Chập tối, Bùi Củ ngồi xe ngựa trở về Bùi phủ. Từ phía xa, ngựa chậm rãi dừng lại, Bùi Củ bước ra từ trong xe, thấy gần đó có nhiều xe ngựa khác, liền hỏi:
- Đó là xe ngựa của ai?
Người gác cổng vội chạy lại bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, đó là xe của Trưởng công tử.
Trưởng công tử hay con trai trưởng của Bùi Củ là Bùi Văn Tĩnh. Nửa tháng trước Bùi Củ có viết thư cho ông ta, bảo ông ta quay về kinh, không ngờ ông ta về nhanh đến vậy, Bùi Củ vui mừng nói:
- Nó về lâu chưa?
- Một canh giờ trước ạ!
Bùi Củ đi lên bậc thang, con trai thứ là Bùi Văn Ý ra đón, nói:
- Phụ thân!
Từ lần cãi vã cùng con dâu Vương thị ở phủ Sở Vương, Bùi Củ nhận ra mâu thuẫn của người con trai thứ này với thê tử. Tuy Bùi Văn Ý không nói ra, thật sự trong lòng ông ta cũng không hề bất mãn khi để ông ta phải làm những việc tầm thường vô vị trong hai mươi mấy năm qua. Bùi Củ thực trong lòng có chút áy náy, đành ra quyết định, để người con trai thứ này thế chỗ của lão tam Văn Cử, quản lí tài sản của Bùi gia.
Bùi Củ gật đầu:
- Có đúng đại ca con đã trở về không?.
- Dạ, đại ca đã trở về, giờ đang nói chuyện cùng mọi người.
- Ừ, con bảo nó đến thư phòng của ta, bảo cả thằng cháu đích tôn nữa.
Bùi Củ nói xong, liền đi về thi phòng của mình, vừa mới bước vào, ngồi xuống, bên ngoài đã nghe tiếng gõ cửa:
- Phụ thân, là con!
Là giọng của con trưởng Bùi Văn Tĩnh.
- Vào đi!
Cửa mở, Bùi Văn Tĩnh cùng con trai ông ta, cũng là cháu đích tôn của Bùi gia, Bùi Tấn đi đến. Bùi Văn Tĩnh thấy phụ thân tuổi già sức yếu, trong lòng lo toan, bước lại quỳ xuống:
- Hài nhi ở bên ngoài nhiều, không thể chăm sóc cho phụ thân được, hài nhi thật bất hiếu!
Bùi Củ tuy rằng rất lợi hại, đã hai mươi mấy năm làm Tướng quốc, nhưng mấy đứa con của lão thì không được như vậy, con trai trưởng Bùi Văn Tĩnh là nhờ hồng phúc của lão mà được nhậm chức Thái Thú, còn con trai thứ Bùi Văn Ý cùng người con trai sau đó đều chỉ nhập sĩ nhất thời, có làm quan nhưng không lâu dài.
Bất quá mấy đứa cháu cũng không tồi, cháu trưởng là Bùi Tấn bây giờ đã là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đứa cháu thứ là Bùi Trứ hiện giữ chức Tư Mã quận Tây Hà, cháu đích tôn của Bùi Uẩn là Bùi Diệu Lạc thì đang nhậm chức Trường Sử quận Lâu Phiền, Bùi Thanh Tùng cũng đang đảm nhiệm một chức vụ trọng yếu chính là Ký thất tham quân. Bùi Củ luôn hy vọng, trong mấy người cháu này, nhất định có người thành đạt.
Bùi Củ ôn hòa gật đầu nói:
- Đứng lên đi! Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Bùi Văn Tĩnh năm nay đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng trước phụ thân, ông ta vẫn là đứa con ngày nào của cha mình, bên cạnh phụ thân, ông ta trở nên yếu đuối hẳn.
- Phụ thân gọi hài nhi trở về là có chuyện gì quan trọng sao ạ?
Bùi Củ khẽ cười nói:
- Con không nên vội vã làm gì, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Dạ, hài nhi quả thật có chút gấp gáp.
