Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 721: Công mà không diệt




- Không thể để cho các tướng sĩ lại hy sinh vô ích.

Nghiêu Quân Tố phản đối tiếp tục chống lại:

- Cho mọi người một con đường sống, chỉ là ta không muốn đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Theo ta, Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên chẳng có gì khác nhau, chỉ là ngụy trang tốt hơn một chút.

Dương Thiện Hội ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ ngươi muốn quay về Lạc Dương?

Tình hình bọn họ ở Lạc Dương đều rất rõ ràng, việc Vương Thế Sung soán vị lên ngôi cũng là sớm muộn, bọn họ sớm đã có cùng chung nhân thức, sẽ không cống hiến cho Vương Thế Sung, câu trả lời của Nghiêu Quân Tố thực sự làm cho Dương Thiện Hội rất khó hiểu.

Nghiêu Quân Tố cúi đầu thở dài một tiếng:

- Ta dự định đi Giang Đô một chuyến, trước bái tế tiên đế, sau đó lập tức quay về quê nhà Thang Âm, quy ẩn không xuất hiện nữa. Theo ta nhận xét, triều Tùy đã diệt vong, ta không thể chết theo nó, ít nhất ta nên vì nó giữ lễ nghĩa.

Hai người im lặng suy nghĩ một lúc, Nghiêu Quân Tố mang ấn Trưởng Sử đến đặt lên bàn:

- Sứ quân bảo trọng, ta đi.

Hai người đứng lên, tha thiết ôm nhau một chỗ, nước mắt đều từ trong mắt của bọn họ dâng lên. Nghiêu Quân Tố xoay người đi, đối với con đường làm quan gã không còn lưu luyến chút gì, mặc dù nhà gã chỉ có bốn bức tường, nhưng vì trong lòng có niềm tin và trung thành, gã có thể bỏ đi hết vinh hoa phú quý.

Trên đầu thành, Dương Thiện Hội yên lặng nhìn Nghiêu Quân Tố cưỡi ngựa gày còm cùng bộ quần áo màu xanh mũ quả dưa đi xa, ngay lúc này, trong lòng y càng cảm thấy hổ thẹn.

*****

Dương Nguyên Khánh còn đang ở quận Hà Gian đợi tin tức của Dương Huyền Tưởng/ Đã kết thúc đại chiến được hơn mười ngày, hơn mười ngày nay, hắn đều tiếp kiến quan viên các quận huyện Hà Bắc, tiếp nhận sự thuần phục của bọn họ, nghe bọn họ nói ra khó khăn cùng với kỳ vọng.

Hắn không có thời gian đi dò xét từng quận huyện, mà chỉ nghe lời nói của quan viên các quận huyện kể lại, làm cho hắn cảm thấy rõ ràng sự phá hỏng nghiêm trọng ở Hà Bắc do mấy năm chiến loạn: mười nhà thì chín nhà bỏ hoang, phần lớn ruộng đất hoang vu, nông thôn trống vắng không người ở. Kho lúa mười mấy quận đều trống rỗng.

Đậu Kiến Đức bị sụp đổ, không có ai lại cho hắn lương thực, cho nên nói những quan viên này là tới thuần phục, chẳng qua là nói bọn họ tới là muốn cần lương thực.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước đi thong thả trong phòng. Mặc dù hắn biết tình hình Hà Bắc không tốt, nhưng thật sự không ngờ, tình hình lại trầm trọng đến mức quan phủ cũng tổ chức nha dịch đi ra ngoài nhặt rau dại.

Nếu như quận Hà Đông không có gặp nạn trộm cướp quá lớn, có thể bảo vệ nhân khẩu cùng cày ruộng, trở thành tài nguyên để hắn mạnh mẽ tranh đoạt thiên hạ, như vậy Hà Bắc suy yếu chính là một tòa núi lớn được đặt ra trước mắt hắn, không nói có thể xuất binh ra trợ giúp quân đội, nhưng ít ra cũng còn có thể tự lập.

Lương thực còn lại của triều đình cũng không nhiều, chỉ có sáu trăm nghìn thạch, để cứu tế Hà Bắc cũng phải hao đi hơn một nửa, càng không phải nói đến quân lương nữa. Lúc này Dương Nguyên Khánh cũng đã cảm nhận được rất sâu xa, chiến tranh chính là đấu về sức lực của một nước, thuế ruộng cùng với nguồn mộ lính không có đầy đủ, hắn chỉ có thể đánh nhanh mà giành chiến thắng, khó có thể để kéo dài.

