Dương Nguyên Khánh bưng trà lên hỏi:
- Lần này Độc Cô Thiếu bảo đến Thái Nguyên có ảnh hưởng gì tới chuyện triều chính không?
Câu hỏi của Dương Nguyên Khánh đầy kín đáo, cũng chính là muốn hỏi, ông đến Thái Nguyên những người khác có biết không.
Độc Cô Lương hiểu ý hắn, lắc đầu nói:
- Ta ở triều Đường chỉ là chức quan nhàn hạ, không có việc gì, ngay cả việc một tháng thiết triều một lần ta cũng rất ít tham gia.
Ngừng một chút Độc Cô Lương bèn cười nói thêm:
- Đương nhiên là Độc Cô gia chủ biết, ông ấy là người rõ hơn ai hết.
Dương Nguyên Khánh bưng cốc trà lên từ từ uống một ngụm, lúc này không thể nóng vội, chuyện này hắn cũng không thể chủ động, không thể lật bài ngửa quá sớm, phải lấy tĩnh thắng động, phải để cho Độc Cô Lương diễn kịch trước. Quan trọng hơn cả là chuyện này hắn không sốt ruột, người nôn nóng chính là gia tộc Độc Cô.
Sự im lặng của Dương Nguyên Khánh khiến Độc Cô Lương càng căng thẳng, mấy lần ông định mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lúc đó Trương Lôi ngồi bên cạnh kín đáo nhắc nhở:
- Lần này gia tộc Độc Cô rất coi trọng đại chiến Trung Nguyên.
Một câu nói đã nhắc nhở Độc Cô Lương, ông hạ thấp người cười nói với Dương Nguyến Khánh:
- Lần này ta đến đây, nguyên nhân chính là vì Độc Cô Hoài Ân không may bị bắt ở quận Tần Xuyên, nhưng y chỉ là một quan văn, gia tộc Độc Cô muốn chuộc y về, không biết điện hạ có thể xem xét không?
Dương Nguyên Khánh đặt cốc trà xuống thản nhiên nói:
- Độc Cô Thiếu bảo coi trọng người trong gia tộc điều này ta hiểu, nhưng Độc Cô Hoài Ân dù sao cũng là tù binh, đã có hồ sơ ở bộ binh. Cứ cho là có thể thả tù binh, nhưng cũng cần phải làm một số thủ tục, ta có thể hạ lệnh thả người nhưng làm như thế sẽ khiến người đời không phục, mong Độc Cô Thiếu bảo hiểu cho.
Độc Cô Lương vô cùng thất vọng, ngay cả cơ hội chuộc thân cũng không cho, Dương Nguyên Khánh đã từ chối khéo thỉnh cầu chuộc thân của gia tộc Độc Cô, nhưng Độc Cô Lương vẫn không cam tâm nói:
- Thật xin lỗi đã làm khó điện hạ, nhưng liệu có cách nào thay đổi được không?
- Thay đổi?
Dương nguyên Khánh nở nụ cười,
- Có lẽ là ta chưa tỏ rõ quan điểm, bị quân Đường bắt làm tù binh không phải chỉ có một mình Độc Cô Hoài Ân, còn hàng vạn tướng sĩ và không ít văn quan, nếu chỉ có Độc Cô Hoài Ân được thả, liệu có khiến Lý Uyên nghĩ gia tộc Độc Cô đang giở trò sau lưng không, hơn nữa cũng không có lợi gì cho Độc Cô gia, Độc Cô Thiếu bảo nghĩ sao?
Độc Cô Lương đương nhiên là biết hậu quả sẽ như vậy, mục đích chính mà ông đến Thái Nguyên không chỉ là vì giải cứu cho Độc Cô Hoài Ân, ông chỉ mượn cớ chuyện Độc Cô Hoài Ân, mục đích cuối cùng là muốn bàn với Dương Nguyên Khánh về vấn đề tương lai của Độc Cô gia.
Đương nhiên, nếu chuyện của Độc Cô Hoài Ân không giải quyết ổn thỏa, thì chuyện tiền đồ của Độc Cô gia cũng không thể bàn tiếp được, trầm ngâm một chút, Độc Cô Lương lại nói:
- Chúng ta cũng không yêu cầu điện hạ ngay lập tức thả người, mà chỉ muốn điện hạ quan tâm y một chút. Ngoài ra, trước khi sứ giả Trường An tới đàm phán về chuyện tù binh, điện hạ có thể xem xét thả Độc Cô Hoài Ân không, nếu được như vậy không biết có thể trao đổi về điều kiện không?
