Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 750: Trao đổi tù binh




- Hứ!

Cái Tô Văn hừm một tiếng,

- Ngươi nói đi!

- Ta phụng lệnh Sở Vương điện hạ…

Cái Tô Văn chặn lời Tôn Gia Duyên.

- Dương Nguyên Khánh ở Liêu Đông sao?

- Đúng vậy, người đánh bại Uyên tướng quốc chính là Sở vương điện hạ. Bây giờ Uyên tướng quốc đang làm khách ở quận Liễu Thành.

Sắc mặt Cái Tô Văn trở nên rất khó coi. Lát sau, anh ta mới hỏi:

- Ý của Dương Nguyên Khánh là gì? Hắn có điều kiện gì mới chịu thả phụ thân ta?

Tôn Gia Duyên lấy một phong thư đưa cho Cái Tô Văn:

- Đây là thư của lệnh tôn!

Cái Tô Văn mở thư ra xem, đúng là nét bút của phụ thân anh ta, phụ thân anh ta hiện giờ đang ở huyện Liễu Thành. Ngoài ra dường như còn nói điềugì đó, nhưng nội dung phía sau bị xé bỏ. Bức thư này chứng minh phụ thân của anh ta đã thực sự đã bị bắt rồi.

Cái Tô Văn thở dài một cái, nói:

- Mời Tôn tiên sinh tiếp tục nói đi!

Tôn Gia Duyên bình tĩnh tiếp tục nói:

- Uyên tướng quốc sẽ làm khách lâu dài ở nhà Tùy, không tiện để tiếp tục lãnh đạo Triều Tiên nữa. Vì thế đương nhiên Uyên thiếu chủ sẽ kế nhiệm lãnh đạo Triều Tiên. Sở Vương điện hạ hy vọng Uyên thiếu chủ thuận lợi tiếp quản quân chính quyền Triều Tiên, sớm tiêu diệt Tân La và Bách Tề, thống nhất tam quốc.

Sắc mặt Cái Tô Văn bỗng nhiên tái nhợt lại. Dương Nguyên Khánh quả nhiên đã nhìn thấu được ý đồ của anh ta. Tuy anh ta đem quân đến tiếp viện nhưng sâu trong tâm là không muốn phụ thân quay về. Đồng thời Dương Nguyên Khánh cũng đang uy hiếp anh ta, không chỉ dùng phụ thân uy hiếp anh ta, mà còn dùng Tân La và Bách Tể để uy hiếp nữa.

Cái Tô Văn chăm chăm nhìn vào Tôn Gia Duyên một lúc, mới khoát tay:

- Xin mời! Vào trong lều nói chuyện.

Thái độ của Cái Tô Văn chuyển biến rất nhanh khiến Tôn Gia Duyên thấy rằng Dương Nguyên Khánh suy nghĩ quả thật sâu xa. Hắn đã nhìn thấu được thế cục của Triều Tiên, cũng nhìn thấu được tâm ý của Cái Tô Văn. Cái Tô Văn dường như không muốn phụ thân mình quay về. Chỉ cần Uyên Thái Tộ không có ở đó, Cái Tô Văn mới có được quyền lực tối cao lãnh đạo Triều Tiên.

Bọn họ vào trong lều, Cái Tô Văn lập tức lệnh cho cận binh:

- Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần lều lớn. kẻ nào làm trái giết ngay tại chỗ!

Bọn thân binh lui ra bên phía ngoài lều canh gác. Lúc này trong lều chỉ còn lại Cái Tô Văn và Tôn Gia Duyên. Cái Tô Văn trầm tư một lúc, rồi từ từ hỏi:

- Ta muốn biết điều kiện của Sở Vương là gì?

- Điều kiện của Sở Vương rất đơn giản. Trong vòng năm năm, quân Triều Tiên không được bước qua Liêu Thủy một bước..

Cái Tô Văn trầm ngâm một lát. Anh ta cần hai năm để nắm giữ chính quyền, sau đó còn cần thời gian tiêu diệt Tân La và Bách Tể. Điều kiện này của Dương Nguyên Khánh anh ta có thể đáp ứng được.

- Được! Ta đồng ý với điều kiện của Dương Nguyên Khánh, trong vòng năm năm, quân Triều Tiên không vượt qua Liêu Thủy một bước. Cái Tô Văn ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.

