Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 736: Dương buồm ra khơi




Bùi Tấn ở bên cạnh tiếp lời nói:

- Tôn nhi nghĩ Dương Thiện Hội nhập Các, có phải là có liên quan tới Hoằng Nông Dương thị?

Bùi Củ trầm ngâm một hồi nói:

- Dương Nguyên Khánh tuy rằng xuất thân từ Hoằng Nông Dương Thị, nhưng lúc này hắn sẽ không nhận sự xuất thân của mình, nếu không ngọn cờ của triều Tùy sẽ không tiếp tục dương cao được nữa. Con người Dương Thiện Hội này làm quan chính trực, rất có năng lực, ở triều đình Lạc Dương rất có uy danh, ta nghĩ dụng ý của Dương Nguyên Khánh khi chọn y làm tướng quốc là vì Lạc Dương thu hút mệnh thần cho Lạc Dương.

Nói đến đây, Bùi Củ nhìn bùi Thanh Tùng ở bên cạnh, thấy môi y banh ra thành một đường thẳng. Dáng vẻ như là sợ hãi mình đã làm sai gì đó.

Bùi Củ khẽ cười nói:

- Thanh Tùng, sao không nói gì, ngươi ở bên cạnh Dương... Sở Vương, theo lệ ngươi phải biết rõ hơn ta chứ, lẽ nào ngươi không có chút tin tức nào sao?

Bùi Thanh Tùng cắn môi dưới, cảm thấy khó xử, những chuyện này Sở Vương đã từng nói với y và Tiêu Tấn, nhưng y không muốn đem chuyện mà Sở Vương đã nói với y kể lại cho mọi người, nhưng gia chủ đã hỏi y, y cũng không muốn nói dối, chỉ cúi đầu không nói gì.

Bùi Tấn ở bên cạnh cười nhạt một tiếng,

- Mới nhận chức Ký thất tham quân đã không cần đến gia tộc nữa sao, hừ!

Bùi Tấn tuy làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng y luôn đố kỵ với Bùi Thanh Tùng, y phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới từng bước leo lên được vị trí hiện tại, thế mà Bùi Thanh Tùng vừa mới tòng quân thì đã nhận ngay chức Ký thất tham quân, khiến y rất không phục.

Bùi Củ khoát tay, ra hiệu cho Bùi Tấn không nói chen vào nữa, ông ôn hòa cười nói với Bùi Thanh Tùng:

- Nếu ngươi thấy khó xử thì không nói cũng không sao!

Bùi Thanh Tùng thở dài,

- Dùng Dương Thiện Hội làm tướng chủ yếu là để ngăn miệng lưỡi thiên hạ nói Sở vương quên gốc rễ.

Tháng tư ở quận Bắc Bình đang độ giữa xuân, cỏ mọc chim bay, dạt dào ý thơ, những cánh rừng xanh thẳm phủ kín vùng đất phì nhiêu rộng lớn, bên cạnh rừng rậm là những dòng sông như dải ngọc lớn, uốn khúc quanh co, đổ ra biển lớn.

Hai bên bờ sông, từng căn nhà bị bỏ hoang trong làng dần dần hiện lên sức sống, khói bay nghi ngút, ruộng đất bị bỏ hoang giờ đã thấy thấp thoáng bóng người dân bận rộn làm việc.

Trên một quan đạo ở gần bờ sông, xuất hiện một đội kỵ binh hàng trăm người, đang lao nhanh như tên, tiếng ngựa hí vang dội phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng. Từ phía xa người dân lần lượt bỏ cuốc xuống, tò mò nhìn về phía đội kỵ binh chạy nhanh như bão.

Hành trình dài mấy ngày đêm, Dương Nguyên Khánh lại một lần nữa quay lại vùng đất dân cư thưa thớt. Hắn dẫn đầu đội kỵ binh, dưới sự bảo vệ của đội kỵ binh năm trăm người đang gấp rút tiến về phía nam.

Buổi trưa ngày hôm sau, đội kỵ binh đã gần đến cửa sông nơi thuyền bè đậu ở đó, so với sự hoang vắng của lần trước, xung quanh khu vực đóng thuyền đã tràn đầy sức sống.

Rất nhiều nông dân ở phía nam đã an cư ở quanh khu vực đóng thuyền. Vốn là đồng bằng hoang sơ rồi xuất hiện ba, bốn ngôi làng, dân cư từ khắp nơi kéo đến dần dần hình thành một thị trấn, gọi là trấn Nhu Khẩu, được bao quanh bởi cánh đồng rộng lớn.

