Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 755: Bái di lặc giáo




- Được rồi! chuyện này sẽ không đề cập tới nữa, vừa nãy Sở Vương nói, chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm huyện thừa huyện Thanh Hà.

Trước tiên là Thôi Kỷ ngẩn người ra, trong lòng lập tức mừng rỡ, bản thân sẽ được làm quan sao?

Thôi Bá Túc chăm chú nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Thôi Kỷ, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Lúc đầu y còn tưởng rằng Thôi Kỷ rất có khí phách, không chịu để vỄѩ cầu cứu Sở Vương phi.

Nhưng hiện tại xem ra, thực sự là Bùi thị vợ của y có khí phách. Mà Thôi Kỷ này, một chức quan huyện nhỏ thì khiến y đã quên sự sỉ nhục một quyền nửa canh giờ trước.

Mặc dù trong lòng Thôi Bá Túc rất thất vọng, nhưng cơ hội này có lợi đối với gia tộc y lại không muốn buông tha. Y nói nhỏ với Thôi Kỷ:

- Xem ra quan hệ của vợ ngươi và Sở Vương không bình thường, ngươi cần lợi dụng hết sức mối quan hệ này, tương lai ngươi sẽ thăng chức rất nhanh. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Thôi Kỷ gật đầu liên tiếp:

- Cháu nhớ kỹ rồi!

Từ Thôi phủ đi ra, Dương Nguyên Khánh dẫn theo một đoàn người đi ra ngoài thành. Trên đường, hắn oán giận Trình Giảo Kim nói:

- Ngươi sau này không cho phép lại lỗ mãng như vậy, ngươi ở cửa Thôi phủ đánh người, bảo ta ăn nói thế nào với Thôi gia.

Trình Giảo Kim cơn tức giận trong lòng không tiêu, tức giận nói:

- Loại đàn ông vô dụng này nên đánh. Năm đó nếu U nương đi theo lão Trình ta, ta thế nào cũng không thể để cô ấy nhận một chút oan ức này. Nếu trong nhà chỉ còn một miếng bánh quy, ta sẽ chia một thành hai, một nửa cho mẹ già, một nửa cho cô ấy, hận quá! Mấy năm nay ta đã quên cô ấy rồi.

Dương Nguyên Khánh cũng biết, hiếu thuận mẹ già và thương yêu vợ, là hai ưu điểm lớn của Trình Giảo Kim. Nếu không phải bởi vì thương yêu, y làm sao có thể sợ vợ? Hắn cũng chỉ là nói vậy, lại không phải là thật sự mắng Trình Giảo Kim đánh người. Hắn chỉ là ngại thân phận, nếu không thì hắn cũng đánh một quyền ra rồi.

- Bỏ đi, chuyện này không nhắc tới nữa, sau khi trở về Thái Nguyên, ta sẽ để Vương phi sắp xếp việc này. Sau này ngươi cũng đừng nhiều chuyện nữa. Người ta là người đã có chồng.

Lúc này, một xe ngựa đứng bên cạnh bọn họ, người đuổi theo xe ngựa chính là Bùi U. Cô che giấu một sự thương cảm trong lòng, cười tủm tỉm hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Người sắp đi phải không?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Chuẩn bị quay về Thái Nguyên rồi, đại tỷ khi nào tới Thái Nguyên vậy?

- Ta đương nhiên muốn đi rồi, ta sớm nghĩ tới rồi, chờ quán rượu của ta buôn bán tốt lên, ta sẽ tìm một người thủ quỹ cai quản cửa hàng. Lúc đó ta có thời gian rồi, nhất định đi Thái Nguyên gặp Mẫn Thu.

Đến đây, cô lại vẫy tay hướng về phía Trình Giảo Kim, cười nói xinh tươi:

- Vị Hắc tướng quân này, ngươi tới đây một lát, ta phải cảm ơn ngươi thay ta quản giáo người chồng vô dụng đó.

