Y nhét lệnh tiễn vào trong ngực, sau đó gom lại tất cả tài sản thu thập được trong nhiều năm qua nhét vào túi bên hông ngựa, bước nhanh ra khỏi lều, xo người lên ngựa phóng về hướng cửa doanh.
Thoáng sau chạy đến cửa lớn quân doanh, Tôn Gia Duyên giơ cao lệnh tiễn nói:
- Phụng mệnh Vương gia, đi sứ doanh trại quân Tùy, hãy mau mở cửa!
Đám sĩ binh đều nhận ra y, bọn họ tiếp lấy lệnh tiễn lập tức mở cửa doanh. Tôn Gia Duyên thúc mạnh roi vào chiến mã chạy ra khỏi cửa doanh, trong chốc lát khuất dạng ở đằng xa.
Cao Khai Đạo vẫn còn lo lắng qua lại trong lều, chờ đợi tin tức từ quân Triều Tiên, y đã quyết định phối hợp với quân Triều Tiên công kích quân Tùy. Y đã nhận được tin tình báo xác thực, quân Tùy chỉ có hai mươi lăm ngàn quân, mà hợp binh của y cùng quân Triều Tiên lên đến chín mươi ngàn người, có thể nghĩ ra ai thắng ai bại trong màn đại chiến này.
- Vương gia!
Một thân binh ngoài lều sốt ruột bẩm báo:
- Vừa nãy sĩ binh giữ cửa báo tin, Tôn tiên sinh cầm lệnh tiễn của Vương gia rời quân doanh rồi, nói là Vương gia lệnh cho tiên sinh giao thiệp với quân Tùy.
- Cái gì?
Tức thì Cao Khai Đạo trợn tròn mắt, y không khỏi giận tái mặt:
- Tôn tiện nhân thế mà lại phản bội ta!
Y rút bội kiếm ném ra ngoài lều:
- Đuổi theo y, đem đầu y về đây!
Vừa dứt lời, lại có người khác đến bẩm báo:
- Vương gia, quân Triều Tiên đã đến, ở cách đây mấy dặm, quân Tùy cũng sắp giết đến rồi, cách chúng ta chưa đến mười dặm!
Vào lúc chạng vạng cùng ngày, quân Tùy và quân Triều Tiên hầu như đến huyện Yến Thành cùng lúc, quân Tùy hạ đại doanh cách đó năm dặm, còn năm mươi ngàn quân Triều Tiên hạ doanh bên cạnh đại doanh của quân Yến.
Trong lều lớn của quân Tùy, La Sĩ Tín mời Tôn Gia Duyên đến quy hàng vào trong, Tôn Gia Duyên kính cẩn thi lễ, hổ thẹn nói:
- Từ khi làm sai đến giờ, trong lòng Tôn mỗ vạn phần xấu hổ, thật sự không muốn đầu nhập người Triều Tiên, đặc biệt đến quy hàng với La tướng quân, mong tướng quân thu nhận.
La Sĩ Tín khẽ cười:
- Tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa, có thể mau chóng tỉnh ngộ khiến người ta khâm phục. Nếu ta muốn tấn công Cao Khai Đạo và Triều Tiên, chẳng hay nên dùng thủ đoạn nào? Xin tiên sinh chỉ giáo.
Tôn Gia Duyên trầm tư một lúc rồi nói:
- Uyên Thái Tộ đích thân dẫn năm mươi ngàn quân tiếp cứu, hai quân hợp lực có vẻ hùng mạnh, kỳ thực trong lòng mỗi người đều mang ý xấu. Tướng quân tránh được mũi nhọn đó, tạm không đối địch, lui đến Lâm Du Quan, trấn thủ quan ải, điềm tĩnh quan sát biến hóa. Ta có thể cam đoan, không đến mười ngày hai quân tất sinh nội chiến.
Tôn Gia Duyên được sĩ binh dẫn đi nghỉ ngơi. La Sĩ Tín trầm ngâm không nói, lúc này Ngưu Tiến Đạt vào lều, y nói:
- Sĩ Tín, ta cảm thấy không nên quá tin tưởng người này, trước khi chưa chứng thực được thành ý của y, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
La Sĩ Tín bật cười:
- Điều này ta cũng biết, có điều chiếu theo kế hoạch, chúng ta quả thực cũng nên rút lui, chẳng qua ta đang cân nhắc nên rút lui đến đâu.
