Gia quyến của Dương Nguyên Khánh được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, bọn thị vệ đều là người có võ nghệ cao cường, còn có một nữ hộ vệ thân cận, về cơ bản thì không có bất kỳ cơ hội nào để ám sát. Mà lần ám sát này, thích khách trước đó đã biết Bùi mẫn Thu sẽ đến An Tấn tự bái tế vong hồn, cũng đoán được bọn họ sẽ đến phòng khách uống trà, bọn chúng liền nằm mai phục ở trên nóc hành lang trước, chờ đợi cơ hội.
Như vậy coi như là bọn chúng cũng có một cơ hội để xuất thủ, chỉ có thể xuất thủ được một lần, mà không có cơ hội lần thứ hai, cũng là Bùi Mẫn Thu và Dương Ninh mạng lớn, đúng lúc Xuất Trần ở bên cạnh bọn họ, kinh nghiệm và sự nhạy bén của nàng đã cứu mẹ con họ một mạng.
Hơn trăm tên thị vệ từ bốn phương tám hướng bao vây hành lang, hai gã thích khách một người bị nữ hộ vệ thân cận giết chết, tên còn lại sau khi bị thương đã tự sát.
Lúc này toàn bộ ngôi chùa đều bị kinh động, hơn ba trăm thị vệ và một nghìn binh sĩ đã xông vào chùa, điên cuồng lục soát xung quanh. Nữ hộ vệ thân cận thấy còn có tên hắc y thích khách thứ ba bỏ chạy vào trong chùa.
Mọi người đều hoảng hốt một chút. Xuất Trần đỡ Bùi Mẫn Thu đang ngồi dưới chân nàng lên:
- Đại tỷ, tỷ không sao chứ!
Nhưng Bùi mẫn Thu lại kinh ngạc nhìn vào vũng máu trên mặt đất, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm, ai đã bị đâm?
Lúc này, Dương Băng bỗng nhiên chỉ vào mặt mẫu thân, che miệng kêu lên sợ hãi:
- Mẫu thân, tóc của người!
Một lọn tóc buông xuống trên mặt Xuất Trần, chỉ thấy máu tươi theo tóc chảy xuống, nhỏ thành từng giọt trên mặt đất. Xuất Trần đưa tay sờ lên mặt mình, trên mặt nàng toàn là máu, lúc này từ lỗ tai nàng truyền đến một cảm giác nhức nhối đau buốt, nàng bỗng nhận ra rằng tai của nàng đã bị kiếm khí làm cho bị thương.
- Xuất Trần, muội sao rồi, để tỷ nhìn xem nào?
Bùi Mẫn Thu bước nhanh tới kiểm tra vết thương của nàng.
- Không có gì, chỉ là lỗ tai đã bị cắt.
Bùi Mẫn Thu thấy trên mặt Xuất Trần đầy máu, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, quay đầu lại nhìn vị chủ trì đang vô cùng hoảng sợ quát to:
- Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi lấy thuốc trị thương tới!
Mặc dù Bùi Mẫn Thu không hi vọng việc bị ám sát sẽ truyền ra ngoài, nhưng giấy không thể gói được lửa, tin Sở Vương phi và Thế tử bị ám sát tại An Tấn tự cứ như một một cơn gió, trong buổi sáng đã truyền khắp thành Thái Nguyên.
Tin tức này không chỉ gây hoang mang toàn thành, còn khiến triều đình trên dưới vô cùng khẩn trương. Sở Vương chinh chiến tại Hà Bắc, nhưng Sở Vương phi ở Thái Nguyên lại bị ám sát, Vương phi và Thế tử thiếu chút nữa là mất mạng, điều này làm cho năm vị Tướng quốc đều cảm thấy không có cách nào ăn nói với Sở Vương.
Bọn họ lập tức hạ lệnh, đóng cổng thành Thái Nguyên, bên trong thành các quán trọ, thanh lâu, chùa chiền và các nơi công cộng vân vân, tất cả những người từ bên ngoài đến đều phải xác minh thân phận.
