Hơn ba trăm thân binh hộ vệ của ‘ Đậu Kiến Đức’ chạy đi được ba dặm liền không có đường đi tiếp. Bốn phía bị mấy nghìn kỵ binh quân Tùy vây quanh, bọn họ giơ cao cây đuốc, đem vùng quê chiếu sáng như ban ngày.
Trình Giảo Kim cưỡi bạch mã của Đậu Kiến Đức, trong lòng đắc ý vạn phần. Y thúc mã tiến lên, giơ đại phủ lên chỉ:
- Giao Đậu Kiến Đức ra đây ta còn tha cho các ngươi một mạng. Bằng không, một người cũng đừng hòng chạy thoát!
La Sĩ Tín ở bên cạnh Trình Giảo Kim, nhìn bên trong quân địch thấy được Đậu Tuyến Nương, ánh mắt của nàng vẫn như trước, sáng tựa bảo thạch. La Sĩ Tín yên lặng nhìn nàng chăm chú, trong mắt thần sắc thập phần phức tạp.
Lúc này, Đậu Tuyến Nương trốn ở trong đám người, giương cung cài tên, nhắm thẳng mũi tên đến yết hầu của Trình Giảo Kim phóng tới, tốc độ nhanh như tia điện, chớp mắt đã bắn tới trước mặt. Trình Giảo Kim muốn tránh cũng không kịp. Y sợ đến nỗi hét to một tiếng, nhẹ buông tay, chiếc búa trong tay đã rơi xuống.
Nhưng La Sĩ Tín lại nhanh tay lẹ mắt, hoành đao chém đến, một đao chém bay mũi tên ra. Đậu Tuyến Nương nhận ra La Sĩ Tín, nàng hận cắn răng một cái, hô to một tiếng:
- Các huynh đệ, bảo hộ Vương gia rời đi!
Bọn thị vệ hò hét một tiếng liền đem Đậu Kiến Đức vọt mạnh ra ngoài. Trình Giảo Kim vừa bị một mũi tên làm cho sợ hãi đến rơi búa, trong lòng không nhịn được tức giận, xoay búa lao về phía Đậu Tuyến Nương. La Sĩ Tín thấy vậy đẩy y ra:
- Để nàng cho ta, ngươi đi bắt Đậu Kiến Đức!
Một câu nói này đã nhắc nhở Trình Giảo Kim, suýt chút nữa y đã làm hỏng đại sự. Y xoay búa, lại hướng Đậu Kiến Đức lao đi.
- Đậu lão đầu, đem phú quý lưu lại cho lão tử!
La Sĩ Tín đưa trường thương ngăn cản Đậu Tuyến Nương, cười lạnh một tiếng:
- Mối thù một mũi tên kia, cũng nên cho ta một lời giải thích chứ!
- Hừ! Bản cô nương nên giải thích hay cho... ngươi thêm một đao nữa.
Đậu Tuyến Nương nói đến liền đến, hàn quang chợt lóe, Phượng vĩ đao liền hướng đến cổ của La Sĩ Tín bổ tới. La Sĩ Tín không chút hoang mang, đem thiết thương cùng Phượng vĩ đao đánh tới. ‘Đương!’ một tiếng, Đậu Tuyến Nương bị song chưởng chấn động khiến hai tay tê dại, không giữ được đao, Phượng vĩ đao từ trong tay liền tuột ra. La Sĩ Tín xoay thiết thương, đâm tới yết hầu của Đậu Tuyến Nương.
Đậu Tuyến Nương sợ đến mặt như màu đất, nhưng thiết thương đến trước mặt nàng lại nhoáng qua một cái, cũng không có đâm tới. Trong nháy mắt, hai con ngựa giao nhau, nàng rút ra bảo kiếm, hướng đến hông gã đâm tới. Nhưng nàng lại do dự một chút, vừa rồi địch đã tha cho nàng một mạng.
Nàng nhất thời do dự, liền bị La Sĩ Tín vươn tay bắt được cổ tay nàng, một tay còn lại nắm ở dây buộc giáp, đem nàng bắt giữ, kéo nàng ngồi trên yên ngựa của mình.
Phía bên Đậu Kiến Đức, thị vệ càng đánh càng ít, dần dần bị quân Tùy vây quanh chia cách. Đậu Kiến Đức chạy trối chết, Trình Giảo Kim thấy vậy nhìn chằm chằm ông ta. Y ra sức đuổi kịp tới, từ phía sau bổ một búa vào mông chiến mã của Đậu Kiến Đức. Chiến mã hí một tiếng thảm rồi cất vó, thân thể của Đậu Kiến Đức bị hất thẳng ra ngoài.
Trình Giảo Kim vui mừng khôn xiết, nhảy khỏi ngựa, cưỡi ở trên người Đậu Kiến Đức, gắt gao đè ông ta lại, đắc ý nói:
- Đây là công lao của lão tử, ai cũng không được phép tranh giành!