Lúc này, có binh sĩ canh cửa thành bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, ngoài thành nam có tới hơn một nghìn người, đều là thợ thủ công tàu thuyền, người dẫn đầu tên là Trương Long, một người tên là Trương Hổ, nói là tổng quản giao nhiệm vụ gì cho bọn họ.

Nhất thời Dương Nguyên Khánh nghĩ tới việc chế tạo tàu thuyền ở quận Bắc Bình, không khỏi vui mừng, lập tức xoay người đi đến phía ngoài phủ nha, hắn rất nhanh đi tới trên đầu thành. Chỉ thấy ngoài thành một đám người quần áo rách rưới, nam có nữ có, dẫn theo cả trẻ con, chừng hơn hai nghìn người, người dẫn đầu chính là Trương Long cùng với Trương Hổ.

Bọn họ cũng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, vui mừng hô lớn:

- Sở Vương điện hạ, chúng ta mang đến tám trăm nhà thợ thủ công, đều là người chế tạo tàu thuyền rất tốt!

Đám thợ thủ công đều vào thành, Dương Nguyên Khánh lệnh binh sĩ dẫn bọn họ tới quân doanh nghỉ tạm, vài tên binh dẫn huynh đệ họ Trương cùng hơn mười người trưởng nhóm thợ thủ công tới gặp Dương Nguyên Khánh.

Mọi người quỳ xuống dập đầu:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ!

- Các ngươi đứng dậy đi!

Mọi người đứng dậy, đều nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, biểu tình vô cùng căng thẳng. Phần lớn b cả đời gặp quan to nhất cũng chỉ là Huyện Lệnh, huynh đệ Trương gia nói với bọn họ: Vị tướng quân trước mặt bọn, không ngờ chính là hoàng đế triều Tùy.

Dương Nguyên Khánh có thể cảm thụ được sắc mặt mọi người vô cùng căng thẳng, liền hướng về phía mọi người cười hỏi:

- Tất cả mọi người đều đến từ quận Đông Lai sao?

Một cụ lão lớn tuổi nhất cười nói:

- Chúng ta có người quận Đông Lai, có người quận Cao Mật, còn có người quận Bắc Hải, bất quá đều sống gần biển làm nghề đóng thuyền.

Dương Nguyên Khánh nghe thấy thanh âm già nua của cụ lão đầu hoa râm, liền hiếu kỳ hỏi:

- Lão hán, người bao nhiêu tuổi rồi?

- Vương tổ gia đã sáu mươi tuổi.

Có người đứng bên cạnh thay hắn trả lời.

Sắc mặt cụ lão có chút lo lắng, hắn sợ Dương Nguyên Khánh không để hắn làm việc, cuống quít nói:

- Tuy rằng ta đã sáu mươi tuổi, nhưng đã đóng thuyền bốn mươi năm nay, đội thuyền tướng quân Lai Hộ Nhi đánh Triều Tiên chính là ta đóng, con thuyền làm có tốt hay không, ta liếc mắt đã biết. Điện hạ, ta làm được chứ!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:

- Lão hán, người không cần lo lắng, ta rất cần người trải qua nhiều năm kinh nghiệm đóng thuyền như vậy. Người gắng sức làm tốt, ta sẽ gửi người tiền công gấp đôi.

- Đa tạ điện hạ!

Cụ lão vui mừng khôn xiết.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi huynh đệ họ Trương:

- Tổng cộng đã chiêu mộ được tám trăm hộ sao?

- Hồi bẩm điện hạ, tổng cộng hơn một nghìn hai trăm hộ, khoảng hơn bốn trăm hộ đang tự mình điều khiển thuyền qua biển. Các hộ còn lại chỉ có thể đi đường bộ tới sở tạo thuyền. Chúng ta đi qua qua quận Tề thì bị binh sĩ của Đậu Kiến Đức làm khó dễ, thiếu chút nữa không qua được Hoàng Hà.

