng, nhưng đúng lúc hoàng hôn năm mươi nghìn đại quân thần tốc này phải dừng hành quân. Bọn họ bị dòng Vân Giang cuồn cuộn ngăn lại ở bờ phía nam, không có chiếc cầu nào qua sông, cũng không có chiếc thuyền nào, ba chiếc cầu gỗ đều bị quân Tùy phá hủy hết, mấy nghìn thuyền dân cũng bị quân Tùy đốt tan tành.
Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn những chiến thuyền của quân Tùy to lớn như quái vật đi tuần trên Vân Giang, diễu võ dương oai, bọn họ chỉ cách Bình Nhưỡng đối diện trong gang tấc mà không cách nào viện trợ… màn đêm bao trùm cả bờ bắc Vân Giang, thành Bình Nhưỡng đã sẵn sàng trận địa đón chào quân địch, thậm chí ngay cả vua Triều Tiên Cao Kiến Vũ cũng lên đầu thành, thắng lợi tối hôm qua đã khích lệ rất lớn đội quân phòng thủ thành Triều Tiên, khiến sĩ khí của bọn họ dâng cao.
Nhưng các tướng sĩ triều Tiên cũng biết rằng, tối qua chỉ là trận chiến mang tính thăm dò của quân Tùy, quân Tùy chưa dốc sức toàn lực ứng phó, sau khi cả ngày thấp thỏm lo âu, khi màn đêm giăng kín,cũng là lúc tướng lĩnh Triều Tiên bắt đầu căng thẳng hồi hộp.
Bọn họ chăm chú quan sát doanh trại quân Tùy, hầu như tất cả mọi người đều biết, nếu quân Tùy lại tiếp tục tấn công thì bọn họ chính thức phát động tấn công.
Cao Kiến Vũ đứng ở phía nam tường thành, nhìn xa xăm về phía Vân Giang mấy dặm, y biết quân đội của Cái Tô Văn đang có mặt ở ngay tại bờ nam Vân Giang, nhưng con sông lớn lại cắt đứt hy vọng của thành Bình Nhưỡng, Cao Kiến Vũ chỉ có thể nhìn về phía dòng sông mà than thở… Phía bắc bờ Vân Giang, Dương Nguyên Khánh đang đứng ở bên bờ sông, cũng đang quan sát bờ sông bên kia, hắn cũng nhận được tin năm mươi vạn quân Triều Tiên tới viện trợ cho Bình Nhưỡng, bị ngăn lại ở bờ nam Vân Giang, trừ phi quân cứu viện bơi qua sông, nếu không bọn họ có chắp thêm cánh cũng không bay qua được con sông rộng chừng vài dặm này.
Dương Nguyên Khánh biết đây là mưu đồ của Cái Tô Văn, không theo phía bắc viện trợ mà lại từ phía nam tới Bình Nhưỡng, rõ ràng y không có lòng muốn cứu trợ, xem ra y rất muốn phụ thân Uyên Thái Tộ trở về.
- Chỉ có điều… mình đồng ý với y chuyện này sao?
Dương Nguyên Khánh nhếch mép cười giễu cợt.
Một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh xoay người quay lại, bình tĩnh mà ra lệnh:
- Bắt đầu tấn công…
Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống trận trong doanh trại quân Tùy vang lên xé tan sự yên lặng của màn đêm, quân Tùy xếp thành hàng ngay ngắn xông trận, trận công thành lần này quân Tùy có hai mươi nghìn đại quân, ba nghìn quân cường nỏ, bọn họ chạy tới vị trí cách tường thành một trăm năm mươi bước, dương nỏ lên nhắm về phía thành.
Cứ một hiệu lệnh là một nghìn năm trăm mũi tên phóng về phía thành, tác dụng của tên nỏ hiệu quả vô cùng mạnh, tiếng “phụt! phụt! từ các lỗ châu mai trên thành phát ra, mảnh vụn văng khắp nơi, ánh lửa tóe ra, quân phòng thủ trên thành không kịp xoay sở, hơn hai trăm người bị bắn trúng, kêu la thảm thiết.