La Sĩ Tín thúc mã rời khỏi chiến trường, chạy được hai dặm liền đem Đậu Tuyến Nương thả trên mặt đất. Đậu Tuyến Nương đứng lên, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, giống như một con sói mẹ hung ác tàn nhẫn, hung tợn nhìn chằm chằm La Sĩ Tín:
- Ngươi không được tới gần ta!
Nữ nhân trời sinh có tính cảnh giác, gã đem nàng đến nơi đồng không mông quạnh, nhất định là không có lòng tốt.
La Sĩ Tín yên lặng nhìn nàng rồi quay ngựa, hướng đến đại đội quân Tùy. Đậu Tuyến Nương thoáng cái ngây người, gã không ngờ lại thả nàng.
Nàng không thể tin được ý nghĩ của mình, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi không phải muốn giết ta để trả thù mối thù mũi tên bắn lén sao?
La Sĩ Tín lại không để ý đến nàng, thúc mã chạy xa. Đậu Tuyến Nương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của La Sĩ Tín, thở dài một tiếng, xoay người đi về hướng Nam. Nhưng nàng hiện tại biết đi đến nơi nào? Đại bá đã bị bắt, lẽ nào quân Tùy sẽ thả người sao?
Nhưng mặc kệ là đi nơi nào, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường, ở đây cực kì không an toàn, nơi nào cũng có quân Tùy và bại tốt, nàng lại tay không tấc sắt, cũng không có ngựa, nếu như bây giờ gặp phải bại binh, hậu quả chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi. Nàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, chí ít bây giờ nàng cũng phải có một kiện binh khí.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ‘ Đát, đát!’. Đậu Tuyến Nương vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện một chiến mã cực kì hùng tuấn, từ từ đi đến phía của nàng, dừng bước, dùng miệng liếm khe khẽ khuôn mặt của nàng.
Không ngờ là chiến mã của nàng, còn có đao cùng cung tiễn của nàng, trên yên ngựa còn có một chiếc bọc nhỏ. Đậu Tuyến Nương chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mời mịt. Nàng chậm rãi mở bọc nhỏ, bên trong có vài đĩnh vàng. Trong ánh mắt của nàng bỗng nhiên có một chút khó hiểu.
Đậu Tuyến Nương cắn cắn môi, xoay người lên ngựa, quất một roi trên người chiến mã, hướng phương nam chạy gấp.
Cửa thành Nhạc Thọ được mở rộng ra, đại tướng Nguyễn Quân Minh dẫn đầu mấy vạn quân đội đi ra khỏi thành đầu hàng. Y mang theo mười tướng lĩnh quỳ gối trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh:
- Tội đồ Nguyễn Quân Minh không nhận ra được thiên uy, hướng Sở Vương điện hạ thỉnh tội!
Dương Nguyên Khánh xuống ngựa nâng dậy, lời nói thoải mái:
- Ngươi có thể yêu thương binh sĩ và dân chúng, bảo toàn tổng số tướng sĩ của thành Nhạc Thọ, đây là công lao của ngươi, ta sẽ cho ngươi một tiền đồ rộng mở.
Nguyễn Quân Minh vui mừng:
- Ty chức nguyện vì Tổng quản cống hiến!
Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh cho Tần Quỳnh tiếp thu quân đội, cho Bùi Thanh Tùng vào thành trấn an quan phủ, dân chúng. Lúc này, bọn lính đem Tào Đán và Phạm Nguyện đưa lên. Hai người bị trói gô lại, bọn họ là ở giữa chiến trường kịch liền bị bắt giữ.
Hai người quỳ xuống cầu xin:
- Chúng ta nguyện ý đầu hàng Sở Vương điện hạ, vì điện hạ dốc sức, cầu Sở Vương điện hạ tha cho chúng ta một mạng!
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Các ngươi hiện tại mới nghĩ đến chuyện đầu hàng, nếu không giết các ngươi thì ta dùng cái gì để trấn an các tướng sĩ đã vong trận?
Hắn ra lệnh với người bên cạnh:
- Đem hai người lôi xuống phía dưới, trảm!
Bọn lính đem hai người đẩy xuống dưới. Phía xa xa, hai người còn hô to:
- Điện hạ tha mạng, tha mạng!
Dương Nguyên Khánh lại bất động. Nếu tha cho bọn họ, vậy sau này mỗi lần gặp địch nhân đều liều mạng chống lại, tối hậu đánh không lại lại đầu hàng. Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?
Lúc này, một gã binh sĩ chạy vội tới, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Tổng quản, Trình tướng quân đã bắt được Đậu Kiến Đức, đang ở đại doanh chờ Tổng quản!