Trình Giảo Kim bị điệu cười của cô mê hồn, y từ từ đi lên trước, thẫn thờ nhìn chăm chú vào cô nói:

- U nương, ngươi còn nhớ ta không, năm đó…

Lời của y chưa nói xong, Bùi U bỗng nhiên từ xe ngựa ngồi sang chỗ bên cạnh cầm một chảo to màu đen, bỗng nhiên đánh mạnh vào trán của Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim xử lý chưa kịp đề phòng, chỉ nghe “keng” một tiếng vang to. Cái chảo chắc đập vào trán của Trình Giảo Kim, đánh tới mức mắt nổ đom đóm, một người lảo đảo lùi mấy bước, liền đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Bùi U đứng trên xe ngựa, chống nạnh chỉ vào người y chửi ầm lên:

- Cái mặt nồi này của ngươi tính là cái gì, lại còn dám đánh chồng của bà, ngươi chán sống phải không?

Bùi U hừ mạnh một tiếng, không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh, điều khiển xe bò nghênh ngang rời khỏi. Đám người Dương Nguyên Khánh đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Sau một lúc mới bị tiếng rên rỉ của Trình Giảo Kim kéo về hiện tại, vội vàng vây quanh gã hỏi thăm:

- Lão Trình, sao rồi?

Trên trán Trình Giảo Kim u một cục lớn, ánh mắt tan rã, nửa ngày cũng nói không được một câu. Trong lòng Bùi Thanh Tùng áy náy, dù sao Bùi U cũng là tỷ tỷ trong tộc y. Nhưng y cũng hơi uể oải, tỷ tỷ trong tộc này của y căn bản là không quan tâm đến y.

Y vội vàng cùng hai tên thân binh nâng Trình Giảo Kim dậy. Dương Nguyên Khánh nhìn xe bò Bùi U đi xa, trong lòng hắn lập tức tăng thêm bảy phần thiện cảm với Bùi U, phụ nữ một khi tự lập sẽ có linh hồn.

…….

Từ trong thành đi ra, năm trăm thân binh của hắn chiếm lấy vài quán trà lớn. Ai cũng cơm nước no nê, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, chỉ có các chưởng quầy quán trà là vẻ mặt đau khổ, vì họ không có cách nào làm ăn.

Khi đám người Dương Nguyên Khánh từ trong thành lớn đi ra, đám thân binh đều dẫn ngựa ra chào đón. Lang tướng cầm đầu thân binh gọi là Hàn Hiếu Quốc, là cháu của Hàn Cẩm Hổ, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, ở U Châu nhập ngũ rất sớm, cùng Dương Nguyên Khánh đến Phong Châu, từng bước từng bước tích công trở thành Giáo úy, cuối cùng thì trở thành Lang tướng của thân binh hắn.

Y tiến lên thi lễ, thấp giọng nói:

- Tổng quản, ty chức có chuyện bẩm báo.

- Ngươi nói, có chuyện gì?

Hàn Hiếu Quốc quay đầu chỉ chỉ chưởng quầy quán trà ở xa, nói:

- Lúc nãy ăn cơm, nghe được một chuyện rất kỳ quái. Nghe nói ở quận Bình Nguyên bên kia, có giáo phái thờ Di Lặc rất thịnh hành, nhưng chỉ mới phát triển trong hai tháng nay thôi. Hơn nữa nghe bảo quan phủ cũng bị cuốn vào.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh lập tức cảnh giác. Giáo phái thờ Di Lặc thường thường chính là khúc dạo đầu của tạo phản. Mấy năm trước, quận Hà Đông có Tống Tử Hiền am hiểu ảo thuật, có thể biến ra tượng Phật, tự xưng là chuyển thế của Di Lặc. Tín đồ mấy vạn người, hô hào dân chúng tạo phản.

Còn có quận Phù Phong có tăng nhân Hướng Hải Minh tự xưng là chuyển thế của Di Lặc, sáng lập giáo phái Di Lặc, kéo mấy vạn tín đồ tạo phản. Vô cùng nguy hại.

Sao bây giờ đến lượt quận Bình Nguyên cũng xuất hiện giáo phái thờ Di Lặc chứ? Hơn nữa đồi Đậu Tử phía đông Bình Nguyên nổi tiếng là nơi tạo phản nghiêm trọng, ngàn vạn lần đừng bùng nổ khởi nghĩa lần nữa đấy.

Dương Nguyên Khánh lập tức ngoắc gọi một gã thân vệ đến, đưa một ngân bài cho gã. Chỉ nói với gã:

- Ngươi lập tức đến quận Hà Gian, mệnh Dương Thái thú triệu tập mười ngàn quân, hỏa tốc đến quận Bình Nguyên đợi lệnh.

- Tuân mệnh!