- Ta kiến nghị nên rút đến Liễu Thành, để Lý Hải Ngạn trấn giữ Lâm Du Quan, còn quân đội Lâm Du Quan cũng có thể cùng phòng ngự.
Ngưu Tiến Đạt lo âu nói:
- Ta chủ yếu đang lo lắng phần lớn dân Hán sống ở Liễu Thành, e rằng người Triều Tiên sẽ tàn sát họ.
- Ngươi nói không sai, nếu xảy ra chuyện tàn sát, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào đối diện với Tổng quản.
Tức thì La Sĩ Tín được nhắc nhở, y ý thức bản thân suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, quên mất khả năng tàn sát. Y thôi không do dự, liền hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân lập tức nhổ trại, lui về Liễu Thành!
Trong đại doanh của quân Triều Tiên, Cao Khai Đạo đã đến lều lớn của trung quân trong sự vây quanh của hơn trăm thân vệ. Uyên Thái Tộ đã đợi sẵn trong lều, đôi mắt hí của lão lóe lên ý cười cáo già, tựa như con mồi đã rơi vào bẫy của lão.
Với lão mà nói, Cao Khai Đạo chính là một con mồi, hoặc là một con chó vâng lời bán mạng cho lão, đợi đến khi con mồi đến tay, con chó này chính là bữa ăn của lão.
Uyên Thái Tộ nhiệt tình đón tiếp Cao Khai Đạo, bởi hiện tại lão cần con chó này nghe lời chạy rông.
- Ta nghe tiếng Yến Vương điện hạ đã lâu, lần đầu gặp mặt, đủ để an ủi ba đời!
Uyên Thái Tộ có trình độ tiếng Hán rất cao, lão là quý tộc người Phù Dư, họ đã sáng lập nên vương quốc Cao Cú Lệ, từ trước đến giờ họ tự xưng là Cao Cú Lệ, chỉ trong công văn chính phủ của vương triều Tùy mới gọi họ là Cao Lệ (Triều Tiên).
Cao Khai Đạo cũng chắp tay từ đằng xa nói:
- Cao mỗ cũng nghe danh đại vương đã lâu, hôm nay lần đầu diện kiến, Cao mỗ lấy làm vinh hạnh.
Thái độ của y rất khiêm nhường. Với y mà nói, hiện tại quân Triều Tiên chính mà cọc gỗ cứu mạng y trong biển nước, còn về phần lên bờ có được hay không thì lại là một chuyện khác.
Hai người bật cười tiến đến, mang theo tâm địa xấu xa ôm nhau thân thiết, loại thân mật này khó mà che giấu sự dối trá to lớn, đến sĩ binh bên cạnh cũng cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa, đều quay ngoắt đầu đi.
Mọi người ngồi xuống, Cao Khai Đạo cười nói:
- Mỗi ngày ta mong đại vương đến đây, giống như trẻ con trông đợi cha mẹ. Cuối cùng quân Triều Tiên đã đến, cho ta thấy được ánh hừng đông chiến thắng quân Tùy, ta nguyện đi theo đại vương, đuổi quân Tùy ra khỏi Liêu Đông.
Cao Khai Đạo dùng giọng điệu khen ngợi cực kỳ khiêm tốn đẩy quân Triều Tiên lên phía trước, còn mình thì lui lại một bước đứng sau lưng quân Triều Tiên. Điều này là dự định như ý của y, hiện giờ chỉ còn bốn mươi ngàn quân đội, đây chính là vốn liếng cuối cùng của y, bất luận thế nào y cũng muốn giữ chặt lấy.
Vì vậy y tất nhiên phải để quân Triều Tiên làm tiên phong, lên trước xông pha chiến đấu, chỉ cần đạt được mục đích này thì cho dù để y làm tôn tử, y cũng cam tâm tình nguyện.
Dự tính như ý của Cao Khai Đạo đương nhiên không gạt được Uyên Thái Tộ cáo già, lão nheo mắt cười:
- Đánh bại quân Tùy chính là mục tiêu và lợi ích chung của chúng ta, chỉ dựa vào một bên thì không thể làm được. Chúng ta nên bắt tay cùng tiến, không phân tôn ti thứ bậc, đây chính là thái độ của ta, cũng là thái độ của quân Triều Tiên.
- Đương nhiên rồi, nên cùng bắt tay công kích quân Tùy.
Cao Khai Đạo cũng gượng cười ha ha, trong tiếng cười có phần đắng chát, sự giả dối của người Triều Tiên khiến y không chút nào thoải mái.