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, Đậu Kiến Đức không ngờ không chạy mất, lại bị Trình Giảo Kim bắt được. Kì thực đối với Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh cũng không phải quá lưu ý, nếu có thể bắt giữ thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu như chạy mất, cũng có ý nghĩa chiến lược lâu dài.
Nếu đã bắt được, hắn đương nhiên cũng muốn đi nhìn xem vị Hà Bắc kiêu hùng này. Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, mang theo mấy trăm thân binh chạy tới đại doanh.
Trong lều lớn của trung quân, Trình Giảo Kim đang cùng mười vị đại tướng nói chuyện, nước bọt văng tung tóe. Y trong lòng vui mừng đắc ý, bắt được Đậu Kiến Đức, y cũng không biết được ban thưởng bao nhiêu?
- Chí ít cũng một, hai vạn hoàng kim. Tuy rằng tổng quản không tuyên bố, nhưng Đậu Kiến Đức cũng có cái giá này. Đến lúc đó, ta bày một trăm bàn tiệc rượu mời khách ở Bạch Ngọc lâu, Thái Nguyên. Các ngươi ai không đến thì người đó chính là đồ con rùa.
- Lão Trình, đem Đậu Kiến Đức lôi ra xem. Ta từng gặp qua hắn nên sẽ biết. Nếu như hắn là thật thì tiểu tử ngươi quả thật phát tài rồi.
- Khẳng định là hắn, là tự tay ta bắt được. Nếu Tổng quản tới, ta tự nhiên sẽ lôi hắn ra. Nhưng hiện tại thì, không thể cho các ngươi xem.
Trình Giảo Kim đắc ý dào dạt nói.
Lúc này, có người hô một tiếng:
- Tổng quản tới!
Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh bước nhanh từ ngoài trướng đi vào, các tướng lĩnh đều hành lễ. Dương Nguyên Khánh gật đầu, ngồi xuống chủ vị. Hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim, thấy y đang cười rạng rỡ. Còn không chờ hắn mở miệng, Trình Giảo Kim đã tiến lên, quỳ một gối, ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Tổng quản, ty chức bắt được Đậu Kiến Đức, đặc biệt đến thỉnh công!
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Người ở nơi nào?
Trình Giảo Kim đứng lên, hướng ngoài trướng vung tay:
- Đem hắn dẫn tới!
Vài tên binh sĩ đưa Đậu Kiến Đức bị vải đen bịt mắt đi lên. Đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, binh sĩ tháo mảnh vải che mắt, miếng vải nhét trong miệng gã cũng lấy ra.
‘Đậu Kiến Đức’ quỳ phục xuống, bang bang dập đầu:
- Đại tướng quân tha mạng! Ta không phải Đậu Kiến Đức. Ta là Lưu Toàn, là thế thân của hắn.
Trong trướng tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Một gã tướng lĩnh từng thấy Đậu Kiến Đức tiến lên, tỉ mỉ nhìn rõ một chút rồi quay đầu nói với Dương Nguyên Khánh:
- Bẩm báo Tổng quản, tuy người này và Đậu Kiến Đức hình thức giống y hệt nhau, bất quá ở mũi của hắn có một nốt ruồi đen mà Đậu Kiến Đức lại không có. Hơn nữa giọng nói cũng không giống, hẳn là không phải thật.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng. Đương nhiên gã không phải là thật. Đậu Kiến Đức chân chính như thế nào có thể quỳ xuống trước mặt hắn, còn dập đầu. Đúng như hắn nghĩ, Đậu Kiến Đức làm sao có khả năng bị bắt dễ dàng như vậy? Hắn lại liếc mắt nhìn sang Trình Giảo Kim.
Lúc này, sắc mặt của Trình Giảo Kim đã chuyển thành màu gan heo. Y xông lên hung hăng đá cho tên thế thân một cước, mắng to:
- Ngươi tên khốn khiếp này! Vì sao không nói sớm, khiến lão tử thật mất mặt.
Thế thân ôm đầu nói:
- Ta vẫn muốn nói, thế nhưng ngươi không cho ta mở miệng. Ta ô ô một tiếng, ngươi lại cho ta một bạt tai, như vậy ta còn dám nói nữa sao?
Trong lều lớn các tướng lĩnh đã không nhịn được nữa, cười ha hả khiến cho Trình Giảo Kim xấu hổ vô cùng. Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay, bảo mọi người yên lặng. Hắn lại hỏi thế thân:
- Vậy Đậu Kiến Đức thật đang ở chỗ nào?
- Hắn bỏ chạy phía trước chúng ta, trên mặt có những vệt hồng hồng, hẳn là cũng bị vị tướng quân này bắt được, bởi vì ta thấy vị tướng quân này cưỡi bạch mã của hắn.
