Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 745: Cắt đứt đường lui




Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Da mặt của ngươi cũng dày thật, có thể đóng một cái đinh lớn, treo mấy chức vụ này vào đó.

Trình Giảo Kim cười hì hì:

- Kỳ thực những lời tôi nói đều là thật lòng, tương lai lão Trình tôi không tính là có công lớn khai quốc. Hơn nữa mạng của tôi cũng dài, bốn mươi năm sau bọn Tần Quỳnh đều chết hết! Vậy không may chết đi, chẳng phải lão Trình tôi sẽ thành nguyên lão hay sao? Làm chức Thái úy cũng không tính là quá đáng đâu!

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Tầm nhìn của ngươi quả thực rất xa, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn làm quốc vương hay không?

Trình Giảo Kim giật mình, cuống cuồng khoát tay:

- Không! Không! Tổng quản đừng hại tôi, có suy nghĩ này, chắc chắn tôi sẽ không sống thọ, tôi không làm đâu.

- Ta không nói ngươi làm quốc vương của triều Tùy. Ta nói cho ngươi một mảnh đất ở hải ngoại, chu vi ngàn dặm, ngươi dẫn theo một nhóm người đi kiến lập quốc gia của chính mình. À, gọi là nước Trình đi! Ngươi chính là quốc vương, ngươi nguyện ý không?

Trình Giảo Kim nhếch miệng:

- Tổng quản, không phải muốn để tôi lưu vong đó chứ?

Dương Nguyên Khánh đành bó tay với cái tên chỉ biết hiện thực, không có lý tưởng này, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

- Tốt thôi! Ngươi cứ chịu thêm bốn mươi năm nữa, chuẩn bị làm Thái úy đi! Tương lai, sau khi các nước nhỏ như nước La, nước Tần, nước Từ được kiến lập, ngươi đừng đỏ mắt là được.

- Ha ha! Tôi không thèm đố kị làm gì, tốt nhất năm sau Tổng quản cứ cho bọn họ lưu vong hết đi, như thế năm sau tôi có thể làm Thái úy rồi.

- Cút ngay về khoang thuyền cho ta!

Dương Nguyên Khánh phiền chán cùng cực với cái miệng quạ đen này, chẳng trách ai cũng ghét y, hắn nhấc chân đá vào mông Trình Giảo Kim làm y lảo đảo một phen, suýt nữa thì ngã úp mặt xuống.

Trình Giảo Kim xoa xoa cái mông, tỏ vẻ đau khổ nói:

- Trong khoang thuyền say sóng khó chịu lắm, ra ngoài đón gió biển dễ chịu hơn.

Y thầm nghĩ cách lợi dụng cơ hội này để nịnh nọt Dương Nguyên Khánh, có lợi lớn cho con đường thăng quan tiến chức sau này.

Dương Nguyên Khánh thây kệ y, chắp tay sau lưng tiếp tục trông về phương xa, trong lòng đang suy tính chọn người của cuộc viễn hành, bọn người Chu Khoan và Lưu Phương từ khi rời bến vẫn còn khỏe mạnh. Mười mấy năm trước, sứ thần của chính phủ Đại Tùy thậm chí đã đến tận Mã Lục Giáp (Malacca – thành cổ của Malaysia), nước Uy (nước Nhật theo cách gọi của người Trung Quốc xưa), kỹ thuật hàng hải không phải là vấn đề, điểm khiếm khuyết chính là dũng khí cùng phương hướng.

- Tổng quản, nhìn thấy lục địa rồi!

Tiếng hét của người nhìn xa vọng lại từ trên đỉnh đầu.

Dương Nguyên Khánh rảo nhanh vài bước, tập trung nhìn về phía xa, quả nhiên trông thấy một đường đen thấp thoáng ở phương bắc, cuối cùng cũng đến lục địa rồi.

