- Trưởng bá, ngũ đệ đến rồi.
Độc Cô Vĩ đứng sau nhắc khẽ.
Độc Cô tiến lên phía trước hành lễ:
- Tham kiến trưởng bá!
Độc Cô Lương từ từ quay người lại, cười nói:
- Dương Nguyên Khánh đòi bao nhiêu lương thực?
- Bẩm trưởng bá, Sở Vương điện hạ đòi ba trăm tấn lương thực.
- Ba trăm tấn!
Độc Cô Lương khẽ chau mày, ba trăm tấn lương thực Độc Cô gia có thể chấp nhận được, nhưng vận chuyển thế nào, giao nhận ra sao, những khâu này phải giải quyết thế nào đây?
Ông lại hỏi:
- Dương Nguyên Khánh có nói là do ai chịu trách nhiệm đàm phán cụ thể với gia tộc Độc Cô không?
Độc Cô Lôi hơi hạ người:
- Bẩm trưởng bá, Sở Vương điện hạ nói, do cháu toàn quyền đại diện ngài ấy đàm phán với gia tộc Độc Cô.
- Do cháu?
Độc Cô Lương bỗng ngẩn người ra.
Dương Nguyên Khánh đã viết một tin nhắn, kể với Đỗ Như Hối chuyện Độc Cô gia bất ngờ đến thăm, để y và Độc Cô Lôi cùng nhau lo chuyện này. Viết xong hắn nhét vào trong một phong thư, dùng sáp dán lại, đưa cho một tên thân binh,
- Mau đem bức thư này giao cho Đỗ Tướng quốc, nói nói với y chuyện này vô cùng hệ trọng, cần làm hết sức mình.
Tên thân binh mang lá thư đi. Lúc đó Dương Nguyên Khánh mới phát hiện giải quyết chuyện của Độc Cô gia hết gần một canh giờ, vốn định để thê tử đợi một tuần trà nhưng…
Y cười khổ một tiếng, đứng dậy đi về phía căn nhà trong. Sân nhà của Giang Bội Hoa ở cuối phía tây của nhà trong, là nơi trồng rất nhiều trúc, không gian khu tiểu viện rất tao nhã.
Dương Nguyên Khánh vừa đến cửa vườn, một bóng đen bỗng lao nhanh tới. Bỗng nhiên phát hiện phía trước có người, nàng muốn ngừng chạy nhưng chân lại lảo đảo, suýt chút nữa thì đụng phải hắn.
Lập tức thốt kinh hãi, đây là giọng của một thiếu nữ. Dương Nguyên Khánh phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã tránh không đâm phải đối phương, đồng thời bắt lấy cánh tay đối phương:
- Cẩn thận!
Đối phương mặc chiếc váy tơ lụa dài, qua chiếc váy dài và mỏng, hắn có thể cảm nhận được cánh tay nhỏ nhắn và mềm mại, đặc biệt là làn da mịn màng và có tính đàn hồi rất cao riêng có của thiếu nữ.
Đỡ lấy cơ thể đối phương, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Dương Nguyên Khánh vội buông tay ra, hắn biết đó là ai, xin lỗi nói:
- Đường trơn, cẩn thận một chút.
Trong bóng tối, hai gò má Dương Phương Hinh nóng ran, nói không thành tiếng, quay người trở về phòng của mình, nàng vốn định ra vườn sau thưởng lãm dạ quế, nhưng lúc này nàng thay đổi chủ ý của mình.
Dương Nguyên Khánh nhìn theo nàng đi xa, hắn lắc đầu, trong trí nhớ của hắn dường như đã rất lâu không nói chuyện với nàng, sao bây giờ nàng lại trở nên lạnh nhạt với hắn như vậy.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào căn phòng của Giang Bội Hoa. Căn phòng được chia làm hai gian trong và ngoài, một a hoàn đang đứng bên ngoài, trong phòng còn sáng đèn, a hoàn thấy Sở Vương bước vào, cô sợ hãi vội hành lễ:
- Tham kiến lão gia!
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Phu nhân ngủ chưa?
- Là Nguyên Khánh ư?
Giọng của Giang Bội Hoa dịu dàng phát ra từ trong phòng, giọng nói có lẫn chút vui mừng khó mà giấu được:
- Thiếp vẫn chưa ngủ, vào đi!