Thực ra nhưng lời thề như vậy cũng không thể ngăn được dã tâm của Cái Tô Văn. Quan trọng là Dương Nguyên Khánh cũng biết, Cái Tô Văn kế nghiệp phụ thân hai, ba năm thì không thể có đủ tinh lực để xâm chiếm Liêu Đông. Đây chính là cục diện chính trị tất sẽ hình thành sau khi bắt Uyên Thái Tộ, nội bộ Triều Tiên sẽ hình thành thế lực đấu tranh, thậm chí sẽ loạn bên trong. Điều đó là vô cùng quan trọng đối với sự ổn định của Liêu Đông.

Tôn Gia Duyên mỉm cười, nói:

- Trong tay bọn ta còn mười ba nghìn tù binh Triều Tiên. Uyên thiếu chủ có muốn chuộc bọn họ về không?

Sắc mặt Cái Tô Văn trở nên rất khó coi. Năm mươi nghìn quân tinh nhuệ Triều Tiên tham chiến, chạy thoát hơn hai mươi nghìn người, tù binh chỉ có mười nghìn, như vậy thì chết trận lên tới ba mươi tám nghìn người, trận chiến thực sự quá tàn khốc. Trong lòng anh ta uất hận vô cùng. Mười nghìn quân tù binh rất quan trọng, anh ta đành hỏi:

- Thế cần điều kiện gì để chuộc bọn họ về?

Tôn Gia Duyên không chút chần chừ nói:

- Khi xưa quân Tùy vội vàng rút quân, đã để lại ở Triều Tiên số vật tư nhiều như núi, lại còn có ba mươi nghìn quân Tùy bị bắt làm tù binh nữa, hiện đang làm khổ sai ở khu mỏ Đông Giang Triều Tiên. Điều kiện của chúng ta là thả tất cả những tù binh đó ra. Nếu như thiếu chủ không đồng ý, vậy thì mười nghìn tù binh này sẽ bị đem đến Liêu Thủy chém đầu. Dùng đầu bọn họ để làm vật tế cho những anh hùng chết trận của quân Tùy, đồng thời Uyên tướng quốc sẽ bị giao cho Vinh Lưu Vương mới đăng cơ của các ngươi.

- Ầm!

Cái Tô Văn đập mạnh vào bàn, tức giận nói:

- Dương Nguyên Khánh thật là quá đáng!

Tôn Gia Duyên cười nhạt một tiếng,

- Cũng như nhau cả!

Cái Tô Văn chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng. Mười nghìn tù binh không thể quay về, anh ta có thể chấp nhận được. Nhưng anh ta không thể để phụ thân bị giao cho Vinh Lưu Vương. Đó là đối thủ chính trị của anh ta. Chỉ cần phụ thân rơi vào tay Vinh Lưu Vương thì quyền lực của anh ta sẽ suy yếu nghiêm trọng. Dương Nguyên Khánh bắt được phụ thân anh ta khiến anh ta bị động mọi đường.

Cuối cùng anh ta dừng chân lại, cũng không quay đầu lại, bất đắc dĩ hỏi:

- Thế trao đổi như thế nào?

- Chúng ta sẽ làm một chiếc cầu phao, các ngươi thả ba mươi nghìn tù binh quân Tùy ra trước, chúng ta sẽ thả tù binh Triều Tiên quay về. Đây là lời hứa của Sở Vương.

Cái Tô Văn bị Dương Nguyên Khánh nắm được quá nhiều điểm yếu, anh ta không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể gật đầu:

Được rồi! Chúng ta một lời đã định…Mười ngày sau, Dương Nguyên Khánh thống lĩnh ba mươi quân đến trấn Hoài Viễn, trong số đó có mười ba nghìn tù binh Triều Tiên, bao gồm cả ba nghìn binh sĩ Triều Tiên bị bắt tại bờ đông Liêu Thủy.

Đại quân dựng doanh trại bên cạnh Liêu Thủy, trên sông cầu phao đã dựng xong. Dương Nguyên Khánh đứng trên bờ sông, quan sát bờ bên kia, lờ mờ có thể nhìn thấy bờ đối diện cũng đóng rất nhiều lều trại.

Chiến dịch lần thứ ba đối với quân Triều Tiên hơn ba năm trước, tuy kết thúc là Triều Tiên đầu hàng nhưng trên thực tế, chỉ là một sự ngừng chiến bề ngoài, hai bên đều không có tinh lực và quốc lực để tiếp tục chiến đấu nữa. Còn về các vấn đề trao đổi tù binh, vaath tư, đất đai nên thương thảo sau chiến tranh thì đều chưa giải quyết được gì.