Đã nói đến nước này, Dương Nguyên Khánh tiếp tục giả vờ ngốc thì cũng không ra làm sao, hắn gật gật đầu, cuối cùng cũng tỏ thái độ nhượng bộ.
- Ta rất hoan nghênh Độc Cô Thiếu bảo tới Thái Nguyên, cũng không quên vụ hợp tác vui vẻ năm xưa giữa ta và Độc Cô gia chủ, ta cũng rất mong chúng ta tiếp tục hợp tác. Nếu Độc Cô gia có thể thể hiện được thành ý của mình, ta có thể đảm bảo lợi ích của gia tộc Độc Cô sau khi thống nhất triều Tùy.
Độc Cô Lương vui như mở cờ trong bụng:
- Không biết chúng tôi nên làm thế nào mới thể hiện được thành ý của mình?
Dương Nguyên Khánh lại không muốn nói rõ, hắn cười một cách kín đáo nói:
- Cái này cũng rất đơn giản, Độc Cô gia là dòng họ giàu nhất về vật chất, cũng là do triều Tùy đang cần gấp những vật phẩm đang thiếu hụt nhiều nhất, ta nghĩ Độc Cô Thiếu bảo hiểu ý ta.
Độc Cô Lương cáo từ, nhưng Trương Lôi vẫn ở đó. Cuộc đàm phán giữa Dương Nguyên Khánh và Độc Cô Lương chỉ là đàm phán nguyên tắc, Dương Nguyên Khánh cần có lương thực, gia tộc Độc Cô có thể cung ứng lương thực, nhưng số lượng cụ thể và phương thức giao nhận như thế nào hai bên không bàn bạc cụ thể, đây chính là phần việc của Trương Lôi - kẻ trung gian lo liệu.
Dương Nguyên Khánh ngồi phía sau bàn, trầm ngâm không nói gì. Trương Lôi đứng bên cạnh lại thấp thỏm lo âu, y vốn không muốn làm kẻ trung gian, có thể nói là không muốn làm kẻ trung gian cho gia tộc Độc Cô, y là quan thần triều Tùy, không muốn vì dòng họ mà phản bội triều Tùy.
Nhưng sự việc thay đổi không phải do y quyến định, cuối cùng y cũng phải đối mặt với sự lựa chọn giữa triều Tùy và dòng họ.
Một hồi sau, Dương Nguyên Khánh mới nhìn y một cái, mỉm cười nói:
- Trương Thiếu giám dường như có chút hoang mang?
Trương Lôi trầm ngâm gật đầu:
- Hạ quan không biết nên làm như thế nào.
Dương Nguyên Khánh thấy y không hiểu ẩn ý của mình, lại cười nói:
- Vậy ta nên gọi ngươi là Độc Cô Thiếu giám, hay là tiếp tục gọi là Trương Thiếu giám?
Lúc đó Trương Lôi mới hiểu dụng ý khi điện hạ gọi y là Trương Thiếu giám chứ không phải là Độc Cô Thiếu giám, y vô cùng xúc động nói:
- Hạ quan nguyện là Trương Thiếu giám!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói sâu xa:
- Ta hiểu ý ngươi, nhưng ta cần ngươi là Độc Cô Thiếu giám, thay mặt gia tộc Độc Cô đàm phán với triều Tùy.
Trương Lôi lờ mờ hiểu được dụng ý sâu xa của Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không chính xác cho lắm, y ngộ ra rằng đây chính là bước ngoặt lớn của cuộc đời y.
Y cắn môi,
- Hạ quan ngu dốt, không hiểu ý điện hạ, mong điện hạ nói rõ hơn.
Là một chấp chính vương cao nhất của triều Tùy, Dương Nguyên Khánh sẽ không đem một số chuyện nói rõ ngọn ngành, bởi vì có rất nhiều chuyện nếu nói rõ ra sẽ trở thành hứa hẹn, một khi hoàn thành sẽ ảnh hưởng lớn tới sự tôn nghiêm của hắn, đây cũng là điều mà Dương Nguyên Khánh mãi mới ngộ ra được.
Là người bề trên đôi khi cũng phải thực thực hư hư, dùng cách nói uyển chuyển kín đáo, cần phải để lại cho mình một đường lui.