Dương Nguyên Khánh bước vào phòng trong. Căn phòng tuy không to, nhưng bài trí rất trang nhã và sạch sẽ, trong góc phòng có đặt một chiếc lư hương, hương bay phảng phất, cả phòng tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, đó là mùi hương mà Giang Bội Hoa thích nhất, khiến người ta cảm thấy yên bình.
Giang Bội Hoa nằm trên giường. Nàng đã mang thai tháng thứ bảy, cơ thể nặng nề, đành nằm trên giường, thỉnh thoảng vuốt ve cái bụng, giống như đang trò chuyện cùng bào thai trong bụng.
Thấy Dương Nguyên Khánh bước vào, ánh mắt tràn đầy niềm vui, nàng muốn ngồi dậy, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến, nhẹ nhàng ấn vai nàng, dịu dàng nói:
- Cứ nằm đó, đừng dậy!
Giang Bội Hoa không dậy được đành kéo tay Dương Nguyên Khánh để hắn ngồi xuống, nàng làm nũng nói:
- Đại tỷ nói chàng sẽ đến ngay, vậy mà giờ mới đến, khiến người ta đợi buồn ngủ chết đi được.
Làm nũng là bản tính của phụ nữ, nhưng rất hiếm thấy ở Giang Bôi Hoa, nàng luôn giữ vẻ cao quý nho nhã, hôm nay lại thích như vậy, làm nũng với phu quân một chút.
Dương Nguyên Khánh thấy mắt nàng chớp chớp, thần sắc vừa kiều diễm vừa dịu dàng khiến hắn không kìm được hôn vào môi nàng một cái, nói nhỏ:
- Đêm nay ta ở lại đây với nàng, chúng ta trò chuyện.
Giang Bội Hoa rất xúc động, nhìn hắn với ánh mắt rất chân thành, đôi môi mềm mại chờ đón. Không ngờ hai người vừa mới hôn nhau, bên ngoài có tiếng ho nhẹ, khiến Giang Bội Hoa sợ đến nỗi đẩy Dương nguyên Khánh ra, mặt đỏ ửng.
Dương Nguyên Khánh ngồi dậy, chỉ thấy Dương Phương Hinh vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì bước vào phòng, cô khẽ gật đầu với Dương Nguyên Khánh, mỉm cười hành lễ, bước đến ngồi cạnh Giang Bội Hoa.
Cô cầm tay Giang Bội Hoa mỉm cười nói:
- Tỷ à, hôm nay hình như thần sắc tỷ rất tốt, sáng nay bà đỡ còn nói là thần sắc tỷ không tốt, cần phải bồi bổ, vậy mà giờ lại trở nên hồng hào như vậy?
Giang Bội Hoa rất hận, khó khăn lắm nàng mới được xum họp với phu quân, vậy mà cô ta lại đến làm phiền, còn có ý nói mát.
Giang Bội Hoa khẽ cắn răng, nhéo tay cô ta một cái, Dương Phương Hinh lập tức phóng đại lên nói:
- Ai ôi! Tỷ à, tỷ cấu ta làm gì?
Giang Bội Hoa quẫn quá hạ giọng nói:
- Muội đúng là nha đầu đáng chết, hôm nay uống nhầm thuốc à? Điên điên khùng khùng!
Dương Phương Hinh bỗng đỏ mặt, cô chợt ý thức được mình thất lễ, cô đến đây làm gì? Phu thê người ta mấy tháng trời chưa gặp nhau, nói chuyện riêng tư, mình lại vô duyên vô cớ đến đây làm gì?
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy cười nói với Giang Bội Hoa:
- Muội nào có điên điên khùng khùng gì, muội đến thăm tỷ chút thôi, được rồi, thăm xong rồi muội về phòng đây, sáng mai lại tới thăm tỷ.
Nói đoạn nàng đứng dậy đi ra ngoài, dường như quên mất sự có mặt của Dương Nguyên khánh, ngay cả chào cũng không thèm chào, cứ thế thản nhiên đi về.
“Dường như cô ta cũng rất có thành kiến với mình.”
Dương Nguyên khánh nhớ lại chuyện lúc nãy gặp cô ở ngoài cửa, cô ta cũng tỏ vẻ không hề cởi mở với mình.
Giang Bội hoa lắc đầu thở dài nói:
- Đó là do chàng không hiểu cô ta, cô ta người thì nhỏ nhưng quỷ kế thì lớn, trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, cách đây hai ngày Tiêu thái hậu đến thăm thiếp, có nói đến chuyện hôn sự của cô ta.