Mặc dù trong trấn vẫn đơn sơ nhưng đã xuất hiện mấy cửa hàng, bán vật dụng gia đình, khu đóng thuyền đã hoạt động trở lại, mạng lại không ít cơ hội việc làm cho nhiều người.

Cách thị trấn khoảng hai dặm, bức tường dài bao quanh, cổng chính đã được tu sửa, cánh cửa bằng sắt ngày xưa không còn nữa mà được thay bằng cổng chính lớn như một tòa lầu thành, bên trên có binh sỹ đi tuần, ở cửa cũng có mấy tên binh sỹ đứng canh gác, không cho người lạ vào.

Hai bên cổng chính rất nhiều người dân bán rau, các loại rau xanh, trứng gia cầm tươi mới và gà vịt, còn có cá do buổi sáng sớm đánh bắt được từ dưới sông. Và các loại động vật săn bắn, hàng trăm phụ nữ và người già đang xách làn mua rau, khung cảnh rất nhộn nhịp và huyên náo.

Mấy tên binh sỹ phát hiện từ xa xuất hiện một đội kỵ binh đang tiến đến, vội dẹp những người đang bán rau vào ven đường, nhường đường cho đội kỵ binh, chỉ trong chốc lát đội kỵ binh đã lao như bay tới.

Vì thế lũ trẻ con ở cổng chính đều vội chạy đi trốn.

Phía xa xa vùng đất hoang cạnh bờ sông giờ đã được xây dựng thành những dãy nhà, rất nhiều phụ nữ tập trung bên bờ sông giặt quần áo, từng đám trẻ con đang nô đùa bên bờ sông, nhìn xa hơn nữa, trên những con thuyền lớn, thấy bóng những công nhân đóng thuyền đang bận rộn.

- Hiện giờ có bao nhiêu thợ đóng thuyền?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

Triệu Quảng Tài vội trả lời:

- Bẩm tổng quản tổng cộng có 1900 hộ dân, thợ đóng tàu có hơn 2000 người, tính cả người già và trẻ nhỏ là gần 6000 người, đa số đều đến từ ba quận Đông Lai, Bắc Hải và Cao Mật.

- Có sáu nghìn người.

Dương Nguyên Khánh khẽ chau mày, hắn không nghĩ lại có nhiều người đến vậy,

- Như vậy thì cẠphải phái quan lại đến quản lý rồi.

- Vâng cần có mệnh quan quản lý, ty chức đề nghi xây dựng thành một huyện thành, có nơi đóng thuyền làm chỗ dựa, huyện thành sẽ phát triển rất nhanh.

Dương Nguyên Khánh trầm tư trong giây lát, cái này đúng là cần thiết, hắn sẽ suy nghĩ, lúc đó hai anh em Trương Long và Trương Hổ nghe nói Sở Vương đến, lập tức chạy đến quỳ gối,

- Tiểu dân Trương Long, Trương Hổ tham kiến Sở Vương điện hạ!

Trương Long, Trương Hổ do có công chiêu mộ dân chài nên được trọng thưởng, hai người bọn họ rất có nhân duyên, lại có năng lực quản lý, hiện tại hai nghìn họ dân chài chính là do anh em họ quản lý.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười,

- Hai vị miễn lễ, Triệu Thự thừa vừa báo cáo phối hợp với hai người rất ăn ý, vất vả cho hai vị rồi.

- Đây là việc mà tiểu dân nên làm.

Hai huynh đệ họ vừa cảm kích vừa xấu hổ với Triệu Quảng Tài, thực ra bọn họ phối hợp với nhau không ăn ý cho lắm, lúc đầu do mâu thuẫn đã cãi nhau với Triệu Quảng Tài một trận, sau này mới dần dần phối hợp ăn ý với nhau.

Một người đi ra phía bờ sông, Triệu Quảng Tài đứng bên cạnh nói nhỏ:

- Bẩm Sở Vương điện hạ, hiện đã đóng hoàn thành 114 chiếc thuyền, không biết khi nào mới có thể thành lập thủy quân?