Quân đội càng thêm phẫn nộ, bọn họ phớt lờ mệnh lệnh từ Tử Vi Các, thủ thành Thái Nguyên Tạ Ánh Đăng cùng với phó tướng Mã Thiệu đã ra lệnh lục soát toàn thành. Một đội binh sĩ bắt đầu tiến hành lục soát từng nhà, bọn lính mang trong lòng sự căm phẫn, toàn thành Thái Nguyên trở nên huyên náo, những người phản kháng và người có hành vi khả nghi, toàn bộ đều bị bắt về quân doanh tra hỏi, một buổi chiều, đã có gần ba nghìn người bị bắt về quân doanh.
Việc này có phần hơi quá, Hoàng Môn Thị lang Ngụy Trưng phụng mệnh Tử Vi Các, đến thương lượng cùng quân đội, để bọn họ chấm dứt việc lục soát, đem thả những người đã bị bắt ra, không ngờ tính cách của Mã Thiệu lại cố chấp chẳng những cự tuyệt, còn sai người đuổi Ngụy Trưng ra khỏi quân doanh.
Bất đắc dĩ, năm vị tướng quốc sau khi thương lượng, đành phải phái người đi cầu viện Sở Vương phi.
Vào lúc hoàng hôn, hàng trăm thị vệ hộ tống xe ngựa chở Sở Vương phi dừng lại trước cổng quân doanh ở phía bắc thành, quân doanh nằm ở phía bắc của thành Thái Nguyên, giáp với cổng thành bắc, chiếm hai trăm mẫu, có mười ngàn quân đồn trú.
Một gã thị vệ chạy lên cao giọng nói với lính gác cổng:
- Sở Vương phi giá lâm, phiền ngươi mời tướng quân lập tức ra nghênh đón!
Binh lính không dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong quân doanh bẩm báo.
Bùi Mẫn Thu ngồi trong xe ngựa, từ buổi sáng bị ám sát đến bây giờ khiến nàng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Đây là thời gian nguy hiểm nhất trong cuộc đời nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị ám sát, nàng luôn làm việc tốt, luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng tử thần vẫn liên tục đến viếng thăm nàng.
Bùi Mẫn Thu cũng biết, bọn chúng muốn giết không phải là Bùi Mẫn Thu, mà là Sở Vương phi, giết vợ và con của Dương Nguyên Khánh. Nếu Dương Nguyên Khánh đã từng gây nên tội lỗi, hắn phải bị ông trời trừng phạt, nếu là như vậy nàng nguyện ý thay hắn chịu sự trừng phạt, nhưng điều đó không liên quan gì đến con trẻ.
Khi nghĩ đến lưỡi kiếm của kẻ thích khách đầu tiên đâm vào con trai mình, một đứa trẻ bảy tuổi vô tội, nỗi căm phẫn trong lòng Bùi Mẫn Thu khó có thể đè nén được.
Nàng muốn tìm ra hung thủ đứng sau việc này, muốn hỏi y, nếu như nàng cũng giết chết con trai y, y sẽ có cảm giác như thế nào?
Bùi Mẫn Thu trong lòng tràn đầy sự cảm kích, nàng cảm kích đối với Xuất Trần, nếu không phải nàng ấy hai lần xuất thủ, thì tính mạng của hai mẹ con nàng đã phải ở lại An Tấn tự. Biết được ranh giới giữa sự sống và cái chết, nàng bỗng nhiên hiểu được, tình thân thương yêu nhau còn quan trọng hơn cả quyền lực và lợi ích.
Khi ở bên lề sự sống mới có thể cảm nhận được điều đó, lại khiến trong lòng nàng tràn đầy thiện ý. Nếu như thích khách thật sự là vì báo thù cho người thân, nàng có thể thuyết phục chồng nàng tha chết cho y, nàng không muốn đem lại thù hận cho con trai nàng.
Bùi Mẫn Thu mãi suy nghĩ, lúc này, cửa quân doanh mở ra, Tạ Ánh Đăng cùng Mã Thiệu từ đại doanh bước nhanh ra, tiến lên khom người thi lễ:
- Ty chức Tạ Ánh Đăng, Mã Thiệu tham kiến Vương phi!