- Hôn sự?
Dương Nguyên Khánh khẽ chau mày:
- Năm nay cô ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Cô ta đã mười bốn tuổi rồi, có thể cân nhắc tới chuyện hôn sự được rồi.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mười bốn tuổi còn hơi nhỏ, ta nghĩ nên đợi tới khi nào cô ta mười sáu tuổi hãy bàn chuyện hôn sự.
- Còn phải nói nữa sao!
Giang Bội Hoa đành nói:
- Hơn nữa chuyện này hơi phức tạp, tuy Tiêu Hậu là mẹ của cô ta, nhưng rốt cuộc không phải là mẹ đẻ, Đan Dương cũng không coi thái hậu ra gì, đã lâu lắm rồi bà mới đi thăm cô một lần, hơn nữa lần thăm duy nhất này hai người còn to tiếng cãi vã nữa.
- Tại sao?
Dương Nguyên Khánh không hiểu hỏi.
- Tô thái hậu muốn cô chuyển đến cung Tấn Dương, cô ta bèn trở mặt, nói là không muốn làm ni cô ở cung Tấn Dương, khiến Tô thái hậu tức giận mắng cô mấy câu, cô ta bèn lôi phụ hoàng ra, nói phụ hoàng tuyệt đối không để cô làm con gái đế vương. Dù gì hiện giờ tính cách cô rất ngang bướng, vui giận bất thường, khiến mọi người không biết cô đang nghĩ gì.
Dương Nguyên Khánh nghĩ một lát cũng không hiểu nổi nên không nghĩ ngợi nhiều nữa, cười nói:
- Thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện cô ta nữa, để ta nghe nhịp tim của con nào.
- Dạ!
Giang Bội Hoa nằm xuống, hơi ngượng ngùng cởi đồ lót để lộ phần bụng. Dương Nguyên Khánh khẽ đặt tai lên bụng nàng, chăm chú lắng nghe nhịp tim, Giang Bội Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, trong lòng tràn đầy niềm vui được làm vợ làm mẹ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh tới cung Tấn Dương, bái kiến hoàng đế Đại Tùy Dương Hựu và thái hậu Tiêu thị.
Dương Nguyên Khánh mặc một bộ áo bào cửu mãng màu tím, đầu đội mũ ô sa, chân đi giày da đen, lưng thắt kiếm Bội Giang Sơn. Hắn mặc như một văn thần, tay cầm ngà voi, dưới sự dẫn dắt của hai thái giám, hắn bước nhanh vào điện Kỳ Niên của cung Tấn Dương, đây là nơi hoàng đế Đại Tùy đón tiếp khách quý.
Trên thực tế việc duy nhất mà hoàng đế Dương Hựu có thể làm là thỉnh thoảng gặp sứ giả ngoại triều, y chỉ là tượng trưng cho vương triều Tùy.
Lúc đó, tiểu hoàng đế Dương Hựu và Tiêu thái hậu đã ngồi trên ngai vàng. Tiêu thái hậu đến cung Tấn Dương đã hơn một tháng, bà cùng với phu quân là Dương Quảng sống ở cung Tấn Dương hơn một tháng.
Mặc dù cung Tấn Dương rất rộng, có hàng trăm gian cung điện, nguy nga tráng lệ, nhưng Tiêu thái hậu không hề thích cung Tấn Dương, vì nơi này không có khí chất tiên sơn xinh đẹp như cung Phần Dương, cũng không có sắc nước hiền hòa như ở cung Giang Đô, chỉ có hàng trăm gian cung điện tẻ nhạt.
Nhưng lúc này, bà lại thích cung Tấn Dương một cách khác thường, bởi vì cung Tấn Dương mang lại cho bà một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có. Trong cung điện này, bà là cung chủ, ngay cả sắc mặt của phu quân Dương Quảng cũng không cần để ý, hoàn toàn khong hề lo lắng tới sự uy hiếp về tính mạng.
Nhưng có một điều Tiêu Hậu biết rất rõ, an toàn tính mạng và thể diện của bà trong những năm cuối đời đều phải dựa vào Dương Nguyên Khánh, người đàn ông trẻ tuổi này nắm giữ cả vận mạng của bà, bà cần phải hoàn toàn thuận theo ý của hắn, không dám có nửa lời phản đối.