Tức thì một trận hoan hô vang dội trên thuyền, Trình Giảo Kim cũng kích động lạ thường, hung hăng tung quyền:

- Con mẹ nó, cuối cùng cũng đến Bình Nhưỡng, đánh hạ Bình Nhưỡng, lão tử muốn là người xông vào vương cung đầu tiên, bắt sống tên vua Triều Tiên kia!

Dương Nguyên Khánh chỉ nói cho y biết mục đích hành trình này là đoạn tuyệt đường lui của quân Triều Tiên, y liền tưởng là đánh lén đô thành Bình Nhưỡng của Triều Tiên, vì vậy y rất hứng thú.

Dương Nguyên Khánh cười mà không nói, chỉ hết sức chăm chú nhìn lục địa xa xăm kia. Đất liền dần hiện gần hơn, tốc độ của thuyền cũng chậm theo, mặt nước biển trước mắt họ cũng bắt đầu xen lẫn trắng – xanh, đây chính là kết quả hòa lẫn giữa nước ngọt và nước mặn, đồng nghĩa với việc trước mặt họ chính là nơi một con sông lớn đổ ra biển.

Quả nhiên, trước mặt xuất hiện một khúc ngoặt sông thoáng đãng. Cửa biển của một con sông lớn hiện ra trước mặt họ, Trương Long chỉ vào con sông nói:

- Điện hạ, đây chính là cửa biển của Liêu Thủy.

Trình Giảo Kim ở sau lưng thoáng chốc ngây ra, gãi đầu nói:

- Tổng quản, không phải đi Bình Nhưỡng sao?

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y, xem thường hừ một tiếng:

- Ta nói muốn đến Bình Nhưỡng hồi nào?

- Chuyện này…

Trình Giảo Kim thất vọng tràn trề, không đến Bình Nhưỡng, vậy không có cơ hội chơi đùa với các cô nương Triều Tiên xinh đẹp, cộng thêm châu báu chồng chất như núi trong vương cung rồi sao?

Y lập tức mất tinh thần, trở nên ủ rũ u sầu giống như con gà trống bị đánh bại. Lúc này y thấy chứng say sóng trở nặng hơn, con mẹ nó, đứng ở trên sàn thuyền cũng bị say sóng.

Đội thuyền tiến vào Liêu Hà, hai bên bờ là đồng bằng phù sa bằng phẳng, được bao phủ bởi một cánh rừng rậm xanh tươi mênh mông vô tận. Con người hiếm khi đặt chân đến, thi thoảng còn thấy được đàn hươu đến uống nước bên bờ sông, chúng hiếu kỳ nhìn thuyền lớn lướt qua trước mắt mà không có chút kinh sợ nào.

Đoàn thuyền nương theo gió đông nam tiến về phía đông bắc, dần dần họ thấy được vết tích con người, đó là mấy căn nhà gỗ nhỏ do thợ săn xây nên nằm rải rác bên bờ sông.

Đột nhiên có hơn mười người xông ra từ nhà gỗ, ra sức vẫy tay hô hoán với thuyền lớn.

- Tổng quản, hình như là quân Tùy!

Một sĩ binh nhận ra người vẫy tay trên bờ, Dương Nguyên Khánh cũng thấy hơn mười sĩ binh quân Tùy mặc khôi giáp, bọn họ hẳn là thám báo của quân Tùy.

Vài chiếc thuyền nhỏ hạ thủy lướt về phía bờ sông, đón các sĩ binh quân Tùy cùng chiến mã của họ lên thuyền lớn. Người đứng đầu quỳ một gối trước mặt Dương Nguyên Khánh, hành quân lễ nói:

- Khởi bẩm Tổng quản, chúng tôi là thám báo thủ hạ của La tướng quân, Giáo Uý là Tiêu Diên Niên, phụng mệnh Giáo Úy đợi Tổng quản ở đây.

Thì ra là người của Tiêu Diên Niên, Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:

- Các ngươi đợi ở đây bao lâu rồi?

