Dương Nguyên Khánh nghe quan phủ dùng lương thực cứu tế uy hiếp dân chúng gia nhập giáo phái, vô cùng tức giận, hắn kìm nén lửa giận trong lòng, lại hỏi:
- Tên Trương phật tôn kia là ai?
- Đó là một tên vô lại của xã chúng tôi, kêu là Trương Ngũ Lang. Con người gã trước đây ông biết rất rõ, trộm cướp lừa gạt, một ngày không làm được chuyện gì tốt cả. Hai tháng trước gã gia nhập phái Di Lặc, bị nhìn trúng phong làm phật tôn, cai quản mười mấy thôn gần đây. Trước kia là trộm cướp, bây giờ là công khai vơ vét tài sản, không biết đã có bao nhiêu cô gái đàng hoàng bị gã chà đạp rồi.
- Ông ơi, Phật tôn là gì, ở trên còn có ai nữa, có thể nói cho cháu biết không?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
Ông lão cũng hận thấu xương phái Di Lặc này. Vừa biết người thanh niên này là quân đội phái đến điều tra, ông cũng không giấu diếm nữa, nói ra:
- Tên Trương phật tôn kia ở nhà ông ăn cơm từng nói với ông, giáo phái thờ Di Lặc tổ chức rất nghiêm mật. Phật tôn là cấp bậc thấp nhất trong giáo phái, một Phật tôn cai quản năm trăm tín đồ, năm Phật tôn thì có một Phật tử quản lý. Phía trên Phật tử có chín vị Phật gia, giáo chủ được xưng là Phật thái, chưa ai gặp qua. Nghe nói giáo chủ khi giảng phật pháp, sau lưng sẽ xuất hiện một tượng phật Di Lặc rất lớn, cho nên có rất nhiều tín đồ, ít nhất cũng có mười mấy ngàn người.
- Trong vòng hai tháng có thể phát triển đến mười mấy ngàn người?
Dương Nguyên Khánh có chút kỳ quái nói.
Ông lão lại thở dài:
- Cũng chẳng có gì lạ cả, ngay cả quan phủ cũng gia nhập mà. Có một lần Trương phật tôn uống say nói, Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên là một trong chín Phật gia.
Dương Nguyên Khánh lập tức chắp tay nói:
- Cảm ơn ông!
Dương Nguyên Khánh bước ra ngoài, vẫy gọi vài tên thân binh đến, nói khẽ với bọn họ vài câu, những thân binh xoay người bước đi.
Một lúc sau, vài tên thân binh như lang như hổ nắm gã đàn ông áo trắng Trương Ngũ Lang đi vào gian nhà. Trương Ngũ Lang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu:
- Đại gia…. Tha mạng! Tha mạng!
Gã không còn ngạo mạn và kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa. Vài thanh đao sáng lóng lanh kề bên cổ gã, gần như dọa gã tiểu trong quần luôn. Gã ý thức được, đám người trước mắt không phải là thương nhân, mà là nhân vật có lai lịch lớn.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn mạng sống thì thành thành thật thật công đạo, ngươi dám nói dối nửa câu, ta cho đầu ngươi lập tức rơi xuống!
Trương Ngũ Lang cả người run như cầy sấy, một câu cũng nói không nên lời. Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên có quan hệ gì với giáo phái thờ Di Lặc?
Trương Ngũ Lang do dự một lúc, Dương Nguyên Khánh lập tức nháy mắt với thân binh, thân binh giơ tay chém xuống. Một lỗ tai Trương Ngũ Lang rơi xuống!
Đau đến gã hét thảm như heo bị giết, thân binh nắm lấy lỗ tai còn lại của gã, khiến gã sợ đến hồn bay phách lạc, luôn miệng nói:
- Tôi nói! Tôi nói! Chu huyện lệnh là một trong chín Phật gia.
- Đáng chết!
Dương Nguyên Khánh mắng một tiếng, lập tức vung tay lên:
- Lôi ra ngoài thôn giết!
- Tha mạng! Tha….
Trương Ngũ Lang bị bọn lính bịt miệng lại, kéo ra ngoài. Bùi Thanh Tùng đứng bên cạnh nhịn không được nói:
- Tổng quản, nếu đã đồng ý không giết gã, vì sao lại….