Thế thân của Đậu Kiến Đức kì quái liếc mắt về phía Trình Giảo Kim, rõ ràng là đã bắt được, vì sao còn muốn chính mình kể lại.
Miệng Trình Giảo Kim thoáng cái mở rộng ra, ngạc nhiên đến độ suýt rơi cả con mắt.
Dương Nguyên Khánh mắng Trình Giảo Kim vài câu, sau đó tịch thu bạch mã, đuổi y ra khỏi lều lớn. Dù sao Trình Giảo Kim cũng chưa thấy qua Đậu Kiến Đức, với lại lúc đó là buổi tối, bị Đậu Kiến Đức lừa gạt cũng không phải trách nhiệm của y. Hơn nữa hắn cũng không giao nhiệm vụ phải bắt giữ Đậu Kiến Đức, cho nên cũng chỉ có thể quở trách vài câu.
Lúc này trong lều lớn chỉ còn lại có một mình La Sĩ Tín, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Dương Nguyên Khánh kỳ quái nhìn gã một cái:
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
La Sĩ Tín thở dài, quì một gối:
- Mạt tướng là tới thỉnh tội!
Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ gã, một lúc sau mới nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi phạm phải tội gì?
- Mạt tướng đã làm trái với điều thứ tư trong quân quy.
Dương Nguyên Khánh biến sắc:
- Điều thứ tư là tự ý thả tù binh, trảm!
- Ngươi đã để cho người nào chạy thoát?
Ngữ khí của Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm khắc.
La Sĩ Tín cúi đầu, một lát sau mới thấp giọng nói:
- Là cháu gái của Đậu Kiến Đức, tên Đậu Tuyến Nương.
Ánh mắt nghiêm khắc của Dương Nguyên Khánh thoáng cái trở nên nhu hòa. Tiểu tử này, rốt cục thì mùa xuân trong lòng cũng tới rồi. Hắn gật đầu:
- Ngươi tại sao lại để cho nàng chạy?
La Sĩ Tín cắn chặt môi, nửa ngày không trả lời, cuối cũng cũng thốt ra một câu:
- Ty chức nguyện ý lĩnh tội!
- Việc này còn có ai biết?
Dương Nguyên Khánh nhìn hắn hỏi.
- Ngoại trừ ty chức và mấy thân binh, còn lại không ai biết.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi tới trước cửa lều, nhìn chăm chú ra bên ngoài, một lát sau, hắn mới thở dài, nói:
- Chuyện này ngươi có thể không nói, đem nó giấu kín. Nhưng bây giờ ngươi lại nói cho ta, Sĩ Tín, ngươi khiến ta rất khó hiểu.
La Sĩ Tín trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn:
- Ty chức biết, nhưng ty chức không muốn giấu diếm Tổng quản. Nếu ty chức đã làm thì nên gánh chịu trách nhiệm, nguyện chịu tất cả trách phạt.
- Hừ! Hay cho một đại trượng phu dám dũng cảm gánh chịu trách nhiệm.
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nguyện ý vì một nữ nhân xa lạ mà chết sao?
La Sĩ Tín cúi đầu thật sâu, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Quân kỷ có mười hai điều, ty chức phạm vào đại tội, nhưng vì có đại công liều chết. Ty chức nguyện ý vứt bỏ công lao đánh chiếm được Thất Lý Pha, ngoài trừ chết ra, ta nguyện ý nhận bất cứ hình phạt nào. Mặt khác, khẩn cầu Tổng quản không nói việc này ra ngoài.
- Hóa ra ngươi đã có tính toán trước rồi.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng cười:
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói ta là sư đệ, để cho ta nể mặt sư phụ mà tha thứ cho ngươi.
- Ty chức không dám. Công là công, tư là tư, tuyệt đối sẽ không có chuyện công tư không rõ ràng.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói:
- Tuy rằng cháu gái của Đậu Kiến Đức cũng không phải là tù binh trọng yếu gì, nhưng ngươi tự ý thả tù binh, đáng lẽ phải chịu tử tội. Nhưng niệm tình ngươi chiếm được Thất Lý Pha cũng là đại công, chuẩn cho ngươi lấy công chuộc tội. Dù miễn đi tội chết, nhưng giáng một cấp làm phó tướng, chịu một trăm quân côn. Ngươi có nhận tội không?
La Sĩ Tín biết Tổng quản đã giảm nhẹ tội cho mình, trong lòng cảm kích:
- Ty chức nhận tội. Tạ ơn Tổng quản đã không giết!
Dừng một chút, La Sĩ Tín lại cầu xin:
- Khẩn cầu Tổng quản dùng tội danh khác, ty chức không muốn để cho người khác biết việc này.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút liền nói:
- Vậy để Trình Giảo Kim nợ ngươi một ân tình đi! Để Đậu Kiến Đức chạy thoát, ngươi thân là chủ tướng, phải chịu xử phạt.