Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 861: Hội Ninh đổi soái




Mưu quyền của nhân vật ở trên cao, không phải nằm ở chiến tích của y, mà là nằm ở thái độ mà y biểu hiện vào thời khắc mấu chốt.

Cổng chu tước của hoàng thành, một con ngựa phóng nhanh đến. Trên ngựa là một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, sống mũi cao thẳng, hai mắt hàm uy, lưng giắt một thanh trường kiếm, thân thể vô cùng khỏe khoắn. Cô ta là con gái thứ ba của Lý Uyên, Bình Dương Chiêu công chúa – Lý Tú Ninh.

Lúc này Lý Tú Ninh lòng nóng như lửa đốt, cô ta cũng đã nhận được tin tức của chồng, bị vây khốn ở thành Vân Thiên, tình thế nguy cấp. Nhưng viện binh của triều đình cứ chậm chạp, không có động tĩnh. Lý Tú Ninh không kìm được nữa, tiến cung diện thánh.

Lý Tú Ninh cũng không ngồi kiệu, nhanh đi về phía hoàng cung. Trên đường đi, gặp không ít quan viên đều khẽ khom người hành lễ với cô ta. Nhưng Lý Tú Ninh lúc này không để ý đến việc hồi lễ, càng đi càng nhanh, rất nhanh đã vào hoàng cung, đi thẳng đến điện Võ Đức.

Trong ngự thư phòng. Lý Uyên và thái tử Lý Kiến Thành cùng với Tần vương Lý Thế Dân đang thương lượng thế cục tại quận Hội Ninh. Từ sau khi tin tức về cái chết của Khâu Hành Cung truyền đến, Lý Uyên có chút dao động đối với việc đoạt lại quận Hội Ninh.

Ông ta ý thức được, nếu như chiến bại, sẽ tạo thành đòn đả kích nghiêm trọng cho sĩ khí và lòng dân tại Quan Lũng. Quận Hội Ninh cách Trường An quá gần, sự thất bại của quân Đường, sẽ làm cho triều trên dưới đều chịu sự uy hiếp to lớn.

Lý Uyên ngồi sau ngự án, nhắm mắt không mở, ông ta hiện nay đang ở vào thế khó xử, hy vọng có thể có chút biện pháp giải quyết nguy cơ từ chỗ hai con trai.

Lý Kiến Thành hiện tại cũng có chút khó xử, y vốn thuộc trường phái kiên quyết đoạt lại quận Hội Ninh, y tuyệt không muốn mất đi quận Hội Ninh nơi chiến lược này. Nhưng Lý Thần Thông lại cứ chọc tức y, thái độ lần chần của Lý Thần Thông làm cho y vừa phẫn nộ, vừa không biết làm sao.

- Phụ hoàng, bây giờ quân Tùy có hai mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ đang ở quận Hội Ninh, chúng ta chỉ có ba mươi vạn quân, đại bộ phận là bộ binh, muốn đánh bại quân Tùy, quả thật tương đối khó khăn, cũng không thể hoàn toàn trách cứ hoàng thúc. Có lẽ chúng ta tiến binh vào quận Diên An, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, ép quân Tùy rút quân.

Lý Thế Dân vốn vẫn không lên tiếng, chuyện này, ngay từ đầu y đã không tham dự vào, y cũng không muốn tìm thêm việc cho bản thân. Nhưng hôm nay, phụ hoàng cố ý gọi y đến thương nghị, y hoài nghi phụ hoàng chuẩn bị để y xuất binh đến quận Hội An, y trầm mặc ứng phó. Nhưng phương án này của thái tử Lý Kiến Thành cuối cùng làm cho y không kìm được nữa.

Lý Thế Dân cười lạnh một tiếng:

- Hoàng huynh muốn mở rộng chiến tranh, từ việc tranh giành một vùng mỏ mở rộng thành cuộc đại chiến Tùy - Đường? Lại còn gọi là vây Ngụy cứu Triệu, chẳng lẽ quân Tùy không biết xuất binh ở Hà Đông đến cứu viện?

Kì thực, Lý Kiến Thành nói xong liền cảm thấy không thỏa đáng. Nhưng Lý Thế Dân lại không hề khách khí, nắm lấy lời nói của y, làm y rơi vào thế bị động. Lý Kiến Thành có chút thẹn quá hóa giận, hừ mạnh nói:

- Ngươi lúc từ đầu đã tự đứng ra ngoài, lạnh mắt bàng quang, không biết suy nghĩ, phân ưu cùng phụ hoàng, lại chỉ biết ở đây châm chọc, khiêu khích. Ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?