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc y một cái:
- Nếu gã chạy đến huyện Đức An báo cáo, ngươi biết hậu quả như thế nào không, lòng giữ chữ tín của ngươi có gánh nổi hậu quả đó không?
Bùi Thanh Tùng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa. Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
- Kéo bốn tên tùy tùng của gã ra ngoài thôn giết luôn, không được lưu lại một người sống.
Trình Giảo Kim ở trong lòng kêu to sảng khoái. Chém tận giết tuyệt, đây mới là bản sắc đại trượng phu, gã liền vội hỏi:
- Tổng quản, tiếp theo chúng ta đi huyện Bình Nguyên không?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, trong mắt tỏa ra sát khí. Hắn rất muốn biết, huyện lệnh huyện Bình Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu lá gan, dám không tiếc phiêu lưu mạo hiểm rơi đầu, theo giáo phái thờ Di Lặc tạo phản.
….
Huyện Bình Nguyên cũng giống với các huyện nhỏ khác của Hà Bắc. Khi chiến tranh chấm dứt, nông dân tránh nạn trong thành đa phần đều hồi hương, khiến huyện thành lập tức trở nên yên tĩnh, người đi lại trên đường lớn cũng trở nên thưa thớt.
Nhưng về các mặt khác, từ khi kinh tế bắt đầu dần dần khôi phục, có khá ít cửa hàng kinh doanh lại bắt đầu buôn bán thuận lợi hơn, nhất là lò rèn và cửa hiệu tạp hóa. Nông dân mua nông cụ và tạp hóa nối liền không dứt. Quán rượu cũng mở cửa buôn bán, rất nhiều khách quen đều trở về ủng hộ. Trên đường lớn bắt đầu xuất hiện bóng dáng thương nhân.
Đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào huyện thành thì đã là hoàng hôn, tìm một khách sạn lớn nhất trong huyện thành ngủ trọ lại. Tuy ban ngày không nhìn thấy bóng dáng giáo phái thờ Di Lặc, nhưng đến tối, ảnh hưởng của giáo phái thờ Di Lặc cũng dần dần hiện rõ. Mọi người tụm năm tụm ba ra khỏi nhà, tụ tập lại một chỗ, nghe giảng phật pháp, cử hành nghi thức nhập giáo.
Chưởng quầy và phu nhân nhà trọ cùng với vài tên tiểu nhị đều chạy đi nghe giảng giáo lí rồi. Trong nhà trọ chỉ còn lại một tiểu nhị phục vụ, nhưng khách cũng không nhiều, chỉ có một nhóm người Dương Nguyên Khánh thôi.
Đêm dần khuya, Dương Nguyên Khánh mang theo hơn mười thân binh đến huyện nha. Khu nhà sau huyện nha là phủ của Huyện lệnh. Tường nhà Huyện lệnh không cao, trèo lên một cây đại thụ thì có thể dễ dàng đi vào. Ở đây cao không phải là tường nhà, mà là quan uy trong lòng dân chúng, cho dù không có tường xung quanh, cũng không ai dám tiến vào thêm một bước.
Hai gã thân vệ nhẹ nhàng khéo léo trèo vào, lập tức mở cửa lớn ra. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước vào khu nhà sau.
Huyện lệnh huyện Bình Nguyên tên là Chu Quần, là huyện thừa Bình Nguyên sớm nhất của triều Tùy. Sau khi Đậu Kiến Đức chủ quản Hà Bắc, lão ta được thăng lên làm Huyện lệnh. Sau đó đại quân nhà Tùy mới đuổi Đậu Kiến Đức ra khỏi Hà Bắc, Chu Quần lập tức xoay ngược lại nguyện trung thành với nhà Tùy mới, trở thành huyện lệnh huyện Bình Nguyên của nhà Tùy mới.