- Hồi bẩm Tổng quản, đã ba ngày rồi.

Y dâng lên một tấm bản đồ:

- Đây chính là bản đồ phân bố binh lực hai bên bờ sông do chúng tôi vẽ, mời Tổng quản xem qua.

- Các ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi!

Dương Nguyên Khánh tiếp lấy tấm bản đồ, lập tức lệnh cho thủ hạ dẫn thám báo đi nghỉ ngơi. Còn hắn thì bước nhanh đến buồng chỉ huy, trải tấm bản đồ lên bàn, nhanh chóng tìm ra được vị trí hiện tại của thuyền lớn.

Bản đồ được vẽ rất tường tận, đại doanh hậu cần ở bờ đông Liêu Thủy, ba chiếc cầu nổi, trấn Hoài Viễn cùng với mười mấy trạm canh gác của quân Triều Tiên.

Thêm vào đó là bố trí binh lực của quân Triều Tiên, đại doanh hậu cần ở bờ đông có năm ngàn trú quân, trấn Hoài Viễn cũng có hai ngàn trú binh, có được tấm bản đồ này thì hắn đã có thể ung dung bố trí.

- Gọi Trình Giảo Kim đến cho ta!

Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh.

Chỉ chốc lát, Trình Giảo Kim gấp gáp chạy vào buồng, khom người thi lễ:

- Có mạt tướng!

Dương Nguyên Khánh cười hỏi y:

- Giờ còn say sóng không?

Trình Giảo Kim gãi đầu, có chút xấu hổ nói:

- Hồi bẩm Tổng quản, sau khi vào cửa sông thì không còn nữa.

- Vậy thì tốt! Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!

Dương Nguyên Khánh gõ ngón tay lên bản đồ:

- Đợi đoàn thuyền đến gần trấn Hoài Viễn, ngươi dẫn năm ngàn kỵ binh tập kích trú quân Triều Tiên ở đó, không cần giết hết, phải thả bọn chúng chạy đi báo tin, hiểu không?

- Mạt tướng tuân mệnh!

Vào hoàng hôn, nắng chiều như lửa ráng đỏ cả hai bờ Liêu Thủy. Trong cánh rừng ở bờ tây Liêu Thủy, hơn ba mươi thám báo do Tiêu Diên Niên suất lĩnh bận rộn chuẩn bị bữa tối. Bọn họ đã hoạt động ở vùng này được mười ngày, nơi đây thưa người, không có quân Triều Tiên tuần tra nên tương đối an toàn.

Một đống lửa trại đang bốc cháy hừng hực, bên trên là mấy con hươu họ săn được, hương mỡ tỏa tứ phía, sĩ binh cao giọng cười đùa, nêm muối và gia vị khác lên thịt nướng. Ngoài ra còn có vài sĩ binh đứng trên cây canh gác, một mặt đề phòng quân địch tuần tra phát hiện, mặt khác phòng ngừa mãnh thú tập kích, bọn họ từng gặp phải mãnh thú vài lần.

- Trước khi trời tối nhớ dập lửa đi!

Tiêu Diên Niên nhắc nhở mọi người, họ ở cùng nhau đã hơn nửa tháng, dần dần cũng hiểu rõ nhau hơn.

- Giáo Úy yên tâm! Thịt nướng sắp được rồi.

Một sĩ binh cười trả lời.

Tiêu Diên Niên ngồi trên một tảng đá lớn, lại quay đầu chăm chú nhìn Liêu Thủy ở đằng xa, theo y tính toán thì đã mười ngày trôi qua, đoàn thuyền của quân Tùy hẳn là sắp đến rồi.

Đúng lúc này, thám tử trên cây hét to:

- Có kỵ binh đến!