Bùi Mẫn Thu ngồi trong xe nói:
- Hai vị tướng quân xin miễn lễ.
Tạ Ánh Đăng cùng Mã Thiệu lòng đầy hổ thẹn, là do bọn họ hộ vệ không chu đáo, mới để cho Vương phi và Thế tử bị ám sát. Tạ Ánh Đăng xấu hổ nói:
- Là ty chức thất trách, để Vương phi phải hoảng sợ ở An Tấn ự. Ty chức sẽ tạ tội với Điện hạ.
- Đa tạ tướng quân, sự việc xảy ra vào buối sáng không liên can đến các ngươi, bất luận là ai cũng không cần phải chịu trách nhiệm, các ngươi cũng không nên tự trách mình, ta cũng không có ý trách các ngươi, ta đến quân doanh, là vì chuyện khác.
Ngừng một chút, Bùi Mẫn Thu nói thêm:
- Ta chưa bao giờ can thiệp vào việc quân vụ, cũng sẽ không can thiệp vào việc chính vụ, nhưng vì chuyện lần này có liên quan tới ta, đa tạ tướng quân, ta hy vọng các ngươi có thể cho ngừng việc lục soát toàn thành, đem thả những người đã bị bắt ra, có được không?
Lời nói của Bùi Mẫn Thu rất nhỏ nhẹ, mặc dù là nói với giọng điệu thương lượng, nhưng với thân phận Vương Phi của nàng nói ra, có một loại uy nghiêm khiến người khác không dám cự tuyệt, Tạ Ánh Đăng vội vàng nói:
- Điều này dĩ nhiên không có vấn đề, chỉ là ty chức nghĩ, kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ ám sát rất có thể nằm trong những người này, thả bọn họ đi như vậy, không phải đã để cho kẻ chủ mưu đằng sau được lợi sao?
Bùi Mẫn Thu thở dài:
- Vậy ý của tướng quân là thà rằng giết ba nghìn người, chứ không thể buông tha một người sao? Hiện tại trong thành Thái Nguyên không biết có bao nhiêu người đang nhằm vào ta mà mắng, còn có thanh danh của Vương gia, có phải tướng quân đã lo lắng quá hay không? Ta tin rằng Vương gia cũng sẽ không tán thành việc tướng quân làm như vậy.
Tạ Ánh Đăng trán đổ mồ hôi hột, y quả thực không nghĩ đến điểm này, y nhận ra y đã gây rắc rối, đã làm tổn hại đến danh tiếng của Vương phi, y cuống quýt nói:
- Ty chức đã sai, sẽ lập tức thả người!
Ngay tức khắc y quay đầu lại nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đem thả tất cả mọi người, lệnh cho các anh em toàn bộ quay về doanh trại, chấm dứt việc lục soát!
Truyền xong mệnh lệnh, Tạ Ánh Đăng càng thêm sợ hãi nói:
- Là do ty chức thiếu hiểu biết, khẩn cầu Vương phi thứ tội!
Bùi Mẫn Thu mỉm cười:
- Đa tạ tướng quân đã lo lắng cho ta, ta cảm kích còn không kịp, làm sao trách tội tướng quân được, ta không làm phiền hai vị tướng quân nữa, xin cáo từ trước.
Tạ Ánh Đăng và Mã Thiệu cùng nhau hành lễ:
- Cung tiễn Vương phi!
Xe ngựa chuyển bánh, bọn thị vệ hộ tống xe ngựa dần dần đi xa, Tạ Ánh Đăng thở dài:
- Vương phi khoan dung độ lượng, tấm lòng lương thiện, đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ!
Mã Thiệu cũng thở dài nói:
- Trong quân trên dưới đều vô cùng tôn kính Vương phi, cô ấy không chỉ khoan dung độ lượng, quan trọng hơn là, người nhà các anh em gặp phải chuyện không may, cô ấy sẽ tận lực cứu giúp, trong nhiều năm qua, đã chiếm được tình cảm của tất cả mọi người!
Sáng sớm hôm sau, cổng thành Thái Nguyên được mở ra, và như thường lệ, tựa như không có chuyện gì xảy ra, mọi người lại bắt đầu một cuộc sống yên bình.
