Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 808: Bắc Mang tế tổ




Vương Thế Sung không chỉ thiêu hủy tất cả vật phạm lệnh cấm, còn phong bế cửa cung, dọn về phủ Trịnh Vương, thậm chí mấy cung nữ mà y sủng ái nhất cũng không dẫn về.

Trong phòng, Vương Thế Sung ngồi dựa vào giường êm, lắng nghe thế tử Vương Huyền Ứng báo cáo những lời nói với Dương Nguyên Khánh. Vương Thế Sung xác thực vì thủ thành mà bị cảm nhẹ, nhưng không đến nỗi không thể đi gặp mặt Dương Nguyên Khánh, chỉ là y không thể rũ bỏ thể diện.

Vương Thế Sung từng là hoàng đế, giờ trở thành Trịnh vương. Nếu y đi gặp Dương Nguyên Khánh, sẽ giống như các quan lại khác quỳ lễ nghênh kiến, hoặc là phải hướng Dương Nguyên Khánh khúm núm, nịnh bợ, y làm không được, mượn cớ ốm không gặp là cách tốt nhất.

- Phụ thân, hài nhi nghĩ Dương Nguyên Khánh này thực sự là người khoan dung, không giống như những lời đồn đại là thích gây sự.

Vương Huyền Ứng có ấn tượng tốt với Dương Nguyên Khanh, cho nên y lấy lại niềm tin về tiền đồ phía trước.

- Khoan dung?

Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng:

- Đó là do ngươi không biết hắn, bị bề ngoài của hắn lừa dối thôi. Năm đó ở Giang Đô, hắn như thế nào đối phó với Trương Vân Dịch, ta biết rõ hơn ai hết, thủ đoạn độc ác khiến cả ta cũng mặc cảm. Hiện tại ta trở thành chó trông cửa cho hắn, mà chó trông cửa không thể nhổ hàm răng. Chờ đến một ngày hắn không cần ta nữa thì sẽ không chút do dự mổ xẻ ta, cho ta một cái tội danh tạo phản rồi xử lý giống như Trương Cẩn. Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!

Vương Ứng Huyền trầm mặc một lát mới nói:

- Theo như phụ thân nói, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết trên tay hắn phải không?

- Vậy thì cũng không nhất định!

Vương Thế Sung âm trầm cười:

- Đợi thế cục không ổn, vương gia chúng ta có thể đi ra nước ngoài kiến quốc giống như Lưu Cẩn, giống như Lâm Ấp vậy. Hiện tại, mấu chốt là chúng ta cần bồi dưỡng một nhóm tử sĩ trung thành tuyệt đối, nhân số không vượt quá ba nghìn, đây là công việc mà chúng ta cần làm nhất về sau.

Cách nam thành Lạc Dương mười lăm dặm có một tòa thôn gọi là thôn Lạc Nam. Thôn này bị thế núi bao quanh, rất ít người phát hiện nên không bị nạn chiến tranh ảnh hưởng tới. Thôn làng tương đối yên bình, nơi này cũng được dân bản xứ gọi là thôn Trịnh gia.

Vài năm trước, nhân Lý Mật suất quân Ngõa Cương chiếm lĩnh Huỳnh Dương, Huỳnh Dương Trịnh thị mang cả tộc dời đến Lạc Dương. Một bộ phận sống trong thành, một bộ phận khác thì ở chỗ thôn Lạc Nam này.

Nhưng từ khi triều Đường thành lập, vì Thái Tử phi là con cháu Trịnh thị nên gia chủ Trịnh Nguyên Chú được phong làm Thái thường khanh của triều Đường, việc này khiến gia tộc Trịnh thị dần dần dời về Trường An.

Lại vì trong hai năm này Lạc Dương liên tục mất mùa, phần đông dân chúng ly khai, đại bộ phận tộc nhân của Trịnh gia đều bỏ chạy về Trường An, đến Ngự Sử Đại Phu Trịnh Đĩnh của Vương Thế Sung cũng bỏ quan về Trường An, chỉ còn lưu lại hơn mười hộ gia đình Trịnh thị ở thôn Lạc Nam.

Buổi chiều, hơn một nghìn quân Tùy bỗng nhiên phong tỏa toàn thôn trang này, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh đi tới một tòa nhà lớn trong thôn.

Trước cửa nhà, hơn mười người con cháu Trịnh gia đã chờ ở đây một lúc lâu, đây đều là những tộc nhân có địa vị thấp trong Trịnh thị. Dưới quyền uy áp chế của Dương Nguyên Khánh, bọn họ có vẻ nơm nớp lo sợ, hai chân run lên.

