Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 806: Món lợi nhỏ




Trương Hoằng Bang tuổi chừng bốn mươi, từ nhỏ gia cảnh đã bần hàn. Nhưng ông ta là người thông minh hiếu học. Hai mươi lăm năm trước được Dương gia nhìn trúng, liền đưa tới khu dạy học của Dương gia, tận lực bồi dưỡng.

Có Dương gia làm hậu trường, Trương Hoằng Bang từng bước lên làm quan. Trước đảm nhiệm Công Tào, sau là Huyện Lệnh. Năm Đại Nghiệp đầu tiên, được Dương Tố đề cử làm Trường Sử quận Hoằng Nông, còn đảm nhiệm chức Ti Nông Tự Thiểu Khanh.

Năm Đại Nghiệp thứ chín, do liên quan tới việc Dương Huyền Cảm tạo phản, bị biếm làm Huyện thừa huyện Trường Uyên. Sau khi Vương Thế Sung đăng cơ, đã mời ông ta đi Lạc Dương làm Ti Nông Tự Khanh, nhưng ông ta mượn cớ ốm không tới.

Buổi sáng, Trương Hoằng Bang đang ở huyện nha xử lý công vụ. Chiến sự mấy ngày nay ở Lạc Dương rất khẩn trưởng, ông ta cũng bận bịu hơn trước. Lúc này, một người nha dịch tiến lên bẩm báo nói:

- Huyện thừa, công tử tới!

Trương Hoằng Bang có một trai một gái, con gái đã xuất giá. Con trai Trương An hiện đang học ở Dương học. Ông ta coi đứa con trai như viên ngọc quý, nghe nói con trai tới, ông ta hả hả cười nói:

- Bảo An nhi vào đi!

Chỉ chốc lát, Trương An mang theo một người tùy tùng đi vào phòng của phụ thân. Trương An tiến lên đi thi lễ:

- Con đến viếng an cha!

Trương Hoằng Bang vuốt râu gật đầu hỏi:

- Đang rảnh rỗi hay sao mà tới đây?

- Hồi bẩm phụ thân, là gia chủ bảo con tới đây.

Hóa ra là gia chủ Dương gia bảo nhi tử đến đây. Trương Hoằng Bang nao nao, ông ta liếc mắt nhìn người tùy tùng, thấy y có thân hình cao lớn, cường tráng, hai cánh tay rắn chắc, không giống là người trong thôn, liền hỏi nhi tử:

- Người này là ai?

Trương An tiến lên nói vào tai phụ thân vài câu, Trương Hoằng Bang mới biết, hóa ra là quân Tùy đã tới. Ông ta đứng dậy đi vào trong buồng nói:

- Các ngươi đi theo ta!

Trong buồng, người tùy tùng tiến lên thi lễ nói:

- Tại hạ là thân binh dưới quyền của Từ tướng quân. Phụng mệnh Từ tướng quân, đưa cho Trương Huyện thừa một phong thơ.

Nói xong, người tùy tùng lấy ra một bức thư đưa cho Trương Hoằng Bang. Trương Hoằng Bang biết Từ Thế Tích là vị tướng quân trẻ tuổi nhất dưới trướng của Dương Nguyên Khánh. Y chỉ lớn hơn con mình hai ba tuổi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Y suất đại quân đến huyện Trường Uyên này, chắc là liên quan tới lương thảo vật tư của quân Đường.

Ông ta mở phong thư nhìn một lúc, mới trầm ngâm nói:

- Không biết Từ tướng quân hiện ở nơi nào?

- Quân đội hiện đang ở đồi Vong Ưu, cách đây hai mươi dặm.

Hai mươi dặm cũng không phải là xa. Trương Hoằng Bang bèn nói:

- Như vậy đi! Ta đi gặp Từ tướng quân của các ngươi một lần.

Mấy người một đường chạy gấp. Hơn nửa canh giờ sau, Trương Hoằng Bang đã chạy tới nơi nghỉ ngơi của quân Tùy. Từ Thế Tích tự mình ra lều lớn nghênh đón. Y biết Trương Hoằng Bang cũng từng làm qua quan lớn triều đình. Cho nên đối với ông ta cực kỳ khách khí.