Bóng đêm tử thần đột nhiên đổ xuống, khiến cho quân trên thành nháo nhác, quân thủ thành lần lượt ngồi sụp xuống, ẩn trốn đằng sau các lỗ châu mai. Những binh sĩ khéo léo tránh được thấy hơn hai trăm người bị bắn chết phần lớn đều bị bắn xuyên qua đầu hoặc bắn trúng ngực, cho thấy cung tên quân Tùy sử dụng phải dài hơn những cung tiễn bình thường, đây là điểm chưa từng thấy trong trận chiến tối hôm qua của quân Tùy.
Phát hiện bất ngờ này khiến quân Triều Tiên khủng hoảng vô cùng, quân Tùy mạnh hơn những gì họ đã tượng tượng, cuộc tấn công hôm qua quân Tùy cơ bản chưa tỏ ra hết sức.
Đội tên nỏ dũng mãnh của quân Tùy đã chế ngự sự phản công của quân thủ thành Triều Tiên, hành trăm lính công sự Tùy nhanh chóng tiến lên trước, dựng một chiếc cầu đơn giản nhưng cũng rất kiên cố qua hào sông.
Trong bóng đêm, quân Tùy bắt đầu triển khai tấn công, hai mươi nghìn quân Tùy từ phía tây thành và nam thành đồng thời phát động tấn công, trong đó phía tây thành có khoảng hơn ba mươi chiếc thang và mười bộ xe tổ, tổng cộng có mười lăm nghìn người, còn phía nam thành chỉ có mười chiếc thang, năm nghìn người. Hiển nhiên quân Tùy tập trung tấn công ở phía tây thành.
Quân Tùy xông lên đông nghịt như nước thủy triều lên, bọn họ giơ cao tấm lá chắn, tay cầm chắc trường mâu, trong tiếng trống trận trào dâng, anh dũng trèo thoăn thoắt lên thang.
Tên lao vun vút trong không trung, như mưa từ trên trời rơi xuống. Thạch pháo của quân Triều Tiên cũng không ngừng bắn ra, càng ngày càng nhiều những khối đá lớn về phía thang mây và xe tổ. Trong màn đêm, thang mây và xe tổ giống như quái vật to lớn thong thả đi tới, một tiếng bằng bằng vang lên, theo sau nó là một chiếc thang bị đập gãy, chiếc thang dài đột nhiên gãy lìa.
Tuyến phòng ngự của quân Triều Tiên không ngăn nổi bước tấn công của quân Tùy, ba chiếc thang đã chạm thành trước tiên. Chiếc thang dài đã tới được đầu thành, hàng chục tên lính Tùy bám đi trên đầu thành như vượn khỉ. Những tảng đá to và đầu gỗ như mưa đá nện xuống, không ít binh lính Tùy bị nện trúng, lảo đảo rơi xuống.
Dương Nguyên Khánh lúc này lại ở phía nam thành, chú ý quan sát sự tiến công ở đó. Trên thực tế sự tấn công của hơn mười lăm nghìn quân ở phía tây chỉ là yểm hộ cho quân phía nam thành, trận đột phá tối nay thực chất lại tập trung ở phía nam thành.
Dương Nguyên Khánh nhìn không chớp mắt về phía tường thành nơi có chiếc cầu treo phía tây, quân do thám Tùy đã trà trộn vào trong quân thủ thành chưa.
Phía trên đầu nam thành cũng vô cùng lộn xộn, trong bóng đêm, quân Triều Tiên và những thanh niên cường tráng liên hiệp thủ thành chạy náo loạn khắp nơi, hàng ngũ tất cả đều đã rối loạn, năm mươi quân do thám Tùy trong thành từ các nơi đã tụ tập tại lầu canh giữ phía nam thành.
Ở đây có một khối bia ghi chép lịch sử kiến quốc của Cao Cú Lệ, bình thường khối đá này được quân Triều Tiên bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng vào lúc này đây, ai nấy đều không quan tâm đến tấm bia lịch sử này, nó đã trở thành nơi tập hợp của đội do thám Tùy.
Giáo úy Ngô Giai nhanh chóng kiểm tra lại các thuộc hạ, đã có bốn mươi sáu người đến, trừ một người đi báo tin ra còn ba người nữa chưa đến, nhưng anh ta cũng không đợi được nữa.
