Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 852: Cái chết của gián thần (1+2)




Từ Thế Tích lại nhìn kỹ về phía sa bàn. Quận Nam Dương ở phía nam, quận Tích Dương ở phía bắc. Trên thực tế, chỉ cần chiếm được quận Nam Dương, quân Tích Dương liền rất dễ bị nắm bắt.

- Chúng ta chỉ cần xuất mười nghìn binh lính, là chiếm lĩnh được quận Nam Dương. Quận Tích Dương tạm thời cứ để đó.

Ngưu Tiến Đạt khẳng khái ôm quyền nói:

- Vậy thì để cho ty chức dẫn theo mười nghìn quân chiếm lấy quận Nam Dương. Ba ngày sau sẽ có tin chiến thắng trở về.

Từ Thế Tích trầm tư một lát, rốt cục gật đầu nói:

- Được rồi! Lần này chiếm quận Nam Dương, toàn bộ đều nhờ cậy vào ngươi.

Mười ngàn quân Tùy không đánh mà dễ dàng chiếm được quận Nam Dương và quận Tích Dương. Hai quận này là nơi trung chuyển giữa Trường An và Kinh Tương, là nơi có chiến lược trọng yếu với Đường triều.

Bởi vì Lý Hiếu Cung binh bại ở Toánh Xuyên, khiến hai quận này mất đi lực phòng hộ. Dưới sự bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng yêu cầu của Dương Nguyên Khánh, coi hai quận này là nơi giảm xóc, nên hai bên đều không trú quân ở đây.

Cứ việc lúc này lại có năm mười nghìn Thục binh tới tiếp viện Kinh Tương nhưng binh lực như vậy vẫn chưa đủ. Mặt đông phải phòng ngự quân đội của Tiêu Tiển, mặt bắc thì phòng ngự quân Tùy xuôi nam. Cho nên căn bản là vô lực chịu đựng áp lực phòng ngự từ hai tuyến.

Lý Hiếu Cung chỉ có thể gửi hi vọng vào việc quân Tùy giữ chữ tín. Nhưng quân Tùy lại khiến ông ta thất vọng. Chiến dịch Trung Nguyên chấm dứt còn chưa được nửa tháng, mười nghìn quân Tùy đã chiếm đóng quận Nam Dương và quận Tích Dương, cắt đứt mối liên hệ giữa quận Thượng Lạc và quận Tương Dương.

Tin tức này khiến Lý Hiếu Cung nổi trận lôi đình, nhưng đồng thời cũng khiến ông ta cực kỳ lo lắng. Ông ta lo lắng quân Tùy sắp phát động tấn công Kinh Tương. Nhận thấy nạn ngoại xâm gần tới, Lý Hiếu Cung lập tức dùng chim ưng gửi tin tới Trường An.

Thành Trường An, Lý Uyên từng lời thề son sắt phải nghiêm khắc loại bỏ việc đấu tranh giữa Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành nhưng cuối cùng, y vẫn không có cách nào xử lý được việc này.

Nguyên do vì vừa phải ngăn chặn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, cũng vì thế lực của song phương đã bám rễ. Nếu xử phạt sẽ khiến mâu thuẫn không mất, ngược lại càng làm mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Lý Uyên ném chuột sợ vỡ đồ, một cuộc đại hội kiểm điểm trận chiến Trung Nguyên cuối cùng trở thành hình thức. Có người nói nguyên do của thất bại là do vũ khí không sắc bén, có người nói do huấn luyện không đủ, hoặc do binh lực thiếu thốn, hậu cần bất lực. Nhưng không ai dám nói bố cục của chiến lược có sai sót. Nếu nói vậy, thì coi như là chửi bới Lý Uyên.

Càng không có người nào nói đây là vì nội chiến giữa Thái Tử với Tần Vương mới khiến như thế. Cho dù trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng không có chứng cớ, chỉ biết nói suông, chỉ rước lấy họa sát thân.