Lý Uyên hơi mở mắt, có chút không vui nói:

- Được rồi, huynh đệ hai người các con đừng cãi vả nữa.

Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đều không dám nói thêm nữa. Lý Uyên lại nhìn Lý Thế Dân, mỉm cười nói:

- Thế Dân, nói cách nghĩ của con xem, chuyện này, trẫm tin con sẽ tự có cách nghĩ riêng của con.

Lý Thế Dân do dự một chút, khom người đến:

- Chỉ sợ phụ hoàng không muốn nghe cách nghĩ nhi thần.

- Không sao, con cứ nói, trẫm muốn nghe thử.

Lý Thế Dân mặc dù không có tham dự vào quyết sách của việc này, nhưng cũng không có nghĩa là y không có cách nghĩ. Y vẫn luôn đợi cơ hội. Bây giờ, phụ hoàng cuối cùng cũng cho y cơ hội mở miệng. Lý Thế Dân hít một hơi thật sâu, nói:

- Phụ hoàng, cho dù chúng ta có đoạt về được vùng mỏ ở quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ từ nơi khác tìm đến vùng mỏ, chúng ta không cách gì ngăn cản hắn đẩy mạnh luyện đồng ngân. Vùng mỏ ở quận Hội Ninh ít nhất có thể khai thác mấy ngàn năm, sẽ không bởi vì bị hắn khai thác mà trở nên cạn kiệt.

- Ý ngươi nói là hai tay dâng quận Hội Ninh cho nhà Tùy sao?

Lý Kiến Thành đứng một bên có chút bất mãn.

Lý Thế Dân mím môi thành một đường, không nói một lời. Lý Uyên tức giận trừng Lý Kiến Thành một cái:

- Thế Dân đang nói chuyện chính sự với trẫm, con đừng có tùy tiện cắt ngang!

- Dạ!

Lý Kiến Thành nhịn xuống.

- Thế Dân, con tiếp tục nói.

Lý Uyên lại dịu giọng nói với Lý Thế Dân.

Lý Uyên ý thức được, dùng cách thức cứng rắn giải quyết không được vấn đề của quận Hội Ninh, chỉ có chuốc lấy sỉ nhục và tổn thất lớn hơn. Kế sách vây Ngụy cứu Triệu của Lý Kiến Thành, y vốn không muốn nghe. Mà phương án của con thứ Lý Thế Dân có chút cảm giác lui một bước, trời cao biển rộng, y rất có hứng thú.

Lý Thế Dân tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục nói:

- Kì thực, vấn đề chủ yếu của chúng ta bây giờ là không dám đối mặt với hiện thực. Ý chiếm lĩnh quận Hội Ninh của Dương Nguyên Khánh vô cùng mạnh mẽ, không tiếc khai chiến với chúng ta. Dưới tình huống này, chúng ta nên tránh mũi nhọn đi, nhưng không phải nhượng bộ hoàn toàn. Trước lui một bước, giao vùng mỏ phía bắc cho quân Tùy, chúng ta chiếm phía nam quận Hội Ninh, giữ vững thông đạo đến Hà Tây. Đồng thời cũng không có từ bỏ từ bỏ quận Hội Ninh, tạo thành cục diện giằng co, cùng Dương Nguyên Khánh đàm luận về vấn đề giữa quận Nam và quận Tích Dương. Một khi thời cơ chín muồi, chúng ta đoạt vùng mỏ quận Hội Ninh về. Phụ hoàng, ý của nhi thần là bàn bạc kĩ lưỡng hơn.

Phương án của Lý Thế Dân kì thật là phương án của Lý Thần Thông, chỉ là thời cơ đưa ra của hai người không giống nhau, động cơ cũng không giống nhau. Cho nên bản chất đều là than chì. Nhưng một cái biến thành than đen, một cái khác lại biến thành kim cương.

Lý Uyên tức giận Lý Thần Thông lâm trận bỏ chạy, nhưng lại khen ngợi kế sách lâu dài của Lý Thế Dân. Ông ta trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu nói:

- Lời hoàng nhi nói có lí!

Lúc này, một tên hoạn quan tại cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm bệ hạ, Bình Dương Chiêu công chúa cầu kiến!