Trong đó có một gã lớn tuổi tiến lên thi lễ nói:

- Tiểu dân Trịnh Hoàn, tham kiến Sở Vương điện hạ!

Dương Nguyên Khánh đương nhiên không phải đến tìm những còn cháu Trịnh thị này, hắn lạnh lùng nói:

- Ta tìm Dương thị, vợ của Trịnh Hoằng, bảo nàng ấy ra đây.

Sớm đã có vài con cháu Trịnh thị chạy vào trong nhà. Trong chốc lát, một thiếu phụ trẻ tuổi được con cháu Trịnh thị mời ra, nàng dắt theo một cô gái nhỏ chừng ba tuổi. Thiếu phụ trẻ tuổi nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, liền đứng sững tại chỗ. Nước mắt của nàng bỗng nhiên chảy, nàng lấy tay che miệng, nấc lên thấp giọng khóc. Nàng chính là em gái của Dương Nguyên Khánh, Dương Kiều Nương.

Dương Kiều Nương là ấu nữ của Trịnh phu nhân, nhưng nàng không kế thừa tính cách hung ác của mẫu thân, mà trái lại, nàng luôn giúp đỡ mọi người. Cả Dương phủ từ trên xuống dưới đều thích nàng, kể cả Dương Nguyên Khánh cũng rất thích người em gái cùng cha khác mẹ này.

Nhưng bởi vì quan hệ của Dương Nguyên Khánh cùng Trịnh thị rất ác liệt, nên Dương Kiều Nương cũng không dám tiếp xúc nhiều với người anh cả này, vì vậy tình cảm huynh muội của bọn họ cũng dần dần phai nhạt. Sau khi Dương Nguyên Khánh ly khai Dương phủ, hai người không còn gặp nhau nữa.

Năm Đại Nghiệp thứ chín, bởi vì Dương Huyền Cảm tạo phản, Trịnh thị sợ con gái bị liên lụy liền vội vã gả nàng cho cháu trai Trịnh Hoằng. Dương Kiều Nương rất bất mãn đối với việc hôn nhân mà mẫu thân an bài, cho nên quan hệ với mẫu thân cũng trở nên gay gắt.

Trượng phu của Dương Kiều Nương là con trai trưởng của Trịnh gia, nhưng y là người lắm bệnh, đã qua đời vào năm trước. Dương Kiều Nương chỉ có một đứa con gái, liền mang theo con gái ở lại Trịnh gia thủ tiết.

Trong hai năm này, đại bộ phận tộc nhân của Trịnh gia đều bỏ chạy đến Trường An, nhưng nàng không chịu đi. Nàng không muốn lại thấy mẫu thân của mình, liền ở lại thôn trồng trọt vài mẫu đất cằn sống qua ngày, cuộc sống vô cùng khổ cực.

Hiện tại, Dương Kiều Nương nằm mơ cũng không nghĩ ra, người anh cả Dương Nguyên Khánh đã vài chục năm không thấy lại đến tìm mình. Trong lòng nàng đau khổ vạn phần, ủy khuất dồn nén trong nhiều năm trời phút chốc vỡ òa, quỳ xuống mặt đất ôm con gái khóc rống lên.

Dương Nguyên Khánh đi tới trước mặt nàng rồi ngồi xuống, trong lòng hắn cũng có chút thương cảm. Tuy rằng hắn rất căm hận Trịnh thị, nhưng vị em gái này lại khác, trong người nàng và hắn cùng chảy một dòng máu.

Dương Nguyên Khánh thấy trâm gài tóc của nàng chỉ là một thanh gỗ, quần áo có chút cũ kỹ, trong lòng hắn càng khổ sở, thấp giọng nói:

- Theo ta về Thái Nguyên, có ta ở đây, muội sẽ không còn phải chịu khổ.

Dương Kiều Nương kéo tay anh cả, khóc rống lên.

- Mẹ, ông ấy là ai vậy?

Tiểu cô nương sợ hãi hỏi.

Dương Kiều Nương lau đi nước mắt, trên mặt cố lộ ra vẻ tươi cười nói:

Đây là cậu của con, tiểu Mai, mau hướng cậu dập đầu!

Cô bé rất hiểu sự, lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Dương Nguyên Khánh một cái, giọng trẻ con nói:

- Tiểu Mai thỉnh an cậu!