Mọi người sững sờ một lúc, tức thì ba chân bốn cẳng cầm bình nước dập tắt lửa, nhốn nháo thủ sẵn cung tiễn nấp sau thân cây. Tiêu Diên Niên cũng nấp sau một cây lớn, cầm sẵn cung tiễn, cảnh giác nhìn ra bên ngoài cánh rừng. Từ xa, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, chỉ có ba viên kỵ binh.

Lúc này, thám tử trên cây lại hét:

- Là huynh đệ của chúng ta!

Mọi người lúc này mới yên tâm, nhao nhao ló đầu ra khỏi cây, Tiêu Diên Niên nhảy lên tảng đá, lấy tay che bớt nắng chiều chói mắt. Trong ánh tà dương, chỉ có ba kỵ binh từ từ đi về phía này, Tiêu Diên Niên nhận ra đó là ba huynh đệ trong đội người y phái đi tìm đoàn thuyền.

Ba viên kỵ binh đến gần nơi dừng chân của quân Tùy, Tiêu Diên Niên nhảy xuống tảng đá, ngăn bọn họ lại:

- Tìm thấy đoàn thuyền chưa?

Ba kỵ binh xuống ngựa, một người tiến lên nói:

- Bẩm báo Giáo Úy, chúng tôi đã đợi được đoàn thuyền, còn mang theo mệnh lệnh của Tổng quản.

- Tổng quản!

Tiêu Diên Niên sửng sốt:

- Tổng quản cũng ở trên thuyền sao?

- Tổng quản chính là người suất lĩnh đoàn thuyền, ngài ấy đã hạ lệnh cho Giáo Úy.

Sĩ binh đưa mệnh lệnh cho Tiêu Diên Niên, Tiêu Diên Niên mở giấy ra xem, lập tức nói với mọi người:

- Mọi người mau nắm bắt thời gian ăn uống, sau đó chúng ta có việc phải làm rồi.

Màn đêm buông xuống trên dòng Liêu Thủy, gió mây tản nhạt, một vầng cô nguyệt nấp sau tầng mây mỏng khiến Liêu Thủy khi tỏ khi mờ. Trong đêm tối, nước sông ánh lên trong veo, hoa sóng khẽ gợn vuốt ve chiếc cầu nổi dài miên man.

Quân Triều Tiên dùng thuyền nhỏ và ván gỗ dựng thành ba chiếc cầu nổi trên Liêu Thủy, mỗi chiếc cách nhau khoảng hai dặm, ở hai đầu cầu đều có sĩ binh Triều Tiên canh gác.

Trong màn đêm, năm, sáu thám báo quân Tùy bơi dọc theo cầu nổi, bơi đến giữa cầu thì trèo lên. Mỗi người đều mang ba túi dầu hỏa, họ nhanh chóng dùng chủy thủ rạch mở túi da, khom lưng chạy nhanh, rưới đều dầu hỏa lên cầu, cứ một đoạn thì rưới một phần, ước chừng đã được mấy trăm bước.

Các sĩ binh quân Tùy gật đầu, “ken két!” vài tiếng, một dàn lửa xuất hiện trong tay họ, ném lên cầu, tức thì một tiếng “ầm” vang lên, thế lửa bốc cháy, bọn họ nhảy xuống nước, cố sức bơi về phía bờ tây.

Cùng lúc đó, hai chiếc cầu còn lại cũng bốc cháy, lửa càng lúc càng to, bừng cháy trên dòng Liêu Thủy rộng lớn, ba chiếc cầu nổi dài đằng đẵng tựa như ba con rồng lửa.

Đội thuyền cuối cùng đã đến gần trấn Hoài Viễn, cách trấn còn khoảng hai mươi dặm. Trấn Hoài Viễn là một điểm trung tâm trên bản đồ mà Tiêu Diên Niên đã vẽ, đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên nằm ở bờ bên kia của trấn, còn ở phía tây cách trấn ba dặm thì có hai ngàn trú quân đóng giữ.

