Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 878: Huyết chiến Bình Nhưỡng (trung)




Thứ hai, Triều Tiên cắt nhượng bán đảo Liêu Đông cho triều Tùy!

Thứ ba, Triều Tiên chính thức xưng thần với Đại Tùy, vua Triều Tiên tiếp nhận triều Tùy sắc phong.

Đáp ứng ba điều kiện này quân Tùy có thể không tiến công Bình Nhưỡng nữa, rút quân trở về Trung Nguyên, nếu không quân Tùy công phá Bình Nhưỡng, rửa máu thành Bình Nhưỡng.

Dưới cùng của thư, Dương Nguyên Khánh viết kỳ hạn cuối cùng, hạn nội trong hai canh giờ trả lời.

Ba điều kiện khắc nghiệt này, Cao Kiến Vũ một điều kiện cũng khó mà chấp nhận. Bây giờ cuối cùng y hiểu rõ, nhất định là nội bộ quân Tùy xuất hiện tài lực khó khăn, quân Tùy mới chủ ý đánh lên Triều Tiên, phái quân viễn chinh đến cướp sạch Triều Tiên trước.

Y thở thật dài, xoay người đi xuống thành, sống chết do trời vậy! Y đã không muốn lo chuyện giữ thành nữa.

Ba mươi quân Tùy phân thành mười phương trận, trước sau tới thành tây Bình Nhưỡng, cách thành trì hai dặm sắp xếp trận hình.

Bình Nhưỡng phân làm thành trong và thành ngoài. Thành trong là một tòa thành giữa, chu vi mười hai dặm, cung điện, công sở, kho quan và quân doanh đều tập trung ở thành trong. Ngoài ra phủ đệ quan viên và rất nhiều cao môn cự phú cũng ở trong thành trong.

Mà giữa trong thành và thành ngoài tập trung lượng lớn bình dân. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, quân của Lai Hộ Nhi công phá ngoài thành, quân kỷ tan rã, binh lính khắp nơi cướp bóc dân cư, mới bị quân Triều Tiên trong thành mai phục đánh bại.

Cho nên đối với quân Tùy mà nói, công phá thành ngoài chỉ là bước đầu tiên, lương thực cần thiết của bọn họ đều tập trung ở thành trong, chỉ có công phá thành mới có thể cướp được chiến lợi phẩm.

Dương Nguyên Khánh lập tức ở một sườn núi cao thoải nhìn về thành ì xa xa. Từ kinh nghiệm hắn công thành thủ thành nhiều năm cho thấy, thành Bình Nhưỡng là một tòa hùng thành, chỉnh thể vô cùng kiên cố, gần như là một khối, rất khó có cách khéo léo công hạ nó.

Sông hộ thành rộng chừng hai trượng, cách mỗi mười trượng xây một tòa thành mã lồi ra. Cầu treo bắt qua đầu, cửa thành chắc chắn, dùng búa công thành khó có được hiểu quả, biện pháp duy nhất chính là leo lên thành, dùng thang cường công thành trì.

Mấu chốt là quân Tùy chỉ có ba chục ngàn quân đội, phải trả cái giá thương vong rất lớn mới có thể công hạ toàn thành trì này. Nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ của hắn, hắn không muốn thương vong quá lớn.

Chăm chú nhìn chốc lát, Dương Nguyên Khánh nhất thời vô kế khả thi, lúc này Á tướng Thẩm Quang tiến lên bẩm báo:

- Tổng quản, không có gì cản trở buổi tối công thành, so với công thành ban ngày càng có hiệu quả hơn.

Một câu ngược lại nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Lúc đó hắn lệnh quân Liêu Đông phái ra một đội quân nhỏ thám báo lẫn vào trong thành Bình Nhưỡng, không biết đội thám báo này có thành công không. Nếu trong thành thật có thám báo quân Tùy, như vậy bọn họ sẽ tìm cách bắt được liên lạc với quân Tùy.

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh trong lòng lại có một tia hy vọng, hỏi Thẩm Quang:

- Năm đó ngươi từng tham gia tiến đánh thành Liêu Đông, cuối cùng là làm thế nào đánh hạ thành Liêu Đông?

Thẩm Quang luôn đảm nhiệm tướng thủ địa phương ở quận Giáng, lần này công đánh Triều Tiên, Dương Nguyên Khánh đặc biệt điều y đến. Chính là vì Thẩm Quang từng đại diện quân Phong Châu tham gia qua chiến dịch Triều Tiên, lúc phá thành Liêu Đông lập đại công, y rất thông thuộc tình hình của quân Triều Tiên.