Nhưng trong triều đình vẫn có người có cốt khí. Trước bậc thang lên điện Võ Đức, vị gián thần Triệu Lê Minh đã quỳ ở đây cả buổi sáng, thanh âm sớm đã trở nên khàn khàn. Nhưng ông ta vẫn quật cường như cũ hô to:

- Bệ hạ, Trung Nguyên binh bại là do các tướng của Thiên Sách phủ cầm quyền quá nặng. Tần Vương có thể lãnh binh nhưng không thể cầm quyền. Binh quyền là quốc khí, không thể nằm trong tay một người. Việc tồn tại Đông cung và Thiên Sách phủ cùng lúc là nguy hiểm với Đường triều. Một ngày còn chưa diệt sẽ dẫn tới đại họa, ảnh hưởng tới xã tắc. Bệ hạ, lời thật thì khó nghe, thần nguyện chết ở đây, chỉ hy vọng bệ hạ tỉnh ngộ.

Không ai quan tâm tới ông ta. Chỉ có một mình ông ta quỳ gối trên bậc thang. Lúc này, Nội Sử Thị Lang Phong Đức Di đi ra, khuyên ông ta:

- Triệu sứ quân cần gì phải bướng bỉnh như vậy. Chỉ khiến bệ hạ thêm khó xử. Bệ hạ không đành lòng trách ngươi, ngươi cho bệ hạ chút mặt mũi được không?

Triệu Lê Minh tức giận, chỉ vào Phong Đức Di mắng to:

- Ngươi là đồ nịnh thần, chỉ biết lấy lòng Thánh Thượng, hoàn toàn mặc kệ quốc gia suy vong. Thánh Thượng có sai, đại thần phải can gián. Ngươi lại chỉ biết mê hoặc hoàng thượng. Tương lai Đại Đường sẽ bị hủy ở trong tay kẻ tiểu nhân như ngươi.

Sắc mặt Phong Đức Di xanh mét, oán hận nói:

- Ta có ý tốt khuyên ngươi, ngươi lại làm nhục ta. Tốt! Ngươi cứ quỳ ở đây đi, xem ai mới chết không được tử tế.

Phong Đức Di xoay người nổi giận đùng đùng trở về cung. Y là phụng mệnh của Lý Uyên tới khuyên Triệu Lê Minh rời đi nhưng Triệu Lê Minh lại nhục nhã y, khiến y tức giận đến sùi bọt mép. Nếu không trả thù người này, y thề không còn là họ Phong

Trong ngự thư phòng, Lý Uyên nhíu chặt lông mày. Triệu Lê Minh rõ ràng còn ở bên ngoài. Trong lòng ông ta cũng cực kỳ chán ghét Triệu Lê Minh. Chỉ có điều trở ngại thanh danh, ông ta không thể không bày ra một bộ khiêm tốn lắng nghe.

Trong lòng Phong Đức Di ôm hận Triệu Lê Minh nhục nhã, tiến lên nói với Lý Uyên:

- Bệ hạ, Triệu Lê Minh người này rõ ràng có tư tâm. Ông ta biết bệ hạ sẽ không giết mình, cho nên mới giả bộ liều chết khuyên can. Khuyên can thành công thì là công lao của ông ta, còn chiếm được mỹ danh trung thần. Khuyên can không được thì ông ta vẫn giành được danh tiếng, là không sợ thánh thượng tức giận. Thậm chí, nếu ông ta bị giết cũng có thể được ghi tên vào sử sách, mà ác danh thì lưu lại cho bệ hạ. Hạng người mua danh chuộc tiếng này, đúng là đáng hận nhất!

Lý Uyên tuy rằng không thích nghe gián, nhưng y cũng không hồ đồ. Triệu Lê Minh là người cương trực ghét a dua, danh tiếng rất tốt. Vì thế Triệu Lê Minh có đắc tội nhiều người, nhưng nói ông ta có tư tâm, thì có chút không đáng tin

- Phong ái khanh, Triệu Lê Minh người này không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng không đến mức có tư tâm.

- Bệ hạ, biết người biết mặt chỉ sợ không biết tâm. Thần cũng không tin, chẳng lẽ cả Đại Đường trên dưới đều là gian thần, không tới khuyên bệ hạ, chỉ có duy nhất Triệu Lê Minh là trung thần, chỉ có một mình ông ta là tỉnh táo sao? Bệ hạ, ông ta luôn miệng nói Thiên Sách phủ là căn nguyên của thất bại. Nói cái gì binh quyền nằm trong tay Tần Vương. Quả thực là không biết phân biệt trái phải, chỉ nói bậy bạ. Ai chả biết, binh lực đều nằm trong tay của bệ hạ. Quân đội của Tần Vương bất quá là thay bệ hạ quản lý. Nếu như bệ hạ không để cho Tần Vương lãnh binh, Tần Vương còn dám không tuân theo? Kỳ thực, cả triều văn võ đều biết công lao của Tần Vương cùng Thiên Sách phủ, chỉ có một mình Triệu Lê Minh là không biết. Còn nói đó là mối nguy hại cho xã tắc. Bệ hạ, người này, bụng dạ khó lường lắm!