Vì cầu nổi bị đốt nên quân Triều Tiên hai bên bờ đều bị kinh động, kỵ binh Triều Tiên đi tuần tra xuất hiện ở bên bờ, hơn trăm chiếc thuyền lớn đột ngột xuất hiện khiến họ kinh hoảng vạn phần, nhốn nháo quay đầu chạy về bẩm báo.

Đoàn thuyền chậm rãi cập bờ, từng đội quân Tùy xuống thuyền xếp hàng ở bên sông. Dương Nguyên Khánh đích thân lĩnh mười lăm ngàn quân đội xuống thuyền ở bờ đông, còn Trình Giảo Kim thì dẫn năm ngàn quân xuống thuyền ở bờ tây.

Một canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh một nhánh quân Tùy hùng hậu tiến đến đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên cách đó hơn mười dặm.

Đại doanh hậu cần của quân Triều Tiên tọa lạc tại một vùng trống cách bờ đông một dặm, rộng gần trăm mẫu, tích trữ hai trăm bốn mươi triệu cân lương thực và lượng lớn lều vải quân giới, cộng thêm một trăm ngàn con bò và dê, đây chính là căn cứ hậu cần tấn công Liêu Đông có năm ngàn quân đóng giữ của Triều Tiên.

Tối hôm trước, cầu nổi bị đốt ngoài ý muốn khiến sĩ binh Triều Tiên trở nên cảnh giác, song không quá mức hoảng loạn, dù sao cũng chỉ là bị thám báo quân Tùy đốt cầu, không đủ để uy hiếp đại doanh hậu cần.

Mà lúc này trong đại doanh lại trở nên hỗn loạn, quân Triều Tiên tuần tra phát hiện hơn một trăm chiếc thuyền biển cực lớn xuất hiện cách bọn họ chưa đến hai mươi dặm, đây chính là một mối uy hiếp rất lớn.

Năm ngàn quân Triều Tiên thủ sẵn cung tiễn đứng đầy ra ở phía đông và tây đại doanh, ai nấy đều khẩn trương, hiện tại họ vẫn không rõ hơn trăm thuyền lớn có ý nghĩa gì với họ.

Lúc này, một kỵ binh canh gác chạy đến như bay, kinh hoảng hét lớn từ đằng xa:

- Quân Tùy đến rồi! Quân Tùy đến rồi!

Chủ tướng đại doanh hậu cần tên Tô An Đức, là đại tướng tâm phúc của Uyên Thái Tộ, y quát giận một tiếng:

- Không được hoảng loạn!

Lích gác khẩn trương đến độ không nói thành lời, nói năng lắp bắp:

- Tướng quân, có rất nhiều quân Tùy, gần hai mươi ngàn tên, xuống thuyền, đang tiến về phía chúng ta!

Tô An Đức thất kinh, lại hỏi gấp:

- Cách chúng ta còn bao xa?

- Còn mười dặm, sắp đến đây rồi.

Quân Triều Tiên vừa hận vừa sợ quân Tùy, các sĩ binh đều kinh hãi vạn phần. Ý nghĩ đầu tiên của Tô An Đức chính là nhanh chóng rút lui, nhưng lương thực vật tư nhiều đến vậy thì rút lui thế nào đây? Không còn vật tư hậu cần, bọn họ không thể ăn nói với thiếu chủ.

Tô An Đức cắn răng, quay lại hét lên:

- Mọi người thủ sẵn cung tiễn, quyết không thể rút lui!

Dương Nguyên Khánh dẫn quân dừng lại cách đó hai dặm, quay đầu hạ lệnh cho đại tướng Lý Trọng Uy:

- Quân mạch đao các ngươi chuẩn bị đi!

Bộ binh trọng giáp mạch đao bình thường trang bị nhẹ nhàng, mỗi người có hai con ngựa, một để cưỡi, một để chở trang bị, trước khi chiến đấu tạm thời mặc giáp trụ.