Chỉ có điều các ý kiến thảo luận về chuyện Vương phi bị ám sát vẫn còn chưa lắng xuống. Lúc này tất cả mọi người đã không còn nói về vụ ám sát, mà là nói về hung thủ đằng sau màn là ai?
Có thể là do cuộc sống quá yên bình, trong trường hợp này, liên quan đến “vương phi, Thế tử, vụ ám sát” đủ loại yếu tố hấp dẫn, do đó, mức độ thu hút của nó thậm chí còn vượt qua cả sự kiện trước đây “Tô Uy nạp thiếp”, dẫn đến toàn thành cùng nhiệt tình thảo luận, rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu ở phía sau, liên tiếp xuất hiện đủ loại ý kiến.
Gần cổng thành phía tây thành Thái Nguyên có một quán rượu nổi tiếng, gọi là “Tam Tấn tửu quán”, có ít nhất hai trăm năm lịch sử, nhiều lần bị ngọn lửa chiến tranh thiêu hủy, lại xây dựng lại hết lần này đến lần khác. Thực khách đến thưởng thức rất là đông khiến danh tiếng ở thành Thái Nguyên ngày càng cao, hầu như ngày nào cũng có khách ra vào cửa.
Trưa hôm nay, trong Tam Tấn tửu quán thực khách cũng ra vào cửa liên tục như từ trước tới nay, trên ba tầng lầu đã ngồi đầy thực khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng cười nói liên tục không ngừng. Trên lầu hai tại một chỗ ngồi ở sát cửa sổ, có hai lão già đang ngồi, đều vào khoảng sáu mươi tuổi, một người béo tròn, mặt mũi xấu xí nhìn kỹ có chút không giống người, tên còn lại thì gầy đét nhưng trông khỏe mạnh, trong hai con mắt lấp lánh tinh quang.
Cả hai đều là khách uống rượu bình thường, bọn họ không có điểm gì đặc biệt, bọn họ đàm luận về chuyện nóng hổi nhất trong thành Thái Nguyên, vụ án Vương phi bị ám sát.
Chuyện này từ công khanh đại thần cho đến người bán hàng rong đều đang nói tới, mức độ khác nhau, cách nhìn nhận cũng khác nhau, có thể do tuổi tác của hai người này lớn hơn, nên cách nhìn nhận của họ cũng sâu sắc hơn người khác một chút.
- Tiếu huynh, vụ ám sát này, ngược lại ta cảm thấy có chút kỳ lạ, huynh không phát hiện điều gì sao? Lão già mặt mũi xấu xí cầm vò rượu uống một hơi, nheo mắt đầy ẩn ý cười nói.
Lão già họ Tiếu, đã từng làm Thái Thú cho Bắc Tề, rất giàu có, mặc dù đã là thường dân, nhưng lời nói, cử chỉ cùng thần thái vẫn như thời còn ở chốn quan trường.
- Liễu lão đệ, chuyện gì đến miệng đệ đều trở nên kỳ lạ, đệ nên nhìn khác đi một chút, vụ ám sát này có chỗ nào kì lạ đâu?
Lão già họ Tiếu khẽ vuốt chòm râu chậm rãi hỏi.
Lão già xấu xí nhìn sang hai bên, hạ giọng nói:
- Huynh thử nghĩ mà xem, nếu như Vương phi cùng Thế tử bị giết chết, ai là người được lợi nhiều nhất?
Lão Tiếu khẽ cau mày:
- Đệ muốn nói đến Trắc phi?
Ngay lập tức lão lắc đầu:
- Không phải, chính Trắc phi đã cứu Vương phi và Thế tử, hơn nữa, Trắc phi xuất thân từ Thẩm gia, Thẩm gia ở Thái Nguyên cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, ở đây không phải là địa bàn của bọn họ.
- Mọi việc không có gì là không thể, đệ cho rằng chỉ cần có liên quan đến lợi ích, thì đều có khả năng, chỉ có điều vụ án sát này có lẽ không phải do Trắc phi gây nên thật, đệ cho là do kẻ khác làm.