Thẩm Quang thở dài nói:

- Đặc điểm lớn nhất của quân Triều Tiên chính là ngoan cường, Tổng quản nhất định không được chỉ hy vọng bọn họ có thể đầu hàng, chỉ có giết chết bọn họ, đừng nghĩ bắt được mới là tiến công chiến đạo. Hơn nữa cũng quyết không thể tin tưởng bọn họ, cái gọi là đầu hàng của bọn họ đều là giả dối, một khi quân Tùy mắc mưu, thì kiếm củi ba năm đốt một giờ. Năm đó giáo huấn này khắc quá sâu rồi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức hạ lệnh:

- Lệnh binh lính hạ trại ngoài ba dặm, nghỉ ngơi tại chỗ!

Quân Tùy cũng không nóng lòng công thành, mà là ngoài ba dặm thành tây đóng đại doanh. Từng đỉnh doanh trướng dựng lên vững chắc, các binh lính chôn nồi nấu cơm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi giữa đêm tác chiến

…….

Đánh đêm vẫn là điểm mạnh truyền thống của quân Tùy. Ở Trung Nguyên người người điều biết, để ứng phó quân Tùy, quân Đường và quân Ngụy Lý Mật đều lần lượt noi theo, triển khai huấn luyện đánh đêm. Nhưng quân Triều Tiên chưa chắc biết, bọn họ cũng chưa chắc có thể phòng ngự giữa đêm.

Cho nên trận chiến dịch thứ nhất, Dương Nguyên Khánh liền chọn giữa đêm.

Vào đêm, màn đêm vừa buông xuống, dưới thành Bình Nhưỡng tiếng trống nổi lớn. “Tùng, tùng, tùng” tiếng trống cực lớn rung chuyển đất trời. Quân Tùy đầu nhập chín ngàn đội quân, trong đó bốn ngàn binh lính công thành, năm ngàn binh lính dùng cung tên phụ trợ phòng ngự, bắt đầu tiến hành tiến công mang tính chất thăm dò lần thứ nhất.

Bốn ngàn binh đao thuẫn tay cầm tấm chắn, tay cầm chiến đao, như thủy triều xông lên, giữa bọn họ là mười chiếc thang công thành tiến phát tường thành tây.

Quân thủ Triều Tiên trên thành không dám buông lỏng, bọn họ luôn chú ý động tĩnh quân Tùy. Lúc tiếng trống chiến quân Tùy vang lên, quân Triều Tiên lập túc đầu nhập mười ngàn quân thủ và hai mươi ngàn tinh tráng võ trang tạm thời, dày đặc bố phòng ở đầu thành.

Cuộc chiến công thành cuối cùng bùng nổ, trên đầu thành tên bay như mưa, che cả bầu trời bắn về phía quân Tùy. Còn quân Tùy năm ngàn binh cung cũng phát động phản kích, tên bắn như mưa dày đặc về đầu thành, kết thành một tấm lưới trên thành dưới thành. Mấy trăm quân Tùy tiên phong dẫn đầu kéo tấm ván gỗ dài ba trượng, mạo hiểm chạy như bay về hướng dưới thành tên bắn như mưa.

Bọn họ nhanh chóng dùng ván gỗ dày rộng dựng cầu tạm trên sông hộ thành, ván gỗ hai đầu có đinh sắt cực lớn, chặt chẽ đóng vào trong bùn đất.

Chiếc thang thứ nhất được các binh lính đẩy chậm rãi tiến gần tường thành. Chiếc thang chuyển động, “Ầm!” một tiếng vang mạnh, chiếc thang nặng nện lên đầu thành, mười mấy tên binh Tùy leo lên, giơ cao tấm chắn xông về hướng đầu thành.

Cuộc chiến công phá thành diễn ra vô cùng ác liệt, tên rơi như mưa, đá bay vèo vèo, trong đêm tối tiếng người kêu thảm thiết, liên tục, từ trên tường thành một bóng đen rơi xuống, không rõ là quân Tùy hay quân Triều Tiên.

Một tên lính Triều Tiên dùng xiên sắt đẩy chiếc thang mây ra khỏi tường thành, khiến chiếc thang nặng nề đổ về phía sau, tiếng kêu la thảm thiết đó là tiếng kêu tuyệt vọng của tốp binh sĩ trên chiếc thang đó.