Hai người đi vào lều lớn ngồi xuống, Từ Thế Tích ra lệnh thân binh mang trà tới, lúc này mới áy náy nói:

- Không nghĩ tới còn muốn làm phiền sứ quân tự mình đến đây, Thế Tích cảm thấy rất xấu hổ!

Trương Hoằng Bang thấy Từ Thế Tích tuy tuổi còn trẻ, nhưng cử chỉ thong dong, nói năng cơ trí, rất giống như một vị văn tướng. Trong lòng ông ta có chút tán thưởng, liền vuốt râu cười nói:

- Từ tướng quân không cần khách khí. Hiện tại là thời kỳ rối ren, mọi người đều lấy đại cục làm trọng. Trương mỗ là Tùy thần, tự nhiên tâm luôn hướng triều Tùy, ta sẽ kiệt lực giúp đỡ quân Tùy. Không biết có thể làm gì giúp tướng quân?

Từ Thế Tích biết trong lòng ông ta đã có tính toán, cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Chúng ta là vì trọng địa lương thảo hậu cần của quân Đường mà tới.

Trương Hoằng Bang nhíu mày, cúi đầu trầm ngâm không nói. Từ Thế Tích thấy khuôn mặt của ông ta lộ vẻ khó khăn, liền cười nói:

- Nếu như Trương Huyện thừa thấy khó, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.

Trương Hoằng Bang thở dài nói:

- Thực không dám đấu diếm, nơi cất giữ lương thảo vật tư của quân Đường được bảo vệ rất là nghiêm ngặt. Từ đầu đến giờ, ta cũng chỉ mới qua đó một lần, còn bị lục soát. Nếu như tướng quân muốn tiến vào doanh đốt lương, ta xác thực rất khó giúp đỡ.

Từ Thế Tích lắc đầu:

- Trương sứ quân hiểu lầm rồi. Ta không tính toán đến việc đốt lương thực, mà là muốn tạo thế. Bức chủ lực của Lý Thế Dân lùi về phía tây. Đương nhiên, nếu có thể tạo cho quân địch một ít tổn thất, thì càng tốt.

Trong lòng Từ Thế Tích cũng rõ ràng, Lý Thế Dân lưu lại mười nghìn trọng binh trấn thủ đại doanh hậu cần, bọn họ rất khó công phá được. Còn nếu chỉ cần phô trương thanh thế, cũng không cần sự giúp đỡ của Trương Hoằng Bang.

Mấu chốt chính là, y muốn khiến quân địch có tổn thất. Lần này đi huyện Trường Uyên, không thể tay không mà về. Chí ít kiếm được một chút lợi nhuận nhỏ, nên mới nhờ tới Trương Hoằng Bang.

Trương Hoằng Bang giờ mới hiểu được ý tứ của Từ Thế Tích, ông ta cười cười nói:

- Vậy ngươi muốn ta giúp cái gì?

Từ Thế Tích đã tính toán từ trước, không chút hoang mang nói:

- Ta nghĩ trước hỏi sứ quân tình hình cụ thể của quân Đường.

Đêm tới, bóng đêm phủ khắp đại địa, trên bầu trời lơ lửng những đám mây che khuất mặt trăng, khiến trời đã tối càng thêm đen đặc. Nhưng đại doanh hậu cần của quân Đường lại thắp đèn đuốc sáng trưng. Mấy trăm cây đuốc khiến trước cửa doanh trại sáng như ban ngày.

Mấy trăm binh lính bảo vệ đi đi đi lại trước cửa doanh. Còn có các đội chia nhau tuần hành khắp doanh, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Cách phía nam đại doanh năm dặm là một đồi núi dài, gọi là đồi Hồi Long. Cây cối trên đồi mọc rất là tươi tốt, tạo thành một khu rừng rậm rạp. Lúc này, trong rừng đang có hai mươi nghìn quân Tùy ở đó. Bọn lính chia thành tốp năm tốp ba, dựa vào cây yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ở trên đầu ngọn đồi, Từ Thế Tích đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn chăm chú vào đại doanh quân Đường phía xa xa. Quy mô của Đường doanh rất lớn, rộng xấp xỉ cả thành Trường Uyên. Bốn phía được bao vây bởi tường lũy. Cứ cách ba mươi bước lại có một trạm canh gác, đề phòng cực kỳ sâm nghiêm.