Cao Khai Đạo vẫn muốn đạt được lợi ích lớn nhất trong sự mập mờ nước đôi, nhưng người Triều Tiên khôn khéo lại phá tan sự mập mờ của y bằng tính thẳng thắn và rõ ràng.
- Được thôi! Hiện giờ chúng ta đàm luận vấn đề hợp tác của hai quân, phân phối hậu cần vật tư ra sao, chỉ huy quân đội như thế nào.
Uyên Thái Tộ không cho Cao Khai Đạo cơ hội nào khác, dùng phương án lão đã chuẩn bị trước đẩy Cao Khai Đạo vào trong cái bẫy không cách nào chọn lựa. Bất kể là lương thực hậu cần hay là quyền chỉ huy quân đội, tất cả đều do quân Triều Tiên làm chủ, đơn giản mà nói, Cao Khai Đạo đã hoàn toàn trở thành một con chó.
Ngay lúc này, tin quân Tùy rút lui truyền đến, đêm đã rất khuya, mặc cho Cao Khai Đạo lòng như lửa đốt muốn đuổi theo, song Uyên Thái Tộ lại giữ chặt sợi dây xích chó buộc ở cổ Cao Khai Đạo.
- Quân Tùy giỏi về đánh đêm, bọn chúng rút lui trong đêm chưa hẳn là điều hay, có lẽ là một cái bẫy. Đừng nóng vội, sáng sớm mai hẵng đuổi theo, trận này đánh thế nào, ngươi cứ nghe theo an bài của ta.
Tuy khẩu khí của Uyên Thái Tộ rất bình thản, nhưng trong đó không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.
Sáng sớm hôm sau, đại quân Triều Tiên cùng quân đội của Cao Khai Đạo rời khỏi huyện Yến Thành, truy kích theo sau quân Tùy. Hai ngày sau, đại quân liên hợp đã đến bao vây huyện Liễu Thành, triển khai thế giằng co công thành và phòng ngự.
Hai ngày nay ở Bột Hải không có sóng to gió lớn, sóng biển gợn nhẹ vỗ vào mạn thuyền. Trên biển cả rộng lớn vô bờ, một đội thuyền được hình thành từ hơn trăm chiếc thuyền đang thuận gió lướt nhanh.
Gió đông nam ấm áp lướt trên mặt biển thổi căng buồm thuyền, cờ hiệu “Long ngâm” đầu thuyền như một mũi tên sắt nhọn rẽ qua những con sóng, lướt nhanh về phương bắc.
Dương Nguyên Khánh đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi tóc hắn bay phần phật, đưa suy nghĩ của hắn trôi xa. Biển cả như một cánh cửa sổ to lớn mở rộng tâm khảm của hắn, thiên hạ trong lòng hắn cũng vì thế mà trở nên rộng lớn vô hạn.
Trên bến bờ xa xôi kia của biển lớn có gì? Chính là đất đai được mở rộng hơn, có nhiều giống loài phong phú hơn, giúp tăng sản lượng lương thực, nhân khẩu có thể sinh sôi, khi đó lãnh thổ của Đại Tùy càng thêm rộng lớn.
Nhưng đây là việc rất lâu về sau, có lẽ hắn có thể thấy được trong lúc sinh thời. Dương Nguyên Khánh thở dài, lúc này hắn giống như một người phát hiện ra kho bảo tàng cực lớn, song không cách nào mang đi, chỉ còn cách phân chia bảo tàng cho nhiều người mới có thể khiến Đại Tùy ngày càng hùng mạnh hơn.
- Tổng quản, ngài đang nghĩ gì thế?
Trình Giảo Kim ở sau lưng ồm ồm cất giọng hỏi.
Dương Nguyên Khánh quay lại nhìn y, mỉm cười nói:
- Ta đang nghĩ tương lai ngươi có thể làm gì.
- Tôi?
Trình Giảo Kim ngẩn người, không ngờ Tổng quản lại nghĩ đến đường ra của y. Y mừng thầm trong bụng, liền ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi nói:
- À! Tương lai có lẽ tôi sẽ thiếu một chút khả năng làm Tướng quốc, có điều làm đại tướng quân có thể cũng xứng, giống mấy loại hư chức như Thái tử thiếu bảo, Thái úy cũng có thể cáng đáng, lão Trình không chê các chức ấy nặng nề đâu.