Bùi Văn Tĩnh áy náy cười cười. Con trai ông ta, Bùi Tấn, đang đứng phía sau. Bùi Tấn năm nay độ ba mươi tuổi, từ năm đầu Đại Nghiệp, gã đã nổi bật là một quan chức trẻ tuổi nhất trong triều, khi đó gã khoảng hai mươi tuổi, đang đảm nhiệm chức Huyện lệnh ở Liễu Giới. Dương Quảng cũng có lần tán thưởng gã, nói góp phần làm cho Bùi gia kéo dài cái ghế Tể tướng.
Bùi Tấn cũng có nhược điểm, gã khá kiêu ngạo, vì bề thế gia đình và cũng là vì bản thân gã còn trẻ mà có thể làm quan.
Bùi Tấn không nói nhiều lắm, sau khi cúi chào ông nội, liền ra phía sau phụ thân đứng. Bùi Củ nhìn cháu nội của mình cười tủm tỉm nói:
- Đầu tiên nói cho các con biết chuyện này, ta đã quyết định cáo lão vè quê.
Lão nói nhẹ nhàng, nhưng Bùi Văn Tĩnh lại bị sốc, tân Tùy mới thành lập không lâu, các mối quan hệ cũng chưa bền chặt, đúng là lúc các đại gia tộc xây dựng cơ sở trong triều, nhưng bỗng nhiêu Bùi Củ lại muốn rút lui, điều này đối với Bùi gia quả không ít bất lợi.
Bùi Văn Tĩnh vội la lên:
- Phụ thân xin suy nghĩ lại!
Bùi Củ khoát tay, nói:
- Chuyện này không cần phải suy nghĩ đắn đo gì nữa, ta đã nghĩ đến chuyện này mấy tháng nay, không muốn suy nghĩ thêm nữa. S sớm ngày mai, ta sẽ tới Sở Vương trình đơn từ chức, cáo lão về quê.
Bùi Văn Tĩnh sắc mặt cứng lại, ông ta không ngờ phụ thân lại có thể đưa ra một quyết định quan trọng như vậy, hơn nữa thậm chí còn không một lần bàn bạc trao đổi với ông ta, điều này làm ông ta vài phần chán nản.
Bùi Củ nhìn Bùi Tấn, chuyện này lão có nói qua cho cháu mình nghe, Bùi Tấn quả thật đã không nói cho cha mình, gã còn trẻ, làm sao có thể có suy nghĩ sâu xa như vậy chứ?
Bùi Văn Tĩnh không nhịn được nữa, muốn can ngăn phụ thân mình:
- Phụ thân thân thể không còn khỏe mạnh như trước, hài nhi hiểu, hài nhi cũng mong phụ thân có thể nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ có điều bây giờ là thời gian quan trọng, nếu như phụ thân rút lui lúc này, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Bùi gia trong triều đình. Nhìn theo lâu dài, Bùi gia nhất định gặp nhiều bất lợi.
- Nhìn theo lâu dài?
Bùi Củ cười nhạt, nói:
- Từ năm Nhân Thọ thứ tư, ta đã ý thức được rằng Dương Nguyên Khánh sẽ làm nên nghiệp lớn, ta liền bắt đầu chú trọng đến hắn, các con ai có tầm mắt nhìn lâu dài như ta chứ?
Bùi Văn Tĩnh nghẹn lời, cúi đầu nói:
- Nếu phụ thân đã quyết định như vậy, hài nhi cũng không có ngăn cản gì nữa.
Bùi Củ nhìn vào mắt ông ta nói:
- Không chỉ mình ta thôi đâu, ta cũng muốn con kiếm cớ từ chức.
- Cái gì?.
Bùi Văn Tĩnh trợn tròn mắt, nói lớn:
- Phụ thân, tại sao?
Bùi Củ nhắm mắt nói:
- Tấn nhi, cháu giải thích đi.
Bùi Văn Tĩnh quay lại nhìn con trai mình:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cho đến tận bây giờ con không hề nói với ta một lời nào?
Bùi Tấn có nghe ông nội nói qua, gã biết nguyên nhân chuyện này, liền cắn môi, quỳ xuống trước mặt Bùi Văn Tĩnh nói:
- Phụ thân, ông thấy thế lực của Bùi gia chúng ta trong tân Tùy quá lớn, đã đạt đến đỉnh cao, chúng ta nhất thiết phải biết rút lui, không thì địa vị của Sở Vương phi cùng thế tử khó mà bào toàn được.