Dương Nguyên Khánh nhất thời thích thú, tám trăm hộ đóng thuyền, hơn hai nghìn người, bọn họ làm sao có thể đi qua địa bàn Đậu Kiến Đức? Tài nguyên thợ thủ công lớn như vậy, chẳng lẽ Đậu Kiến Đức trừng mắt nhìn bọn họ đến Hà Bắc sao?

- Tình hình bên Thanh Châu thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy đồng loạt tiến về phương bắc, không ngờ không bị quân Đậu Kiến Đức giữ lại?

Hai huynh đệ nhìn nhau, Trương Long giải thích nói:

- Quận Tề, quận Đông Lai, quận Bắc Hải đều loạn, không ai hỏi đến chúng ta. Bất quá, tại quận Tề gặp phải một đội quân, cho rằng chúng ta là dân chạy nạn, muốn cướp đoạt tiền tài, bắt nữ nhân, đúng lúc một nữ tướng lĩnh xuất hiện, nàng nghiêm nghị quát lớn, quân lính liền thả chúng ta đi.

Dương Nguyên Khánh quay đầu thoáng liếc nhìn La Sĩ Tín. Biểu tình La Sĩ Tín có chút mất tự nhiên, Dương Nguyên Khánh cười cười, lại hỏi Trương Long:

- Là nữ tướng nào, biết tên nàng không?

Trương Long thật không ngờ, đường đường là Sở Vương không ngờ lại cảm thấy hứng thú với nữ tướng quân địch, cứng họng không biết trả lời thế nào, Trương Hổ bên cạnh nói:

- Chính là nữ tướng trẻ tuổi. Cầm trường đao, da bánh mật, mắt sáng... Nghe đại tướng khác gọi nàng nương gì đó.

- Chính là Tuyến Nương sao?

- Đúng vậy! Chính là Tuyến Nương.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Các ngươi xuống phía dưới nghỉ ngơi! Sang năm ta sẽ sắp xếp người giao các ngươi tới sở đóng thuyền, hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục đội thuyền này.

Tất cả mọi người đi, Dương Nguyên Khánh đứng dậy, đùa La Sĩ Tín cười nói:

- Có muốn tới quận Tề một chuyến không?

La Sĩ Tín há miệng, một lúc lâu mới nói:

- Ty chức không rõ tổng quản đang nói gì?

- Ta nói gì, trong lòng ngươi rất rõ.

Dương Nguyên Khánh cười tủm vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi. La Sĩ Tín nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa, hắn cắn chặt môi, trong đầu lại hiện ra cặp mắt sáng kia. Vì sao lại là cháu gái Đậu Kiến Đức?

Trong lòng La Sĩ Tín đầy khát vọng, hết lần này tới lần khác ánh mắt kia làm hắn nhụt nhuệ khí, hắn nhịn không được cúi đầu thở dài một tiếng... Dương Nguyên Khánh về tới phủ, vừa vặn gặp Dương Huyền Tưởng từ quận Ngụy trở về. Dương Huyền Tưởng tuy là thúc phụ của Dương Nguyên Khánh, nhưng công việc trước mắt, hắn lại là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh.

Dương Huyền Tưởng vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến về phía trước khom người thi lễ:

- Ty chức tham kiến tổng quản!

- Tam thúc trở về từ khi nào?

- Vừa về, về chuyện quận Ngụy, ta muốn nói chuyện cùng tổng quản.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Vào nhà hãy nói!

Sau khi hai người vào phòng khách của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh liền cởi áo ngoài đưa Bùi Thanh Tùng, dặn dò hắn nói:

- Sai nha hoàn dùng lá trà của ta sắc ấm trà ngon mời Thái Thú.

Bùi Thanh Tùng gật đầu đi ra, hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Nói đi! Tình hình quận Ngụy thế nào?

- Chỉ có thể nói hoàn thành bảy phần, Dương Thiện Hội nguyện ý quy hàng, hơn bảy nghìn quân đều giao cho Tần tướng quân, theo sự phân phó của tổng quản, Dương Thiện Hội tạm thời nhậm chức Thái Thú quận Ngụy.

- Vậy rất tốt!

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Vậy còn ba phần không tốt là gì?

Dương Huyền Tưởng thở dài nói:

- Chính là Nghiêu Quân Tố, hắn không chịu quy hàng, đã từ quan, nghe nói tới Giang Đô bái tế Dương Quảng, sau quy ẩn. Không nhậm bất cứ chức quan nào của triều đình.