Thân binh tiếp nhận ngân bài, giục ngựa chạy như bay.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, hắn vốn tính trực tiếp qua quận Hằng Sơn về Thái Nguyên, nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý, hắn phải đi quận Bình Nguyên điều tra tình hình một chút mới được. Nếu có chút sơ suất nào thì rất có thể sẽ nhấc lên phong trào tạo phản. Đây chính là một đòn tấn công trí mạng đối với kinh tế Hà Bắc mới bắt đầu khôi phục.

Tâm trạng vừa thả lỏng của Dương Nguyên Khánh lập tức khẩn trương hẳn lên. Hắn từng trải qua chiến loạn nên hắn biết loại dùng tôn giáo thu tín đồ này sẽ phát triển cực nhanh. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi có thể thổi quét toàn bộ một quận. Nếu hắn có chút sơ suất nào, thì sẽ tạo ra tổn thất lớn khó bù đắp lại được.

Hắn không nhịn được cảm giác cực kỳ không hài lòng với Thái thú quận Bình Nguyên Khúc Lăng trong lòng. Giáo phái thờ Di Lặc đã phát triển được hai tháng, ông ta không ngờ không hề báo cáo với hắn.

- Đi!

Hắn quất mạnh ngựa chiến, dẫn dắt đám thân binh từ hướng đông chạy gấp về phương bắc.

…….

Quận Bình Nguyên nằm giữa quận Thanh Hà và quận Hà Gian, phía đông giáp quận Bột Hải, phía nam cùng với quận Tề Hải giáp Hoàng Hà, hướng đông nam là đồi Đậu Tử, trung tâm tạo phản nổi tiếng nhất những năm cuối triều Tùy.

Giống với quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên cũng chịu đủ thiệt hại tàn phá chiến tranh để lại. Một quận vốn giàu có và đông đúc người, trải qua mấy năm chiến loạn, số người giảm mạnh bảy phần.

Khi chiến loạn chấm dứt, quận Bình Nguyên cũng bắt đầu dần dần khôi phục sức sống. Nhưng ai ngờ đúng lúc này lại xuất hiện một phong trào rầm rộ bái giáo phái Di Lặc thổi quét qua quận Bình Nguyên.

Sáng sớm, Dương Nguyên Khánh giả dạng thành thương nhân mang theo hai mươi mấy thủ hạ tiến vào trong quận Bình Nguyên. Dương Nguyên Khánh vô cùng cẩn thận. Nếu suất lĩnh năm trăm kỵ binh tiến vào biên giới quận Bình Nguyên, nhất định sẽ bị giáo chúng Di Lặc phát hiện, xử lý không tốt rất có thể khiến họ tạo phản trước kế hoạch, cái này gọi là cái được cũng không đủ bù đắp lại cái mất.

Đối phó với loại người lợi dụng tôn giáo xách động tạo phản, cách xử lý bình thường tốt nhất không phải là dùng quân đội trấn áp. Nếu làm như vậy ngược lại sẽ khuếch trương sự việc, cho dù có trấn áp được cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Cách xử lý tốt nhất chính là quan phủ phải bắt giữ được giáo chúng nòng cốt.

Đại Nghiệp năm thứ chín, quận Hà Đông, Tống Tử Hiền khởi xướng giáo phái thờ Di Lặc, tín đồ hơn mười mấy ngàn người. Bị quan phủ đúng lúc phát hiện, giết Tống Tử Hiền và một ngàn tín đồ trung thành của gã mới đúng lúc ngăn cản một trận tạo phản quy mô lớn bùng nổ.

Nhưng điều khiến Dương Nguyên Khánh căm tức nhất chính là, quan phủ của quận Bình Nguyên chẳng những không có hành động ngăn cản nào, thậm chí còn nghe đồn quan viên cũng gia nhập giáo phái kia. Điều này khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.

Giờ đang là cuối xuân, mưa rơi cả đêm, đến hừng đông mưa vẫn còn chưa tạnh. Không trung mờ mịt, mưa nhỏ rơi xuống dày đặc không dứt, khiến cho toàn bộ bình nguyên đều bị bao phủ trong sương mù mưa bụi.

Vì mưa rơi một đêm không tạnh, đường đi có vẻ có chút lầy lội. Một đám người với hơn trăm con ngựa la tạo thành thương đội di chuyển trên đường có vẻ hơi khó khăn.

[/QUOTE]