Thành lập thủy quân là điều mà Dương Nguyên Khanh luân cân nhắc, chỉ là hiện tại vẫn chưa có tướng lĩnh phù hợp. Lai Hộ Nhi vị đại tướng thủy quân tốt nhất của Triều Tùy hiện đang ở chỗ Tiêu Tiển, hơn nữa bây giờ đã nhiều tuổi, nhưng ông có mấy người con nối nghiệp, có khả năng lãnh đạo thủy quân, hắn đã phái người đi dò hỏi, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Thủy quân tạm thời không cần gấp, các ngươi ở đây có người lái thuyền giỏi không?

Có rất nhiều người, anh em nhà họ Trương chính là cao thủ lái thuyền, có kinh nghiệm dày dặn.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn anh em họ Trương cười nói:

- Lát nữa ta muốn ra khơi sẽ phiền hai anh em ngươi lái thuyền.

- Nguyện lái thuyền cho điện hạ!

Mọi người lên một con thuyền chiến lớn nhất, đây là con thuyền vận chuyển có kích thước rất lớn, cao bốn trượng, dài năm trượng, có thể chở được tám trăm binh sĩ, con thuyền chiến này cũng chính là kỳ hạm năm đó Lai Hộ Nhi tấn công Triều Tiên, hiện việc sửa chữa đã hoàn tất.

Trên thuyền còn có mấy thợ đóng thuyền đang bận quét sơn lên thuyền, con thuyền có ba tầng, khoang dưới cùng có thể vận chuyển lương thực và gia súc, buồm, dây thừng, thiết miêu cũng đã chuẩn bị xong xuôi, có thể ra khơi bất cứ lúc nào. Dương nguyên Khánh bước đến bên mép thuyền, gió biển phảng phất, đàn hải âu kêu ríu rít trên mặt nước, khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.

- Tổng quản, có muốn ra biển đi một vòng không ạ?

Ưng Dương Lang tướng Ngu Chấn Ngũ đứng bên cạnh cười nói.

Dương Nguyên Khánh nhìn ra biển lớn vô bờ, trong lòng trào dâng một cảm giác xúc động muốn thả mình theo gió, lướt mình trên sóng.

- Được, ra biển đi một vòng!

Ngay lập tức người lớn người bé trên tàu đều trở nên bận rộn, Triệu Quảng Tài chọn hơn một trăm thủy thủ giỏi, Ngu Chấn Ngũ dẫn hơn một trăm binh sĩ giỏi bơi lội lên tàu. Trương Long đích thân điều khiển tàu, dương cao cánh buồn, cởi bỏ dây thừng.

Tiếp theo đó là tiếng hô lớn:

- Xuất phát!

Con tàu lớn lắc lư dời bến, không lâu sau đã đến cửa sông, ra biển lớn xanh thẳm, mặt biển sóng gợn lăn tăn, cánh buồm bay phấp phới, thuyền lớn lướt sóng ra khơi, đàn hải âu bay lượn quanh đuôi thuyền.

Ngu Chấn Ngũ đứng bên cạnh giới thiệu:

- Tổng quản, đây là Bột Hải, đi thẳng về phía nam, khoảng bốn ngày sau là tới quận Đông Lai, phía tây là quận Hà Gian, khoảng hơn một trăm dặm về phía đông là bán đảo lớn, đoạn cuối phía nam là thành Tất Xa.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, thành Tất Xa là Đại Liên bây giờ, bây giờ toàn bộ vùng Liêu Thủy về phía đông là đất của Cao Quý Lệ, họ quay đầu về phía bắc, phía bắc là vịnh Liêu Đông.

- Từ đây tới Bình Nhưỡng còn bao xa?

Dương nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi nói.

Khoảng mười ngày đường, đi về phía đông qua cảng khẩu Bột Hải, đi thêm bảy đến tám ngày nữa là đến cửa khẩu Bình Nhưỡng.

Ngu Chấn Ngũ trong lòng có chút kích động, lẽ nào tổng quản khôi phục lại nghành đóng thuyền là để tấn công Triều Tiên sao? Nhưng y không giám hỏi, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng nhìn về phía đông, trầm tư rất lâu.

.....

Thị trấn Hoài Viễn quận Yến, đây từng là nơi hậu cần trong trận Dương Quảng đông chinh Triều Tiên, đã xây dựng mấy trăm nhà kho, cất giữ một lượng lớn lương thực quân giới. Thời gian dần trôi qua, những nhà kho rất lớn này bị bỏ hoang, trong kho trống rỗng, cỏ dại mọc thành bụi.