Trận chiến ở Liêu Đông này, quân Tùy thu được lượng lớn lương thực và vật tư. Tính số lượng lương thực của Cao Khai Đạo và Triều Tiên cộng lại khoảng hơn bốn trăm nghìn thạch, đủ cho Hà Bắc dùng hơn nửa năm.

Điều Dương Nguyên Khánh quan tâm lúc này sự trở về của ba mươi nghìn tù binh. Căn cứ vào lời tù binh Triều Tiên, năm đó có mười nghìn quân Tùy đều bị áp giải đi khai thác mỏ, sáu năm nay đã chết hơn quá nửa, hiện giờ chỉ còn lại khoảng ba mươi nghìn người. Họ tập trung khai thác quặng đồng và quặng sắt tại khu mỏ Đông Giang.

Ba mươi nghìn tù binh bắt buộc phải quay về. Dương Nguyên Khánh đã kế thừa triều Tùy thì hắn nhất định phải xoa dịu vết thương trong trận chiến với Triều Tiên khi xưa. Đồng thời ba mươi nghìn tù binh quân Tùy này rất có lợi cho việc bổ sung cho Hà Bắc.

Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, nói với La Sĩ Tín:

- Phái người sang bờ bên kia, bắt đầu thôi!

Sau một canh giờ, trên cầu phao xuất hiện từng đoàn binh sĩ quân Tùy trong bộ dạng quần áo tả tơi. Bọn họ nâng đỡ nhau mà đi, từ từ hướng về phía bờ tây Liêu Thủy. Ai nấy nước mắt lưng tròng, đó là ánh mắt gì? hồi hộp, bi thương, hy vọng, vui sướng …tất cả những tính cảm phức tạp phức tạp nhất của con người chứa đựng trong ánh mắt của tù binh quân Tùy.

Bọn họ đã từng tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ phải chết tại sứ người, sẽ không còn cơ hội gặp lại vợ con và phụ mẫu nữa, cũng không thể nào ngờ được rằng bị bắt giữ sáu năm trời, vậy mà giờ đây có thể trở về đất nước của chính mình, có thể được gặp lại người thân.

Bọn họ lảo đảo vượt qua chiếc cầu phao, đầu hướng về phía đất nước của mình, tay cầm hòn đất mà gào khóc. Sáu năm bị áp bức và hành hạ, ngay tại lúc này đây, tại đất nước của chính mình, bọn họ có thể tha hồ bộc lộ cảm xúc.

Tiếng khóc vang cả một vùng, một cảnh tượng đầy xúc cảm khiến tất cả những ai đi đón bọn họ cũng không thể kìm nén được nước mắt. Binh sĩ tiến về phía trước đỡ bọn họ dậy, đưa về phía đại doanh. Ở đó đã chuẩn bị chu đáo canh, bánh nóng và những bộ quần áo sạch sẽ.

Dương Nguyên Khánh cưỡi trên lưng ngựa, nhìn bao quát cả khung cảnh, trong mắt hắn có chút ươn ướt. Hắn lệnh cho gọi người phụ trách trao đổi tù binh đến, nói với anh ta:

- Để bọn họ lại Liễu thành nghỉ ngơi mười hôm để khôi phục thể lực, sau đó tặng cho mỗi người một con ngựa, hai mươi cân gạo và mười đồng tiền, cho họ về nhà. Dù là quân sĩ Quan Trung cũng thả để bọn họ đi, không được ngăn cản.

- Ty chức tuân lệnh!

Tào Thắng thi lễ chào, sau đó quay ngựa chạy về phía đại doanh.

Cùng với ba mươi hai nghìn tù binh quân Tùy được thả về là mười ba nghìn tù binh quân Triều Tiên cùng được thả quay về. Sau đó cầu phao ngay lập tức bị thiêu hủy. Dương Nguyên Khánh hướng về phía ngọn lửa bùng bùng trên Liêu Thủy một lúc lâu, hắn lẩm bẩm:

- Một ngày nào đó, ta sẽ còn quay lại.

Bờ bên kia, Cái Tô Văn cũng nhìn rất lâu ngọn lửa đang cháy trên sông, lạnh lùng nói:

- Dương Nguyên Khánh, nỗi nhục của mười ba năm trước, mối thâm thù của phụ muội ta, và sự nhực nhã hôm nay, sẽ có một ngày, ta và ngươi sẽ tính toán với nhau…