Sau khi Dương Tư Ân xuất ngũ vì bị thương, đại tướng Lý Trọng Uy trở thành chủ tướng quân mạch đao, lần này y dẫn ba ngàn quân trọng giáp mạch đao viễn chinh Liêu Đông.

Tổng quản hạ lệnh, ba ngàn sĩ binh mạch đao đều xuống ngựa mặc trọng giáp, không lâu sau họ đã trang bị hoàn chỉnh, tay cầm mạch đao đứng thành hàng.

- Các huynh đệ quân mạch đao!

Dương Nguyên Khánh tay cầm chiến đao cao giọng hét to:

- Cho bọn Triều Tiên nếm thử sự lợi hại của các ngươi đi! Để mạch đao của các ngươi trở thành ác mộng của chúng, để máu tươi của bọn Triều Tiên tế lễ oan hồn quân Tùy đã an nghỉ trên mảnh đất này!

Dương Nguyên Khánh vung chiến đao lên:

- Các dũng sĩ, xuất phát!

Ba ngàn quân mạch đao hét lên kinh thiên động địa, giơ cao mạch đao, xếp hàng từng bước tiến về đại doanh quân địch, sát khí đằng đằng, khí thế ngưng trọng như núi, đủ để phá hủy tất cả.

Mười hai ngàn quân Tùy còn lại theo sau quân trọng giáp mạch đao, trường mâu như rừng, đao quang lóe sáng, cũng sục sôi sát khí.

Ba ngàn quân mạch đao cứ năm mươi người xếp thành một hàng, tổng cộng có sáu mươi hàng, đội ngũ chỉnh tề, như tường thúc tiến, từng thanh mạch đạo dựng thẳng lên trời, lóe ánh hàn quang, trường đao dày đặc.

Tiếng bước chân “Rầm! Rầm!” từ xa tiến gần, trong hàng rào doanh trại, mấy ngàn sĩ binh Triều Tiên đứng trước hàng rào, khẩn trương đợi quân Tùy xuất hiện ở phía trước.

Bọn họ trông thấy hàng loạt sĩ binh như người sắt xuất hiện, hàn quang trên lưỡi đao dài trong tay lóe sáng, trong mắt ai nấy cũng lộ vẻ kinh sợ. Đây chính là quân đội mà sĩ binh Triều Tiên chưa từng gặp qua, mỗi một bước của sĩ binh trọng giáp mạch đao đều phát ra chấn động cực đại, khiến tim của bọn họ như muốn ngừng đập.

Miệng của tướng trấn giữ đại doanh Tô An Đức khô lại, hai chân run rẩy, y chưa từng thấy qua binh chủng này, y biết đây chính là sĩ binh quân Tùy thân mặc trọng giáp, nhưng lưỡi đao dài trên tay họ khiến kẻ khác phải khiếp đảm

Bốn bề đại doanh đều đào hào sâu, nhưng trước cửa lớn là một đường lớn bằng phẳng rộng chừng mấy dặm. Lúc này bộ binh trọng giáp mạch đao đã thay đổi đội ngũ, từ năm mươi người một hàng đổi thành ba mươi người một hàng, từng bước tiếp cận đại doanh, cách cửa lớn chưa đến trăm bước.

- Bắn!

Cuối cùng Tô An Đức hô to một tiếng, quân Triều Tiên tức thì loạn tiễn tề phát, màn tên sít sao bắn về phía sĩ binh trọng giáp mạch đao.

Tên bắn như mưa nhắm vào sĩ binh trọng giáp phát ra âm thanh “đinh đinh đang đang”, không thể nào xuyên qua áo giáp, ba ngàn sĩ binh trọng giáp chống chọi với mưa tên như vũ bão, từng bước áp sát đại doanh.

Sĩ binh Triều Tiên bắt đầu kinh hoảng, nhao nhao rút lui, Lý Trọng Uy đột nhiên hét lớn:

- Giết!