Trong lòng Lý Uyên cũng hiểu, lời của Triệu Lê Minh kỳ thực hoàn toàn không phải là sai. Quyền lực của Tần Vương quả thật quá lớn. Nhưng Tần vương là một quân cờ để y cân bằng thế lực với Thái Tử. Không liên quan gì tới xã tắc có nguy hiểm hay không.

Quan trọng hơn là, lần bại trận này, là do chiến lược có sai lầm, chứ không phải là do quyền lực của Tần vương quá lớn. Mà trái ngược lại, chính là bởi vì Tần vương không có quyền đưa ra chiến lược, mới dẫn đến thất bại. Cho nên lời khuyên của Triệu Lê Minh quả thực quá mức phóng đại.

Lý Uyên đã mơ hồ đoán được Triệu Lê Minh người này là bị Thái Tử sai khiến. Là do Thái Tử ở phía sau màn âm thầm thao túng. Tất cả lời khuyên can cũng là vì ích lợi của Thái Tử.

Hiện tại, Lý Uyên có chút bất mãn. Tuy rằng không đến mức giết Triệu Lê Minh, nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta. Nếu cứ để như vậy, Triệu Lê Minh sẽ không ngừng gây náo loạn.

Lý Uyên lập tức ra lệnh:

- Đuổi Triệu Lê Minh ra khỏi cung, không cho ông ta lại vào cung càn quấy!

Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi ra khỏi điện Võ Đức. Lính thị vệ, mỗi người đều có thân hình khôi ngô, cường tráng, xách Triệu Lê Minh gầy yếu, giống như xách một con gà đưa ra khỏi điện Võ Đức.

Triệu Lê Minh bị bắt đi, vẫn quay đầu khàn giọng hô to:

- Bệ hạ, thần một mảnh trung tâm, thiên địa chứng giám, bệ hạ không nghe thần gián, Đại Đường sẽ gặp nạn!

Triệu Lê Minh bị ném ra khỏi hoàng thành Chu Tước. Lúc này, có một người đi vào phủ Tần Vương báo cáo.

Triệu Lê Minh quỳ một buổi sáng, Lý Thế Dân ở trong phủ cũng lo lắng đề phòng cả buổi sáng. Y sợ phụ hoàng nghe lời khuyên can, cắt giảm binh quyền trong tay mình.

Từ sau khi từ Đồng Quan trở về, tâm tình của Lý Thế Dân vẫn không tốt. Chiến dịch Trung Nguyên thất bại, đả kích rất mạnh vào uy vọng của y. Cho dù phụ hoàng không có cắt giảm quyền lực của mình, nhưng phụ hoàng lại cắt giảm quyền lực của Lý Hiếu Cung, cướp đi binh quyền Ba Thục, giao cho tứ đệ Nguyên Cát.

Nếu như nói, Lý Thế Dân chiếm được binh quyền Quan Đông là thắng lợi, thì đại ca Kiến Thành cũng không bị hao tổn về lợi ích. Lý Kiến Thành chiếm được binh quyền Hán Trung, La Nghệ còn được phong làm tổng quản Hán Trung.

Hơn nữa Tề Vương Nguyên Cát chiếm được quân Ba Thục, trên thực tế là phe phái của Lý Kiến Thành đã chiếm được thắng lợi trong chiến dịch này. Mà Lý Thế Dân thì trở thành người thua thiệt thòi nhất.

Trong lòng Lý Thế Dân tuy có bất mãn nhưng y cũng không thể nói thêm cái gì. Dù sao, chính mình đại bại trong chiến dịch Trung Nguyên, dẫn tới sự công kích của cả triều văn võ.

Hiện tại Lý Thế Dân đang suy tính nên như thế nào lấy lại danh dự của mình. Y rất cần một trận thắng lớn. Mà ở trên người Dương Nguyên Khánh thì chắc chắn không mò được vấn đề gì, chỉ có thể đưa sự chú ý tới Tiêu Tiển vốn yếu đuối hơn rất nhiều. Chỉ cần đánh bại hoàn toàn Tiêu Tiển, thì công lao mở mang bờ cõi phía nam có thể phục hồi thanh danh cho mình

Lúc này, phụ tá của Lý Thế Dân là Trương Công Cẩn vội vàng đi vào gian phòng, khom người nói:

- Điện hạ, Chu Tước bên kia có truyền tới tin tức. Triệu Lê Minh đã bị Thánh Thượng đuổi ra khỏi Hoàng thành.