Lúc này bốn mươi sáu quân do thám đều đội mũ giáp, tay cầm trường mâu và chiến đao, không có gì khác biệt với các binh lính thường cả, Ngô Giai lấy ra một bọc vải trắng, nói với mọi người:
- Mỗi người buộc một mảnh vải trắng lên cánh tay phải, như thế để dễ nhận ra.
Đám binh lính tiến lên, mỗi người rút ra một mảnh vải trắng buộc chặt vào cánh tay phải, lúc này có người chỉ vào phía tường thành cách đó không xa nói:
- Giáo úy, thang của quân Tùy dựng lên rồi.
Ngô Giai quay lại, chỉ thấy một chiếc thang dựng lên tường thành, anh ta hít một hơi thật sâu, không chút do dự ra lệnh:
- Đến lúc chúng ta lập công rồi, mọi người theo ta!
Anh ta nắm chặt lấy trường mâu, hướng về phía quân Triều Tiên tập trung trên đầu thành, hơn bốn mươi thuộc hạ cùng anh ta xung phong tiến lên…
Đây là chiếc thang quan trọng, phía dưới chiếc thang tập trung hàng ngàn những binh sĩ tinh nhuệ của quân Tùy, còn có cả ba trăm quân mạch đao, do đại tướng La Sĩ Tín đích thân dẫn đầu. La Sĩ Tín tay cầm tấm chắn, một tay cầm thiết thương, nhanh chóng trèo lên tới đầu tường thành. Trên tường thành, hơn trăm quân Triều Tiên dùng trường mâu nhằm vào anh ta đâm tới tấp.
La Sĩ Tín hét lên một tiếng, vung mạnh trường thương lên trên, liên tiếp chặt đứt mười mấy cái đầu, anh ta chỉ cần vung đại thương một nhát, thì đầu thương đâm tới như vũ bão, trong nháy mắt mười mấy người bị đâm chết, thi thể rơi lìa lịa xuống thành.
Nhưng quân Triều Tiên quá nhều, một người chết lập tức lại có người mới bổ xung, hơn trăm người ra sức liều chết với La Sĩ Tín. Mặc dù La Sĩ Tín dũng mãnh vô cùng, nhưng dù sao đứng trên đầu thang, anh ta không thể phát huy được hết sức lực và tốc độ của mình, nên cũng phải lùi xuống hai bước.
Chính trong lúc này, phía sau quân Triều Tiên xảy ra một cuộc ẩu đả, gần năm mươi quân do thám Tùy từ phía sau đâm tới, năm mươi do thám này không đáng nhắc tới trong hàng vạn quân thủ thành, nhưng vị trí phát động của họ thì rất quan trọng, và đã đạt hiệu quả lớn.
Năm mươi do thám đã giết được những binh lính Triều Tiên đầu tuyến, bọn họ phải quay lại ứng đối, nên không chú ý đến La Sĩ Tín nữa. La Sĩ Tín có được cơ hội ngàn năm có một này vội nhảy lên thành, giống như con hổ nhảy đến vồ lấy bầy cừu. Trường thương của anh ta vung ra tới tấp, những người ngăn anh ta không chết thì cũng thương vong, không ai có thể cản nổi anh ta, chỉ một thoáng anh ta giết chết hơn ba mươi tên lính Triều Tiên.
Nhưng quân Triêu Tiên cũng biết không còn con đường sống nào nữa, bọn họ bốn phương tám hướng đồng loạt tiến lên liều chết, mưu tính giết chết quân Tùy lên thành. La Sĩ Tín hét lên nói với Ngô Giai:
- Giữ vững việc lên thành!
Ngô Giai bèn dẫn thuộc hạ đến bên tường thành, bảo vệ những binh lính trên thang, còn La Sĩ Tín ở bên ngoài đơn thương độc chiến mấy trăm tên lính Triều Tiên. Quân Tùy lên thành càng ngày càng nhiều, hàng ngàn quân Tùy tinh nhuệ giết chóc trên đầu thành, lầu phía tây thành dần dần bị quânTùy khống chế.
Dương Nguyên Khánh ánh mắt lạnh lùng nhìn về chăm chú về phía tây thành, ở phía sau hắn năm nghìn kị mã tay cầm trường mâu đã sẵn sàng chuẩn bị xung trận, chiến mã hí vang, sát khí đùng đùng.