Kỳ thực làm người bình thường cũng vậy, mọi chuyện đều không thể nói quá rõ, đặc biệt là giữa bằng hữu với đồng nghiệp, không từ chối quá thẳng thừng mà phải nói là tôi sẽ cố gắng hết sức, từ chối quá thẳng thừng sẽ làm người khác bị tổn thương.
Cũng như vậy, không nên đồng ý một cách chắc chắn, nên biết rằng có rất nhiều việc hành sự tại nhân, mưu sự tại thiên, một khi đã khẳng định chắc chắn, nhưng khi không thể trở thành hiện thực được, không những sẽ khiến bạn bè thất vọng, làm mất danh dự và hình tượng của mình, hơn nữa còn làm lỡ chuyện của người khác.
Vì thế, “làm người cần phải để lại cho mình một đường lui”, đây cũng là chân lý đối nhân xử thế ở đời.
Sự kín đáo và uyển chuyển của bề trên, kỳ thực là đây chính là nâng cao của cách đối nhân xử thế, xuất phát điểm đều giống nhau.
- Độc Cô Thiếu khanh, ta muốn gia tộc Độc Cô trọng dụng ngươi hơn cả Độc Cô Hoài Ân. Nếu như có một ngày nào đó ta đến Độc Cô phủ, người ra mở cửa đón tiếp ta sẽ là ngươi chứ không phải Độc Cô Hoài Ân.
Trương Lôi, không! Nên gọi là y là Độc Cô Lôi, y hoàn toàn hiểu ý của Sở Vương, Độc Cô Hoài Ân là người có khả năng kế tục nhất của gia tộc Độc Cô, mà ý của Sở Vương là muốn y làm người kế thừa của gia tộc Độc Cô.
Độc Cô Lôi sống mũi cay cay, vô cùng cảm kích, y kìm nén cảm xúc tận đáy lòng, cung kính hành lễ:
- Sự yêu mến của điện hạ, Độc Cô Lôi cảm kích vô cùng, chỉ có điều Độc Cô Lôi là con vợ lẽ, e rằng sẽ làm điện hạ thất vọng.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Trên đời này không có gì là tuyệt đối, chỉ có lợi ích, sau này chỉ cần ngươi có thể mang lại lợi ích cho gia tộc Độc Cô, con vợ lẽ hay vợ cả không hề quan trọng.
Độc Cô Lôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Sở Vương điện hạ trước mặt y không phải là con vợ lẽ đó sao?
Bóng đêm bao trùm lên thành Thái Nguyên, một cỗ xe ngựa đi ra phía đông thành, đi được khoảng ba dặm, không lâu sau đi vào một ngôi làng, dừng lại trước một ngôi nhà lớn. Độc Cô Lôi xuống xe ngựa, Độc Cô Vĩ nghe thấy tiếng xe ngựa nên đã đợi trước ở cửa chính.
- Trưởng bá đã đợi rất lâu tôi, mời ngũ đệ đi theo ta.
Lòng người thật là kỳ lạ, ngày hôm qua Độc Cô Vĩ còn hơi coi thường Độc Cô Lôi, trong lời nói luôn có chút coi thường, nhưng hôm nay Độc Cô Lương vui lòng khen ngợi khiến Độc Cô Vĩ thay đổi thái độ, tỏ ra rất thân mật với Độc Cô Lôi.
Độc Cô Vĩ dẫn đường, suốt dọc đường cười cười nói nói, khi gần đến tòa nhà phía trong, nhìn quanh không thấy ai, y mới nói nhỏ với Độc Cô Lôi:
- Hôm qua ta nói năng không phải, mong ngũ đệ thứ lỗi.
Độc Cô Lôi cười thản nhiên nói:
- Không cần khách sáo, ta không để bụng đâu.
Độc Cô Vĩ cười khan một tiếng, dẫn y vào phòng. Trong phòng, Độc Cô Lương đang đứng chắp tay trước cửa sổ, nghĩ ngợi gì đó, có thể nói lần này tới Thái Nguyên ông đã đạt được mục đích, nhưng mặt khác, những yêu cầu Dương Nguyên Khánh đưa ra có chút nguy hiểm đối với gia tộc Độc Cô.
Dương Nguyên Khánh đòi lương thực, trong kho của Độc Cô Lương còn dự trữ không ít lương thực, cung cấp lương thực không thành vấn đề, nhưng vận chuyển thế nào, và làm thế nào để tránh khỏi tai mắt của Lý Uyên mới quan trọng.