Dương Nguyên Khánh ôm cô bé vào lòng, lại nâng muội muội đứng dậy, cười nói cô bé:

- Cậu dẫn cháu đến một nơi rất vui vẻ, có rất nhiều ca ca cùng tỷ tỷ chơi với cháu, có muốn đi hay không?

Cô bé vui mừng vỗ tay cười nói:

- Tiểu Mai muốn đi!

Lúc này, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc mấy con cháu của Trịnh gia nơm nớp lo sợ đứng cạnh đấy. Hắn hỏi muội muội:

- Kiều Nương, bọn họ có khi dễ muội không?

Dương Kiều Nương thở dài:

- Châm chọc là có, nhưng dù sao bọn họ vẫn sợ mẫu thân hỏi tới mới không dám làm quá mức, chỉ chẳng quan tâm mà thôi.

Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:

- Các ngươi gặp may đấy. Nếu các người từng có nửa điểm khi nhục Kiều Nương, ta sẽ đem Trịnh gia chém tận giết tuyệt!

Đám con cháu Trịnh gia đều sợ đến trắng bệch, cả người run rẩy, ai cũng không dám nói một lời. Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho hai nữ binh giúp muội muội lên xe ngựa, rồi lập tức ra lệnh:

- Đi đến Bắc Mang Sơn!

Đại đội nhân mã quay đầu ngựa lại, chạy gấp về Mang Sơn ở phía bắc Lạc Dương.

Đường đi Bắc Mang Sơn đã bị phong tỏa, mấy nghìn quân Tùy chia nhau phòng thủ nghiêm ngặt. Dương Nguyên Khánh dẫn theo Dương Nguy cùng muội muội Kiều Nương đi tới trước mộ Dương Tố, cung kính dập đầu trước mộ của tổ phụ dập đầu lạy ba cái.

Dương Nguyên Khánh cắm ba nén hương vào lư hương, trầm giọng nói:

- Tôn nhi Dương Nguyên Khánh mong rằng tổ phụ trên trời có linh thiêng, Nguyên Khánh không phụ kỳ vọng của tổ phụ. Tâm nguyện của tổ phụ lúc sinh thời sẽ thành hiện thực trong tay của tôn nhi. Mong rằng tổ phụ dưới suối vàng mỉm cười, nhắm mắt ngủ yên.

Một ngày hè, sau cơn mưa, khí trời trở nên oi bức, trên lá cây vẫn còn tích đầy nước mưa, cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời chiếu xuống. Con ve đã bị nước mưa gột ướt sũng, tiếng kêu càng thêm vang dội, khí nóng bốc lên từ mặt đất khiến mọi người rất khó chịu.

Mùa hè năm nay so với mọi năm càng thêm nóng bức. Người già nói đấy là vì chiến tranh liên miên, nhiều người chết khiến oán khí không chịu tản đi.

Huyện Úy Thị nằm ở tận cùng phía bắc của quận Toánh Xuyên, đây cũng là một khu bình nguyên rộng lớn, chỉ có vài ngọn núi xuất hiện, khiến phong cảnh đơn điệu của bình nguyên thêm phần điểm xuyết.

Cách phía tây thành huyện Úy Thị mười mấy dặm, có một ngọn núi đứng sừng sững rộng khoảng ba dặm, gọi là đồi Hạc Minh, có người nói ngọn núi này là do một chú chim hạc của thần tiên nhảy múa kêu ra mà thành tên.

Gò núi cao một trăm xích (hơn 30 mét), ở giữa có một khe rãnh thật sâu, trong đó mọc lên một khu rừng rậm rạp. Nước trên núi chảy xuống róc rách, càng khiến người chú ý là một cây thụ già cao mười trượng thẳng tắp, tán cây tỏa rộng, chắc đã nghìn năm tuổi.

Lúc này trong khe núi, một đám ngựa chiến lẳng lặng đứng ở cạnh dòng suối nhỏ uống nước ăn cỏ. Cách dòng suối nhỏ không xa là mười mấy binh sĩ Tùy uể oải ngồi nghỉ dưới tán cây thụ già, phần lớn mọi người vẫn mặc nguyên nón giáp, nằm ngủ say sưa.

Đây là một đội thám báo Tùy gồm hai mươi người, nhiệm vụ của bọn họ là tra xét tình báo của quân Đường ở huyện Úy Thị. Tám mươi nghìn chủ lực của quân Đường đã đẩy mạnh đến phía bắc quận Toánh Xuyên, thám báo của quân Đường cũng đã tiến vào cảnh nội của quận Huỳnh Dương.