Trương Công Cẩn nguyên là đại tướng dưới tay của Vương Thế Sung. Y là người văn võ song toàn. Đầu năm nay chạy tới Trường An, tìm tới nương tựa bạn tốt là Uất Trì Cung. Được Uất Trì Cung đề cử cho Lý Thế Dân, rất được Lý Thế Dân tin cậy. Hiện tại giữ chức quân sư cho Thiên Sách phủ.

Tin tức này khiến Lý Thế Dân rất vui mừng. Phụ hoàng không có nghe lời khuyên can của Triệu Lê Mình mà tước đoạt binh quyền của mình. Nhưng Lý Thế Dân vẫn toát ra sát khí, không thể để Triệu Lê Minh còn tồn tại trên đời.

- An bài vài người xử lý Triệu Lê Minh.

Trương Công Cẩn trầm tư một chút nói:

- Lúc này chắc là Triệu Lê Minh tâm tình rất chán chường. Có thể đợi đến nửa đêm, giả tạo hiện trường là ông ta thắt cổ tự tử mà chết.

Lý Thế Dân không lộ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói:

- Cũng được, nhưng phải làm gọn gàng chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thế Dân nhận được lời tuyên triệu khẩn cấp, bảo y vào cung gặp mặt thánh. Lý Thế Dân vội vàng chạy tới ngự thư phòng của điện Võ Đức. Đến đây, Lý Thế Dân chỉ thấy năm vị tướng quốc và Thái Tử Kiến Thành cũng đã ở đó.

Lý Uyên mặt trầm như nước, trong mắt lóe ra vẻ tức giận khó có thể thấy. Lý Thế Dân liền khẩn trương, chẳng lẽ là vì Triệu Lê Minh?

- Tần Vương điện hạ yết kiến!

Hoạn quan thông báo một tiếng, khiến tất cả các vị đại thần trong ngự thư phòng đều quay đầu lại nhìn. Lý Kiến Thành hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân, trong mắt lộ ra vẻ thù hận khắc cốt ghi tâm, không hề muốn che giấu

Chỉ có Bùi Tịch âm thầm nháy mắt ra dấu. Nhưng Lý Thế Dân lại không hiểu hàm nghĩa của Bùi Tịch.

Lý Uyên thấy Lý Thế Dân tiến vào, không đợi y chào, liền lập tức đứng lên nói:

- Hoàng nhi, đi theo trẫm vào thư phòng.

Lý Thế Dân đi theo Lý Uyên vào buồng trong. Trong lòng y thấp thỏm lo âu. Lý Uyên dừng bước, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói thật cho phụ hoàng biết, Triệu Lê Minh chết có liên quan gì tới ngươi không?

Triệu Lê Minh treo cổ tự tử mà chết, Lý Thế Dân nhận được báo cáo là việc này làm không hề sơ hở. Lý Thế Dân định phủ nhận toàn bộ. Nhưng bỗng nhiên y suy nghĩ, phụ hoàng kêu mình vào đây hỏi, nếu mình phủ nhận, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng mất đi tín nhiệm.

Lý Thế Dân liền quỳ xuống nói:

- Phụ hoàng, Triệu Lê Minh chết chính là do nhi thần gây nên.

- Quả nhiên là ngươi làm!

Lý Uyên đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân, nhưng cũng không phải tức giận, hỏi:

- Vì sao ngươi phải giết ông ta?

- Hồi bẩm phụ hoàng, Triệu Lê Minh tự cho mình là gián thần, chỉ biết đảo lộn thị phi, đổi trắng thay đen, phá hỏng tình phụ tử huynh đệ, phá hỏng cục diện ổn định của Đại Đường. Người này không thể dung thứ được.

Lý Uyên nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân sau một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên nói:

- Trẫm chỉ có một câu, những việc như vậy, cần phải thương lượng với trẫm trước.