Lý Uyên khẽ giật mình, ông ta lập tức hiểu ra, cô con gái này là đến vì chuyện của Sài Thiệu, ông ta chỉ cảm thấy một trận đau đầu, nói cả nửa ngày, vẫn chưa có phương án làm sao để giải nguy cho Sài Thiệu, ông ta nhìn về phía Lý Thế Dân cầu viện.

Lúc này, Lý Thế Dân tràn đầy lòng tin. Nếu phụ hoàng đã nghe lọt phương án của y, những biện pháp tiếp theo sau đó, y cũng không thể đứng ngoài rồi. Giải nguy cho Sài Thiệu, đoạt lại quân quyền ở Quan nội đạo, y lùi một bước để khống chế lòng người, cuối cùng làm kẻ thắng cuộc.

- Phụ hoàng, để thần nhi đi nói chuyện với tam tỷ, chỉ hy vọng phụ hoàng có thể cho nhi thần quyền giải quyết việc ở quận Hội Ninh.

Lý Uyên gật đầu, lấy ra một tấm kim bài đưa cho Lý Thế Dân:

- Trẫm cho phép con điều động quân ở quan tây, giải quyết nguy cơ ở quận Hội Ninh.

Tuy thế lực quân đội ở quan trung thuộc về Lý Thế Dân, nhưng quyền lực điều động quân đội trong thiên hạ vẫn được nắm chặt trong tay Lý Uyên, không có kim bài điều binh, Lý Thế Dân cũng chỉ có thể điều động ba ngàn thân vệ của y.

- Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng thất vọng!

Lý Thế Dân hành lễ, tiếp lấy kim bài, lui xuống, trong phòng chỉ còn lại cha con hai con Lý Kiến Thành và Lý Uyên. Lý Uyên nhìn Lý Kiến Thành một cái, thản nhiên nói:

- Đả hổ phải dựa vào binh lực của phụ tử, lên trận phải cần thân huynh đệ. Thế Dân toàn lực cứu vãn nguy cơ của quận Hội Ninh, con phụ trách đàm phán tại Thái Nguyên. Huynh đệ hai con, một văn, một võ, mỗi người đều thi hành trách nhiệm của mình.

Lý Kiến Thành biết đã không thể vãn hồi, nhị đệ đoạt đi quyền chủ đạo quận Hội Ninh, y rất rõ dụng ý của nhị đệ, không có lợi thì không dậy sớm. Không có đủ lợi ích, Thế Dân tuyệt không tiếp nhận cục diện rối rắm này.

Cái lợi ích này là gì? Dường như không cần phải nghĩ, chắc chắn là phạm vi thế lực tại Quan nội đạo. Lý Thế Dân muốn kéo dài quan trung và quan tây thành một mảng.

Hành vi lần này của hoàng thúc đã chọc giận phụ hoàng, từ thái độ của phụ hoàng có thể thấy, ông ấy đã chuẩn bị nghiêm trị hoàng thúc. Phạm vi thế lực của hoàng thúc tại Quan nội đạo, chắc chắn giữ không được.

Nhưng nếu mang phạm vi thế lực của Quan nội đạo dâng lên cho Tần vương. Lý Kiến Thành lại quyết không đồng ý, y chỉ có thể cẩn thận hỏi:

- Phụ hoàng chuẩn bị xử lí hoàng thúc thế nào?

Lý Uyên hiểu rõ ý của Lý Kiến Thành, y chắc chắn muốn toàn lực bảo vệ Lý Thần Thông. Nhưng Lý Uyên rất thất vọng đối với Lý Thần Thông. Cái thất vọng này không phải ở chỗ vấn đề mưu lược của Lý Thần Thông có vấn đề, mà là động cơ của y.

Y không chịu tiến công vùng mỏ huyện Lương Xuyên, mà ngược lại lãnh binh chạy về phía nam, đối ngược xa xa với quân Tùy. Đây hiển nhiên là trốn tránh trận chiến, sợ quân của mình bị diệt.

Mà thế lực của Quan nội đạo giữa Tùy - Đường vô cùng phức tạp, sớm muộn cũng có một trận đại chiến vì tranh đoạt Quan nội đạo. Với biểu hiện e sợ xuất chiến của Lý Thần Thông lần này, chắc chắn tương lai, y cũng không thể bảo vệ được Quan nội đạo. Nếu không phải nể tình y là thân đệ của mình, ngay cả Hà Tây đạo cũng không giao cho y.