Lão Tiếu uống một chén rượu, nở nụ cười:
- Đệ ấy à! Tưởng tượng nhiều quá rồi đấy, Sở Vương tung hoành ngang dọc trên chiến trường và quan trường đã hai mươi năm, số người chết trên tay Sở vương nhiều vô số kể, Tây Đột Quyết Khả Hãn, Hạ Nhược Bật, quý tộc Quan Lũng, triều Đường, Đậu Kiến Đức vân vân, ngay cả Lý Mật và Vương Thế Sung bọn họ đều có thể ra tay, nhưng đệ lại chỉ nghĩ đến người trong phủ, đúng là suy nghĩ của đệ còn quá nông cạn.
- Mặc dù là nói như vậy, nhưng huynh có từng nghĩ qua, thích khách đối với thói quen của Vương phi rõ như lòng bàn tay, biết Vương phi muốn đi An Tấn tự, dĩ nhiên trước đó đã mai phục sẵn, hơn nữa lại không bắt được tên thích khách thứ ba, huynh không cảm thấy việc này chỉ có thể là do người trong phủ gây ra sao?
Lão Tiếu nhắm mắt suy nghĩ một lúc, nhìn chăm chú vào đồi phương nói:
- Ta thấy đệ hẳn là đã biết được tin tức gì rồi, có phải đệ đã nhận được tin tức gì từ triều đình rồi đúng không?
Lão già xấu xí cười lớn:
- Huynh đúng là con cáo già, đệ quả thật không thể giấu được huynh, được rồi! Đệ nói thực cho huynh biết, đệ quả thực có nhận được vài tin tức từ triều đình, chuyện này có khả năng có liên quan đến Tử Vi Các.
Lão Tiếu tinh thần phấn chấn hẳn lên, đây mới là tin tức lão muốn nghe đến:
- Đệ nói mau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lão già xấu xí không dám nói lớn tiếng, lão nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói nhỏ:
- Trong triều đình có rất nhiều quan đại thần suy đoán, chuyện này khả năng có liên quan đến cuộc chiến giữa hai nhà Bùi và Vương.
Lão Tiếu giật mình cả kinh, hít vào một hơi:
- Ngươi muốn nói, chuyện này là do Vương gia gây nên?
Lão già xấu xí gật đầu, lại nhỏ giọng nói:
- Huynh cũng đừng truyền ra ngoài, trong lòng mình biết là được, chuyện này là do Tô Tướng quốc tiết lộ, tối hôm qua trong lúc uống rượu ông ta đã lỡ miệng nói ra.
Lão Tiếu chậm rãi gật đầu, nếu qủa thật là như vậy, chuyện này sẽ rất phức tạp.
Trong đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Vương phủ, một vị quan viên khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong xe ngựa đi ra, người này mặt trắng râu dài, hào hoa phong nhã, tên là Liễu Huyền Mậu, là con trai của Tướng quốc Liễu Thuật đời Tùy Văn Đế, xuất thân từ danh môn quận Hà Đông, mẫu thân y là Công chúa Lan Lăng em gái của Dương Quảng.
Liễu Huyền Mậu lúc còn thiếu niên đi học ở học gia Vương thị, sau lại theo học nhà nho Vương Thông, tài năng xuất chúng, từng nhậm chức Trưởng Sử quận Hà Đông, sau ẩn cư ở nhà do loạn lạc vào cuối đời Tùy, được Vương Tự ra sức tiến cử, nên mới ra làm quan, đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh.
Vẻ mặt Liễu Huyền Mậu nghiêm trọng, hôm nay y nghe được một tin cực kỳ bất lợi cho Vương gia, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vã bước lên bậc thềm. Quan hệ giữa Liễu Huyền Mậu và Vương Tự vô cùng tốt, thường đến Vương phủ, người trong phủ hầu như đều biết y, cũng không cần bẩm báo, người gác cổng lập tức mở cửa, mời y vào trong phủ.
Vương Tự hai ngày nay tâm tình cũng không được tốt lắm, tâm trạng lão không tốt và chuyện Sở Vương phi bị ám sát không có liên quan với nhau, mà là từ con trai trưởng Vương Lăng của lão. Con trai trưởng hiện hầu hạ trong Đông Cung học quán, chuyện này chỉ có một vài người trong tộc biết, phía triều đình cũng bị giấu kín.