Đứng ở chỗ cao, có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh doanh trướng. Trong đó đang cất giữ hai trăm nghìn thạch lương thực cùng hơn mấy trăm nghìn bó cỏ khô, còn có vô số lều vải, quân giới.

Từ Thế Tích khẽ thở dài một cái. Về mặt chiến thuật, đương nhiên là y muốn hủy diệt hậu doanh quân Đường này. Nhưng về mặt chiến lược, lại phải bảo lưu nó, mới có thể hấp dẫn đại quân của Lý Thế Dân tới quận Hoằng Nông. Nếu như không có hậu doanh này, chủ lực của Lý Thế Dân sẽ đi vòng đến quận Toánh Xuyên.

Lúc này, có một bóng đen đi lên đồi. Rất nhanh đã tới đỉnh đồi. Có hai người binh sĩ đi theo bóng đen. Đây là một người nhà tâm phúc của Trương Hoằng Bang. Y tới là để truyền tin cho Từ Thế Tích. Y có mang theo tín vật của Trương Hoằng Bang làm chứng.

- Lão gia nhà ta bảo ta tới chuyển cáo cho tướng quân, chủ tướng của quân Đường là Sử Đại Nại hiện giờ đang ở trong thành. Lão gia nhà ta hỏi, thời gian cụ thể để hành động.

Từ Thế Tích nhìn nhìn bầu trời, bèn nói:

- Xin chuyển cáo cho Trương sứ quân, giờ hợi là bắt đầu phát động!

- Ta đã biết, giờ ta trở về chuyển cáo cho lão gia.

Người đó thi lễ rời đi, Từ Thế Tích nhìn bóng lưng dần xa của y, dứt khoát hạ lệnh nói:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị tác chiến!

Bởi bên trong doanh trại chứa quá nhiều vật tư, không thể chứa hết mười nghìn binh sĩ. Nên quân Đường chia làm hai đội, một nửa năm nghìn người đóng ở trong doanh, một nửa khác thì đóng trong thành. Ở hai nơi đều có nơi ở cho chủ tướng quân Đường là Sử Đại Nại. Nhưng phần lớn thời gian, y đều ở trong thành.

Sử Đại Nại là quý tộc của Tây Đột Quyết, tên đầy đủ là A Sử Na Đại Nại. Năm Đại Nghiệp thứ năm, Tây Đột Quyết Xử La Khả Hãn bị Xạ Quỹ Khả Hãn đánh bại, Xử La Khả Hãn liền mang theo người còn lại đến triều Tùy tị nạn. Sử Đại Nại cũng đi theo đến đây, thủ hạ của y có ba nghìn quân đội của bộ tộc.

Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Sử Đại Nại liền đầu phục quân Đường. Bộ tộc của y cũng trở thành một đội toàn người Đột Quyết nằm trong quân Đường.

Sử Đại Nại rất được Lý Thế Dân tín nhiệm. Lần này, y được bổ nhiệm là chủ tướng hậu cần, chưởng quản mười nghìn đại quân. Sử Đại Nại cũng không dám coi thường, toàn tâm toàn lực bảo vệ hậu doanh.

Buổi tối, Sử Đại Nại ngồi một mình trong phòng uống rượu. Rượu là ham mê lớn nhất của y. Nếu bình thường, một ngày y có thể uống năm sáu cân rượu. Nhưng hiện tại đang chiến tranh, y cũng chỉ dám uống vài chén.

Đây cũng là nguyên nhân mà y không ở trong doanh trại. Trong doanh trại nghiêm cấm uống rượu, ở trong thành thì tự do một chút.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thân binh bẩm báo:

- Tướng quân, Trương Huyện thừa có việc gấp cần cầu kiến!

- Ừ! Bảo ông ta vào đi.

Chỉ chốc lát Huyện thừa Trương Hoằng Bang vội vã đi vào, khom người thi lễ nói:

- Sử tướng quân, hạ quan có việc trọng yếu cần bẩm báo.

- Có chuyện gì?

- Tướng quân, người nhà của hạ quan mới từ dưới nhà tới, nói rằng ở phía tây của thành phát hiện ra một đội kỵ binh Tùy.

- Quân Tùy?

Sử Đại Nại nhất thời kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Ở nơi nào, có bao nhiêu quân Tùy?

- Ở phía tây bắc của thành, cách đây hai mươi dặm. Khoảng chừng có ba nghìn người.