Lý Thế Dân âm thầm buông lỏng. Ván bài này y đã đặt đúng. Kỳ thực, y dám giết Triệu Lê Minh, chính là vì y biết phụ hoàng cũng không muốn Triệu Lê Minh sống sót. Chỉ có điều, phụ hoàng lo lắng thanh danh mà không dễ dàng động thủ. Mình làm việc này, chính hợp tâm ý của phụ hoàng

- Nhi thần biết sai, lần sau nhất định nghe theo sự an bài của phụ hoàng.

Lý Uyên cũng không nghĩ tới việc trách cứ Lý Thế Dân giết người. Đối với y mà nói, nếu Lý Thế Dân ngay cả điểm quyết đoán đều không có, thì làm sao có thể điều hành được Thiên Sách phủ. Y chỉ muốn, Lý Thế Dân làm việc gì, không nên giấu diếm chính mình.

Tuy rằng, trước đó Lý Thế Dân không có báo cáo, nhưng việc y thành thật khai báo, khiến Lý Uyên rất vừa lòng. Lý Uyên thích loại cảm giác có thể khống chế hết thảy này.

Lý Uyên gật đầu nói:

- Đi ra ngoài nói chuyện! Ta vừa nhận được tin tức, quận Nam Dương đã xảy ra đại sự.

Lý Thế Dân liền hiểu. Hóa ra các đại thần tụ tập ở đây, còn phụ hoàng tức giận đến xanh mặt, không phải là liên quan tới Triệu Lê Minh.

Không khí trong ngự thư phòng lúc này rất áp lực. Nhiều chuyện đều gộp vào nhau. Lý Uyên vốn định họp hội nghị quân sựở Thiên Điện, nhưng xảy ra việc Triệu Lê Minh treo cổ tử tự, y không muốn chuyện này tuyên truyền ra ngoài, nên lại dời sang ngự thư phòng

Kỳ thực, Lý Uyên không ghét những gián thần. Ở bên ngoài, y phải luôn tạo hình tượng một vị quân chủ anh minh, luôn hoan nghênh các đại thần khuyên can, hơn nữa còn phải làm bộ khiêm tốn lắng nghe.

Nhưng những lời khuyên can của Triệu Lê Minh lại rất chua ngoa, mục tiêu liên tục nhắm vào Tần Vương. Mà những lời khuyên can của Triệu Lê Minh hầu như không thể làm được. Hủy bỏ Thiên Sách phủ, lấy lại quân quyền của Tần Vương. Những lời khuyên can không thực tế này, chỉ khiến Lý Uyên căm tức

Tần Vương giết Triệu Lê Minh, vừa lúc giải trừ một cái cọc tâm bệnh cho Lý Uyên. Hơn nữa, Tần Vương làm việc này rất chu đáo, ngay cả người nhà của Triệu Lê Minh cũng đều cho rằng ông ta treo cổ tử tự.

Tuy là tự sát, Lý Uyên cũng muốn tỏ thái độ, dẹp an lửa giận của Lý Kiến Thành

Lý Uyên ngồi xuống, y nhìn thoáng qua mọi người nói;

- Về việc Triệu Lê Minh tự tử, trẫm cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nhưng sự tình đã phát sinh, ngoài việc bớt đau buồn, chúng ta còn có thể làm những việc khác. Truyền ý chỉ của trẫm, hậu táng Triệu Lê Minh, thụy hào “Trực”, cho phép truyền chức quan cho con cả.

Lý Kiến Thành nguyên bản muốn truy cứu việc Triệu Lê Minh vì sao mà chết. Tuy những lời khuyên cản Triệu Lê Minh không phải do y sai khiến, nhưng một vị quan ngay thẳng như ông ta lại mất đi, đúng là tổn thất thật lớn đối với Đại Đường.

Quan trọng hơn là, Lý Kiến Thành căn bản cũng không tin tưởng Triệu Lê Minh tự sát. Nếu Triệu Lê Minh thực sự muốn chết thì ông ta đã đâm đầu chết ở điện Võ Đức, còn có thể lưu danh sử sách là trung thần, mà tuyệt đối sẽ không vô thanh vô tức chết ở trong nhà.

Lý Kiến Thành gần như có thể khẳng định, Triệu Lê Minh là do Tần Vương giết chết. Chỉ có điều y không có chứng cớ, khiến trong lòng y cực kỳ căm hận.