Ba ngàn bộ binh trọng giáp đột ngột tăng tốc, ra sức chạy nhanh, bọn họ dùng lực tựa trăm ngàn cân phá vỡ cửa doanh, hơn mười thanh mạch đao bổ xuống, tiếng kêu thảm thiết hét vang một mảnh, tứ chi phân tán, tia máu tứ tung.

Sĩ binh trọng giáp giết đến đại doanh quân địch, Dương Nguyên Khánh ở hậu phương vung chiến đao lên, lớn tiếng ra lệnh:

- Tiến giết doanh địch!

Mười hai ngàn quân đội cũng đã phát động, bọn họ hò hét, huy động trường mâu cùng chiến đao, tiến giết đại doanh quân Triều Tiên.

Gần như đồng thời, quân đội do Trình Giảo Kim suất lĩnh cũng đến được đại doanh quân Triều Tiên cách trấn Hoài Viễn ba dặm, nơi đây cũng có hai ngàn trú quân.

Từ xa nhìn lại, quân doanh này không lớn, sừng sững đứng tịch mịch trên đồng trống, năm ngàn kỵ binh quân Tùy chỉ còn cách khoảng ba dặm, song vẫn không thấy quân địch kinh hoảng.

Trình Giảo Kim khua rìu lớn, quay đầu hét to:

- Các huynh đệ, giết đi!

Y hạ lệnh, năm ngàn kỵ binh bất chợt phát động, chiến mã lao nhanh, tiếng hô giết chấn thiên, năm ngàn kỵ binh như triều cuồng tiến giết doanh địch, trong nháy mắt đã tiến vào quân doanh, từng tòa lều vải bị chiến mã đạp đổ, nhưng các sĩ binh đều ngẩn người, trong lều trống rỗng không có lấy một bóng quân địch.

- Mụ nội nó, bọn Triều Tiên đâu? Chết đi đâu hết rồi?

Trong lều chỉ có tiếng mắng chửi của tướng Tùy Trình Giảo Kim.

Lúc này, một đội thám báo quân Tùy phóng ngựa chạy tới, dẫn đầu là Tiêu Diên Niên, y đến trước đại doanh hỏi:

- Chúng tôi là thám báo thủ hạ của La tướng quân, xin hỏi chủ tướng các người là ai?

Trình Giảo Kim đẩy mọi người, xông ra khỏi đại doanh, nhếch miệng cười to:

- Tiêu thỏ, là ngươi à?

Người Tiêu Diên Niên trông thấy dĩ nhiên là Trình Giảo Kim, y cũng khá vui khi gặp được cố nhân nơi tha hương:

- Trình thế thúc, là cháu!

Trình Giảo Kim tiến đến thở dài một tiếng:

- Ầy, vận khí xúi quẩy, phụng mệnh đến đây trước tập kích doanh địch, con mẹ nó, vậy mà lại là một quân doanh trống, chạy trốn hết rồi.

Trình Giảo Kim bỗng nhiên nghi hoặc liếc nhìn y:

- Có phải do tiểu tử ngươi cung cấp tình báo sai sót, đây chẳng phải vốn là một quân doanh trống hay sao?

Tiêu Diên Niên và Trình Giảo Kim quen nhau hơn nửa năm, sớm hiểu rõ tính nết lão Trình, có điều y rất thích vị thế thúc khôi hài này, y lắc đầu cười khổ nói:

- Thế thúc, cháu để thúc gặp một người.

Y quay lại phất tay:

- Dẫn đến đây!

Vài thám báo kéo một sĩ binh Triều Tiên tiến đến, Tiêu Diên Niên chỉ vào kẻ đó nói:

- Thế thúc, đây là một đào binh Triều Tiên mà cháu bắt được.

Trình Giảo Kim cau mày:

- Tiểu tử ngươi tùy tiện bắt một người liền đem đi lừa ta, nói là đào binh.