Bùi Củ thở dài:
- Ta hiện giờ là Thượng Thư Tả Phó Xạ kiêm Lễ Bộ Thượng Thư, đứng thứ nhất trong Tử Vi Các. Bùi Thế Thanh làm Hồng Lư Tự khanh, Tấn nhi làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Bùi Diệu làm Trường Sử quận Lâu Phiền, Bùi Trứ nhậm chức Tư Mã quận Tây Hà, Bùi Thanh Tùng thì đang đảm nhiệm chức Ký thất tham quân. Hai ngày trước Bùi Minh vừa được giao làm Thương Tào Phán quan cho quân Tùy, hơn nữa con đang là Trường Sở quận Hà Đông, còn có hơn hai mươi con cháu Bùi gia đang làm quan khác. Con không cảm thấy Bùi gia đang chiếm nhiều chức vụ quan trọng trong triều Tùy hay sao?
Bùi Văn Tĩnh run môi, hồi lâu nói không nên lời, Bùi Củ chậm rãi nói:
- Ta không ngại nói lại cho con chuyện này, Vương Túc bị bắt, Vương Tự cũng sắp bị bãi chức Tể tướng. Nếu chúng ta còn không biết ý, còn muốn khư khư gữi lại vị trí Tể Tướng, như vậy Thẩm gia ở Giang Nam sẽ nhậm chức Thượng Thư, con hiểu chuyện đó là ý gì rồi chứ?
Bùi Văn Tĩnh tuy chỉ là một người bình thường, nhưng dù gì ông ta cũng đã hai mươi mấy năm lặn lội trong chốn quan trường, ông ta đương nhiên hiểu ý phụ thân muốn nói, chỉ biết cúi đầu nói:
- Hài nhi đã hiểu, nguyện làm như ý phụ thân mong muốn.
Bùi Củ thấy Bùi Văn Tĩnh tuy miệng đồng tình nhưng lòng không cam, liền cười, nói ý:
- Nếu ta không lầm, con nay hẳn đã năm hai rồi nhỉ? Hai mươi sáu tuổi, con bắt đầu làm quan, đến nay đã hơn hai mươi năm rồi. Hơn hai mươi năm qua, con trước sau gì đều không thể vào được vị trí trung ương trong triều, con có biết nguyên nhân là gì không?
- Là bởi vì hài nhi tầm thường, không có công lao nào lớn, nhưng hài nhi trước giờ làm quan thanh liêm, không làm cho phụ thân mất mặt, cũng không hề bôi nhọ thanh danh của Bùi gia
Bùi Văn Tĩnh nói giọng kích động.
Bùi Củ trong lòng thở dài, người con trưởng này phản ứng chẳng nhạy bén chút nào, ông ta tự ám chỉ mình như vậy, ông ta không biết rằng không nên tự mình nói mình vô dụng.
- Văn Tĩnh, lẽ nào con cho rằng tiền đồ của mình sẽ vượt lên con trai con?
Bùi Củ giọng nói trở nên nghiêm khắc, đứng lên nói:
- Nếu như con không chịu từ chức, vậy thì con trai con phải từ chức.
Bùi Văn Tĩnh rùng mình, quay đầu lại nhìn con mình, ông ta hiểu ý phụ thân mình, đành cúi đầu, nói:
- Được rồi! Hài nhi nguyện từ chức.
Bùi Củ vỗ vai ông ta, trấn an nói:
- Ta đường đường là Tể Tướng còn không lưu luyến gì, con chỉ là Trưởng Sử của một quận nhỏ, chắc có gì phải tiếc nối cả, nên vì lợi ích lâu dài của gia tộc, nhường lại cơ hội cho hậu thế. Tương lai khi Sở Vương phi làm Hoàng Hậu, thế tử lên làm Thái Tử, Bùi gia chúng ta sẽ vẫn là thiên hạ đệ nhất thế gia.
- Hài nhi đã hiểu, vì lợi ích gia tộc, hài nhi nguyện vứt bỏ chức quan này.
…….
Sáng sớm hôm sau, Bùi Củ lấy lý do tuổi già sức yếu, chính thức đến Sở Vương nạp đơn từ chức, cáo lão về quê, tin này làm chấn kinh cả triều đình.