Quân Tùy không ngừng leo lên thành, nhưng cũng bị giết không ít, xác liên tục rơi xuống dưới, cũng trên tường thành trường mâu của quân Tùy đâm trúng vô số ngực lính Triều Tiên, vô số thi thể rơi từ trên cao xuống

Đối với các lần công thành mà nói, tác dụng của những trận chiến ban đêm thật ra cũng không lớn lắm, hai bên không cần bài binh bố trận, cũng không cần điều binh khiển tướng, mà chỉ cần cố gắng hết sức tấn công quân địch.

Phương pháp công thành là phải nắm bắt được cơ hội mà xung phong lên phía trước, mà cách giữ thành là phải liều chết để bảo vệ tốt tường thành, không cho quân địch áp sát thành, bọn họ chỉ cần phóng tên bừa về chỗ những bóng đen kia.

Trong đêm tối, cái chết sẽ im lặng mà tới, không có bất kỳ một dấu hiệu nào, chính điều này khiến binh lính hai bên phải chịu áp lực cực kì lớn, chỉ có thể liều chết một phen, hoặc là anh chết hoặc là tôi sống.

Nhưng lựa chọn dạ chiến của Dương Nguyên Khánh còn hướng đến một mục đích khác, đó chính là muốn liên lạc với quân thám báo trong thành, công thành vào ban đêm là tạo cơ hội cho quân thám báo trong thành.

Năm mươi thám báo quân Tùy trong thành được bố trí hiệp thủ với đội dân phu thủ thành, nhưng bọn họ lại đánh tản ra, giáo úy Ngô Giai và mười mấy huynh đệ khác đêm nay đột nhập vào tuyến phòng ngự bên trong.

Cuộc hỗn loạn trên tường thành giúp bọn họ nhanh chóng đột nhập vào trong, Ngô Giai núp ở phía sau lỗ châu mai, chú ý quan sát tình hình tấn công của quân Tùy, anh ta phát hiện lực lượng quân Tùy không nhiều, chỉ là một cuộc công kích mang tính thăm dò.

Suy nghĩ một lát, anh ta ra lệnh cho mấy thuộc hạ cấp dưới:

- Phải nghĩ cách dẫn một số huynh đệ xuống phía dưới thành.

- Giáo úy, hay dùng dây thừng!

Một binh lính nhìn thấy một sợi dây thừng ở phía trước cách đó không xa, chiếc dây thừng này dùng để treo tên lên tường thành, dài chừng sáu bảy trượng, Ngô Giai chạy nhanh về phía trước, ôm lấy cuộn dây thừng về.

Trong đêm đen, cả một dải tường thành đều hỗn loạn, bên này không có quân Tùy nào tấn công, cũng không có tên lính Triều Tiên nào chú ý đến hành động cổ quái của mấy người bọn họ.

Ngô Giai ra lệnh cho một tên lính dáng người loắt choắt hoạt bát xuống thành báo tin, anh ta buộc dây thừng vào bên hông gã lính kia, dặn đi dặn lại y:

- Báo cho tổng quản, trời tối ngày mai cho đại quân tấn công về phía nam thành. Chúng ta sẽ tiếp ứng ở phía tây cầu treo gần sát cổng nam thành.

Tên lính kia gật đầu lia lịa, quay người lại tụt xuống, những tên lính khác thả dây thừng xuống từng tí một, khi cách mặt đất chừng ba thước, người lính kia dùng dao găm cắt đứt dây thừng, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Y nhìn trái nhìn phải không thấy ai, vội nhảy xuống hào nước dưới chân thành… Cách đó một dặm, Dương Nguyên Khánh đang tập trung quan sát tình hình tấn công thành Bình Nhưỡng. Mặc dù trong màn đêm dày đặc không nhìn rõ tình hình giao tranh của hai quân, nhưng quân Tùy hiển nhiên chưa tấn công được tường thành, lực lượng của hắn rất mỏng, nên không có cách nào có thể đột phá tuyến phòng ngự dày đặc của quân Triều.

Dương Nguyên Khánh chau mày lại, cách công thành kiểu giữ lệ như thế này quân số thương vong là rất lớn, được một mà mất mười, nhất định phải nghĩ cách tìm kiếm cơ hội đột phá.