Lúc trước khi Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, đã được Vương gia dốc sức giúp đỡ. Lý Uyên đã từng hứa với lão, triều Đường mà thắng, Vương thị tất nhiên sẽ làm khanh tướng. Nếu Dương Nguyên Khánh không đánh chiếm Thái Nguyên, như vậy lúc này Vương Tự liền trở thành trọng thần triều Đường.
Nhưng tân Tùy thành lập đã thay đổi vận mệnh của Vương gia, sau cùng các huynh đệ Vương thị bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định đầu nhập vào Tân Tùy. Một mặt bọn họ lo lắng tại triều Đường khó có thể cạnh tranh cùng quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng, triều Đường mất đi Hà Đông, Vương gia bọn họ tại triều Đường đã không còn chỗ đứng.
Mặt khác, là một trong hai đại sĩ tộc của Hà Đông, Tân Tùy lấy Hà Đông làm cơ sở không thể nào không coi trọng bọn họ. Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ hoàn toàn đúng đắn. Vương Tự vào làm tước quốc, toàn bộ Vương thị đều được hưởng vinh quang, còn một nguyên nhân sâu xa khác, Vương Tự là cậu của Sở Vương phi, Sở Vương phi trong tương lai sẽ là Hoàng hậu, đối với Vương gia rất có lợi.
Nhưng chỉ là một danh môn sĩ tộc, Vương thị không thể đem vận mệnh cả gia tộc đặt vào triều Tùy. Con trưởng của Vương Tự là Vương Lăng đi học ở Trường An, được Vương Tự bố trí, Vương Lăng vào Đông Cung, trở thành người hầu hạ trong Đông Cung học quán.
Vương Tự tất nhiên hiểu rõ, hầu hạ trong học quán chỉ có sĩ tử và nhà nho nổi danh khắp thiên hạ mới có tư cách gia nhập, hiện nay cũng không có quá mười người. Con trai lão chẳng qua chỉ là học sinh thái học viện, có thể bưng trà rót nước trong học quán cũng không có tư cách. Trở thành người phụng dưỡng, đơn giản là triều Đường đang lôi kéo Vương gia.
Phiền não cũng bởi vậy mà đến, hôm trước lão nhận được một phong thư của con trai, trong thư nói cho lão biết, Thái tử rất quan tâm đến các vấn đề nội bộ của triều Tùy. Vương Tự hiểu được hàm ý của phong thư này, chính là muốn lão cung cấp một số chuyện cơ mật của triều Tùy, mặc dù trong thư không có nói rõ, nhưng trong lòng Vương Tự nhìn thấu được.
Điều này khiến lão phiền não, là Tướng quốc trong Tử Vi Các, lão đương nhiên nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật. Nếu lựa chọn một chút nói cho triều Đường, cũng sẽ không bị phát hiện, chỉ có điều lão lo lắng đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau cùng lão bị triều Đường khống chế, trở thành kẻ nội gián lớn nhất ở triều Tùy. Hiện tại vì con trai của lão đang hầu hạ ở Đông Cung, lão cũng đã có chút cảm giác bị khống chế.
Vương Tự chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, lão đang suy nghĩ nên làm như thế nào bây giờ? Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của người con trai thứ ba Vương Kỳ:
- Phụ thân. Liễu bá phụ đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp phụ thân.
Vương Tự lập tức gạt bỏ suy nghĩ, gật đầu:
- Mời ông ấy vào!
Ngay sau đó, Liễu Huyền Mậu đi nhanh vào thư phòng, mặc dù y bái Vương Thông làm thầy, nhưng theo vai vế mà nói, y lại là huynh đệ cùng thế hệ trong Vương thị, cho nên Vương Tự cũng chưa bao giờ đối đãi với y như với hàng hậu bối. Vừa vào phòng, Liễu Huyền Mậu liền lạnh lùng nói:
- Xem huynh đã làm được việc tốt gì kìa!
Vương Tự sửng sốt:
- Hiền đệ, do đâu mà nói như vậy?