Bùi Củ làm Tướng quốc hơn hai mươi mấy năm, đứng đầu trong năm vị Tể tướng đứng đầu Tử Vi Các, là ông của Sở Vương phi, là gia chủ của đại gia tộc ở Hà Đông, người đứng đầu thế lực Bùi thị hùng hậu, không ngờ tự dưng đòi từ chức, làm cho vô số người khó hiểu.
- Thần từng bị Đột Quyết cầm tù, máu huyết suy bại, mỗi lần tới ban đêm đều cảm thấy khó chịu, đoán chừng không lâu nữa sẽ từ giã cõi trần, mong được về quê dưỡng lão, an hưởng tuổi già.
Đơn từ chức của Bùi Củ làm chua xót lòng người, càng khiến cho nhiều người khó hiểu, nhưng hầu như cùng ngày, con trai trưởng của Bùi Củ là Bùi Văn Tĩnh cũng trình đơn từ chức, thỉnh cầu nhường chức Trường Sử quận Hà Đông, lấy lý do nhiều năm làm quan xa nhà, hơn mười năm không được gần cha, chưa làm tròn chữ hiếu, ông ta muốn có thời gian chăm sóc cho phụ thân mình nhiều hơn.
Hai cha con Bùi thị cùng từ chức, làm cho những người thông minh bắt đầu ý thức được thế sự, chuyện này nhất định có điểm gì đo kỳ quặc.
Bên trong quan phòng, Dương Nguyên Khánh chậm rãi lật xem đơn từ chức của hai cha con, việc Bùi Củ từ chức là ý của hắn, nhưng không ngờ Bùi Văn Tĩnh cũng muốn từ chức, hắn thực sự khâm phục sự đa mưu túc trí của Bùi Củ.
Năng lực của Bùi Văn Tĩnh thì khỏi bàn, chuyện hắn có rút lui hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế lực của Bùi gia, nhưng Bùi Củ lại có phong thái thành khẩn như vậy, Bùi gia giờ có hai người từ chức, Dương Nguyên Khánh phải tỏ ra thế nào đây?
- Bùi Tướng quốc ra đi, tân Tùy như mất một cây trụ, ta có cảm tưởng như nó đang lay động.
Dương Nguyên Khánh thở dài, tuy rằng chuyện Bùi Củ rút lui là mong muốn của hắn, nhưng khi một cựu thần ra đi thì sẽ có cái mặt trái của nó.
Bùi Củ ngồi đối diện với Dương Nguyên Khánh, cười tủm tỉm nói:
- Cựu thần ra đi, sẽ có người mới lên thay. Thần nay tuổi già sức yếu, thực sự không đủ sức để xử lý chuyện chính sự, trước đây chỉ mình đất Hà Đông thôi thì có thể hoàn thành tốt một chút, giờ lại thêm đất Hà Bắc, khối lượng công việc nhiều đến ngạt thở, như vậy thì làm lỡ mất nhiều quyết sách trọng yếu. Sở dĩ thần xin thoái vị, là nhường chỗ cho những người trẻ tuổi, khỏe mạnh hơn tiến lên, đây là thuận chiều hướng phát triển.
- Bùi Tướng quốc phẩm giá tốt đẹp, không hổ là đại thần của tân Tùy, Bùi gia đã hi sinh cho tân Tùy như vậy, thật đáng ngợi khen, ta sẽ ban thưởng bội hậu cho Bùi gia.
Bùi Củ mắt sáng lên, lão thầm khen, Dương Nguyên Khánh quả nhiên là bậc đế vương có lòng, lại có thể hiểu rõ mục đích chuyện lão muốn con trai mình từ chức, đúng như lão mong chờ.
……….
Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh ban bố bổ nhiệm hai người, bổ nhiệm Nạp Ngôn Dương Sư Đạo vào Tử Vi Các đứng trong hàng năm vị Tể tướng, người thứ hai được bổ nhiệm là Hồng Lư Tự khanh Bùi Thế Thanh làm Hồng Lư Tự khanh Bùi Thế Thanh, đây là mục đích thực sự của việc từ chức của hai cha con Bùi thị.