Đây cũng là một cách mà triều Tùy ổn định dân tâm Hà Bắc. Nếu không phạm phải tội ác tày đình nào thì có thể tha thứ để họ giữ chức. Sự thật chứng minh, phương pháp này thực hiện vô cùng chính xác, chính những nỗ lực cố gắng của các quan viên quen thuộc nơi này mà đời sống Hà Bắc bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Nhưng không có chuyện gì là thập toàn thập mĩ cả, phương pháp này vẫn bị một ít người bụng dạ khó lường lợi dụng thoát khỏi tẩy trừ, tiếp tục giữ chức cai quản một phương.
Huyện lệnh huyện Bình Nguyên Chu Quần chính là một trong số đó. Lão gia nhập giáo phái thờ Di Lặc, lợi dụng quyền to phân phát lương thực giúp nạn thiên tai, bức nông dân gia nhập giáo phái. Lão cũng nhờ chuyện này mà thu được một lượng tiền tài rất lớn, đương nhiên, lão làm không chỉ vì tiền.
Hai ngày nay Chu Quần có chút tinh thần bất an. Lão nhận được tin cấp trên, Sở Vương Dương Nguyên Khánh có thể đang ở ngay vùng Hà Bắc, bảo lão chú ý một chút, nếu có đoàn người nào hơn trăm người cưỡi ngựa xuất hiện, lập tức báo cáo.
Vị trí địa lý của huyện Bình Nguyên tương đối quan trọng. Tiếp giáp với bốn quận, vì vậy quận Bình Nguyên được coi trọng hơn các huyện khác. Chu Quần biết thanh thế của giáo phái thờ Di Lặc đang lớn mạnh, sớm hay trễ cũng sẽ bị phát hiện. Lão thông qua giáo phái Di Lặc vơ vét của cải gần hơn ba ngàn lượng hoàng kim. Nếu trước khi chuyện bị phát hiện chạy trốn, vậy tuổi già của lão có thể vinh hoa phú quý sống qua ngày rồi, nếu không mạng nhỏ của lão khó mà bảo toàn.
Chu Quần chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phong, lo lắng tiền đồ của mình. Bỗng nhiên, cửa két một tiếng bị đẩy ra, Chu Quần đã căn dặn không được để ai đến quầy rầy lão, trong lòng lão tức giận, ngẩng đầu, thì thấy hai người mặc áo đen xa lạ bước tới.
Sợ đến mức lão run rẩy cả người, vừa muốn hô to kêu cứu thì một thanh đao lạnh như băng đã đặt cạnh cổ họng:
- Nếu ông dám kêu một tiếng, đầu ông lập tức rơi xuống đất!
Lập tức có năm sáu người áo đen bước tới, Chu Quần sợ đến mức giọng nói run run:
- Các ngươi là…. Ai?
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi đến, cười như không cười nhìn lão:
- Chu huyện lệnh, còn nhớ ta không?
Hai mắt Chu Quần mở to, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, bang bang dập đầu:
- Sở Vương điện hạ tha mạng! Sở Vương điện hạ tha mạng!
Sau khi Dương Nguyên Khánh đánh tan quân Đậu Kiến Đức ở Hà Gian, có gặp mặt qua rất nhiều quan viên quận huyện Hà Bắc, Chu Quần này hắn cũng gặp qua, vì vậy hắn cũng biết người này.
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Chu Quần, lạnh lùng nói:
- Ta tín nhiệm ngươi mới không truy cứu việc ngươi trung thành với Đậu Kiến Đức, ai ngờ ngươi lại gia nhập tà giáo, ý đồ tụ tập quần chúng tạo phản. Ngươi tự nói đi, ngươi có làm thất vọng người dân huyện Bình Nguyên không, có làm thất vọng tín nhiệm mà ta cho ngươi không?
Chu Quần quỳ trên mặt đất, vô cùng xấu hổ, môi lão giật giật:
- Mọi chuyện không như điện hạ nghĩ đơn giản như vậy đâu, kỳ thật chuyện này có quan hệ với triều Đường.
Hắn nhìn chăm chú Chu Quần một lúc lâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình ôn hòa một chút, nói:
- Chỉ cần ông đồng ý lấy công chuộc tội, ta có thể không giết ông, hơn nữa còn cho ông một cơ hội lạc đường biết quay đầu lại. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là, ông phải đem những thứ không thuộc về mình nhả ra hết.
[/QUOTE]