Lúc này, cầu treo từ từ hạ xuống, cửa thành mở ra, điều này có nghĩa là quân Tùy đã khống chế được cửa nam thành rồi, Dương Nguyên Khánh vung chiến đao lên, chỉ về phía đầu thành quát lớn:
- Kẻ nào dám chống cự, giết không tha!
Năm nghìn kị binh anh dũng tiến lên, chẳng khác nào như nước lũ vỡ đê, thế lực như vũ bão không thể ngăn nổi cùng hướng về phía nam thành mà đánh…
Trận công thành đêm nay còn gặp phải một vấn đề lớn, đó chính là tin tức truyền đi không suôn sẻ, nên binh sĩ khó có thể phát hiện ra cục diện đã có biến đổi.
Phía tây thành trận chiến vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, máu lênh láng khắp nơi, tiếng kêu vang trời, còn ở phía nam thành đã bị chiếm đóng, kị binh quân Tùy đã tiến vào bên trong thành.
Vua Triều Tiên Cao Kiến Vũ cũng đã nhận được tin, phía nam thành xảy ra chuyện, trong quân có nội ứng, trợ giúp cho quân Tùy lên thành, tin tức này khiến cho Cao Kiến Vũ kinh hoàng vô cùng.
Y dẫn hai nghìn binh sĩ phi như bay tới nam thành, chạy được nửa đường, gặp một tướng sĩ khắp người đầy máu lảo đảo chạy tới, y vừa khóc vừa than:
- Đại vương, thành phía nam đã thất thủ, kị binh của quân Tùy….đã tiến vào trong thành.
“Leng keng!” kiếm của Cao Kiến Vũ rơi xuống đất, mắt y trợn ngược, mồm há hốc, cả tâm can y như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đúng lúc này, tiếng chuông thu quân bên quân Tùy từ xa vọng lại, thế quân Tùy từ tây thành rút về như nước thủy triều xuống, bọn họ thay đổi mục tiêu tấn công, tập trung hành quân thần tốc về phía nam thành, quân Tùy cứ thế hùng dũng tiến vào Bình Nhưỡng.
Lửa bên trong thành Bình Nhưỡng cháy ngút trời, tiếng la khóc vang dội cả một góc. Ngưu Tiến Đình dẫn năm nghìn kị binh lao vào trong thành, cấm người dân Bình Nhưỡng không được ra ngoài đường.
Nhưng trên đường, đâu đâu cũng gặp phải sự chống cự của người dân Triều Tiên, họ tụm năm tụm bảy tạo sức ép về phía kị binh, nhưng Dương Nguyên Khánh đã dứt khoát ra lệnh, kẻ nào ngăn cản giết chết không tha, cho nên quân Tùy mặc sức vung đao chém giết, khiến xác người ngổn ngang khắp lối đi.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã học hỏi từ lời giáo huấn của Lai Hộ Nhi năm đó. Sau khi công phá được ngoại thành, hắn chưa bao giờ để binh sĩ tự mãn, mà phân ra làm hai đường. Ngưu Tiến Đình dẫn năm nghìn kị binh khống chế toàn thành, La Sĩ Tín thì tiếp tục dẫn mười nghìn quân tiếp tục tấn công sâu vào trong nội thành.
Nội thành là tâm điểm của cả Bình Nhưỡng, trong chu vi hai mươi mét chỉ có cửa nam và cửa bắc là hai cửa thành có độ kiên cố, vững chắc như nhau, không có hào sông cố thủ thành, cũng không có cầu treo, điều này lại tạo thuận lợi vô cùng cho quân Tùy.
Trước cổng nam của nội thành, hàng ngàn quân Tùy trong tay cầm chắc lá chắn và ngọn đuốc. Thắp sáng trước cửa thành như ban ngày, trong thành có tới ba nghìn quân thủ thành do đại tướng Vũ Lâm của Triều Tiên anh minh dẫn đầu.
Tin tức phía ngoài thành đã rơi vào tay giặc sớm truyền đi khắp nơi trong nội thành, các cửa thành đều được đóng chặt. Trên thành hơn hai nghìn binh sĩ tay cầm cung tên, đang nhìn về phía quân Tùy đằng đắng sát khí ở phía dưới đầy lo lắng.