Lý Kiến Thành vừa muốn nhắc lại việc tra xét nguyên do cái chết của Triệu Lê Minh thì Lý Uyên liếc mắt nhắc nhở y một cái. Việc Triệu Lê Minh treo cổ tử tự coi như chấm dứt, y không cho phép Lý Kiến Thành lật lại bản án.

- Hoàng nhi, nói về chuyện ở quận Nam Dương đi! Trẫm muốn nghe ý kiến của khanh!

Lý Kiến Thành đành phải nuốt lời muốn nói về. Phụ hoàng không cho phép y nói về việc Triệu Lê Minh, khiến trong lòng y vừa phẫn hận, vừa nghi ngờ. Không biết vừa rồi phụ hoàng và Tần Vương nói về chuyện gì, khiến bản án của Triệu Lê Minh không thể lật lại.

Vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành chỉ phải nhẫn nại, khom người nói:

- Phụ hoàng, quân Tùy chiếm lấy quận Nam Dương, chưa chắc là muốn tấn công Kinh Tương. Dù sao dựa vào thực lực cả triều Tùy cũng không thể lại một lần nữa mở một chiến dịch với quy mô lớn. Thậm chí, ở Thái Nguyên còn chưa có động tĩnh gì về việc điều binh khiển tướng. Cho nên nhi thần nghĩ, đây là một kế hoạch ngoài hành động của quân Tùy mà thôi

Lý Thế Dân đứng bên cạnh giờ mới biết được quân Tùy bất ngờ chiếm quận Nam Dương. Như vậy còn quận Tích Dương thì sao? Có bị quân Tùy chiếm lấy không?

Lúc này. Bùi Tịch đứng ở một bên giải thích nói:

- Tần Vương điện hạ có lẽ còn không biết. Vừa mới nhận được tin tức từ Tương Dương, quân Tùy xuất binh mười nghìn, chiếm lĩnh quận Nam Dương và quận Tích Dương. Đồng thời ngăn chặn thông đạo giữa quận Thượng Lạc và quận Tương Dương.

Quả nhiên quận Tích Dương cũng bị chiếm lĩnh, trong lòng Lý Thế Dân lập tức khẩn trương. Bởi vì chiến lược của y mà khiến hai quận trên không có trú binh. Lý Thế Dân định coi hai quận này làm nơi giảm xóc của song phương nhằm có thể bảo vệ an toàn cho Kinh Tương. Nhưng quân Tùy lại lật lọng, trực tiếp chiếm lấy hai quận này. Hiện tai y liền rơi vào thế bị động.

Lý Thế Dân lại hỏi Lý Kiến Thành:

- Không biết hoàng huynh nói đây là ngoài kế hoạch là ý gì?

Dù là Lý Kiến Thành đã rất kiếm chế nhưng nghĩ đến việc Lý Thế Dân giết chết Triệu Lê Minh, khiến lửa giận trong lòng y lại bốc lên. Khuôn mặt của Lý Kiến Thành trở nên âm trầm, không để ý tới câu hỏi của Lý Thế Dân.

Tình cảnh trong ngự thư phòng lúc này có chút xấu hổ, Tiêu Vũ chỉ đành phải hòa giải nói:

- Tần Vương điện hạ, theo ý của Thái Tử là, chuyện này không nằm trong kế hoạch của quân Tùy, là do Dương Nguyên Khánh đột nhiên nghĩ đến, nên không có dấu hiệu nào báo trước.

Tiêu Vũ lại hướng Lý Uyên thi lễ nói:

- Bệ hạ, thần ủng hộ cách nghĩ của Thái Tử. Việc này chắc là do quân Tùy lâm thời quyết định. Nếu quân Tùy cũng không có kế hoạch tấn công Kinh Tương, như vậy việc chiếm lấy hai quận Nam Dương và quận Tích Dương là việc hoàn toàn vô nghĩa. Nguyên nhân bọn họ làm như vậy chỉ có một, là tăng phần có lợi trong việc đàm phán.

Vài vị tướng quốc khác trong thư phòng đều gật đầu tán thành phân tích của Tiêu Vũ. Quân Tùy bắt được rất nhiều quân Đường, số quân Đương này phần lớn là người của Quan Trung và Ba Thục, rất khó bị chuyển hóa thành quân Tùy.

Dựa theo lệ thường, việc đàm phán thường là chuộc tù binh. Mà việc đàm phán sắp được tiến hành, quân Tùy lại chiếm lĩnh hai quận, hiển nhiên là vì tăng thêm điều kiện khi đàm phán diễn ra.