Quân Tùy phá được vùng ven thành khiến Lý Anh Minh hết sức căng thẳng, gã không biết phải đối phó như nào cho tốt. Vua Triều Tiên đang chỉ huy trận chiến phía ngoài thành, bây giờ sống chết như nào vẫn chưa rõ, Lý Anh Minh đành phải nhắm mắt hạ lệnh đóng cửa chính, cố thủ nội thành.
Đại môn của nội thành được đúc bằng gang thép, vô cùng kiên cố, nếu dùng hỏa công khó lòng công phá được, La Sĩ Tín hạ lệnh đi tìm cây gỗ lớn, chuẩn bị dùng để xô cổng thành, Dương Nguyên Khánh quan sát từ xa tình hình tiến đánh nội thành, xung quanh hắn có hàng trăm binh sĩ bảo vệ, trong lòng hắn cũng đang ấp ủ một mối lo. Lo lắng quân Triều Tiên nếu muốn ngọc nát đá tan, thì lương thực trong thành sẽ bị thiêu hủy hết.
Lúc này, một tên lính Tùy chạy đến. Vội quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, vua Triều Tiên đã đầu hàng quân ta.
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, vội vàng nói:
- Người ở đâu?
Tên lính kia quay đầu lại chỉ về phía xa, chỉ thấy nhóm quân Tùy lớn vây quanh hơn mười mấy quan viên Triều Tiên bước nhanh đi lên trước, đi đầu là một gã đầu đội vương miện.
Qua ngọn lửa cháy phần phật, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy người này cũng gần bằng tuổi mình, có mấy sợi râu đen, đôi lông mày sâu rậm, không mạnh mẽ tự uy, rất có khí chất vương giả. Dương Nguyên Khánh thầm gật đầu, đây là vua của Bình Nhưỡng sao?
Cao Kiến Vũ vốn có thể chạy trốn, nhưng cuối cùng y cũng lựa chọn ở lại. Y là quân vương của một nước, thà rằng tự sát, cũng không thể để thể diện của đất nước chịu nhục, lúc này ngược lại trong lòng y đã bình tĩnh trở lại.
Y cũng nhìn thấy chủ soái quân Tùy cưỡi một con ngựa chiến, cũng xấp xỉ tuổi mình, đầu đội kim nón trụ, trên người mặc áo giáp, dáng người khôi ngô cao lớn, ánh mắt khi thì lạnh lùng nghiêm nghị, khi lại sâu hun hút. Cao Kiến Vũ trong lòng lén thở dài, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn binh đến, không có ngôn từ nào có thể lột tả hết phong thái đầy tài năng của hắn.
Cao Kiến Vũ dẫn đầu mười mấy quan viên quỳ trước mặt Dương Nguyên Khánh cúi đầu nói:
- Thiên bang tội thần có mắt mà không nhìn thấy thiên uy, không kịp thời mở cổng thành nghênh đón thiên quân, xin Sở vương điện hạ thứ tội!
Dương Nguyên Khánh không xuống ngựa dìu y, chỉ thản nhiên nói:
- Bảo vệ quốc gia, thì có tội gì? Ngươi có thể đầu hàng mà không bỏ lại thần dân mà chạy trốn, coi như đã làm hết bổn phận của một ông vua rồi, ta sẽ dành cho ngươi sự tôn nghiêm nhất, ngươi không cần quá lo lắng.
Cao Kiến Vũ dập đầu sát đất, khóc không ra tiếng:
- Đa tạ Sở vương điện hạ rủ lòng thương, nhưng ty vương xin được chết, khẩn cầu điện hạ tha cho dân chúng vô tội, không giết hại bọn họ.
Suốt dọc đường, y đã chứng kiến thi thể chất đầy đường, phần lớn đều là những nam tử thường dân, khiến trong lòng y nóng như lửa đốt. Y nhớ tới khi Lai Hộ Nhi năm đó công phá ngoại thành, ra lệnh cho quân binh đốt giết khắp nơi, nên y vô cùng lo sợ cảnh tượng năm xưa lại tái diễn.