Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 708: Tình báo khẩn cấp




Mà tin tình báo thứ hai là Tiêu Tiển phát tới tín hiệu cấp cứu khẩn cấp, Nam Dương Chu Kiệt trong một trận chiến bị quân Đường đánh tan, Chu Kiệt chạy trốn, Lý Mật, đại quân Lý Thế Dân cũng không dừng lại, tiếp tục tiến quân về phía Tương Dương. Ba Thục cũng xuất hiện quân đội được điều động đại quy mô, đại quân của Tây Lương tại quận Dự Chương bị quân của Lâm Sĩ Hoằng chế trụ, hai tuyến tác chiến đều vô lực, khẩn cầu triều Tùy viện trợ.

- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tổng quản!

Lý Tĩnh thở dài một tiếng:

- Triều Đường nắm được cơ hội chúng ta bị kiềm chế tại Hà Bắc mà tiến công phía nam, nếu như dự đoán của ty chức không sai, quân Đường sẽ xuất binh Di Lăng, hai đường giáp công, điều này sẽ khiến Tiêu Tiển thật sự gặp nguy hiểm.

Nhận được hai tin tình báo này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh có phần nặng nề, hắn chắp tay sau đít đi lại trong lều, hiện tại quân Tùy đang giằng co với đại quân Đậu Kiến Đức, không cách nào giúp Tiêu Tiển.

Dương Nguyên Khánh có phần bó tay:

- Chỉ mong Tiêu Tiển có thể chống đỡ được một tháng, có lẽ ta còn có thể giúp hắn, nếu như không chống đỡ nổi, ta cũng đành lực bất tòng tâm.

Lý Tĩnh trầm tư chốc lát rồi nói:

- Phỏng chừng bọn họ khó có thể chèo chống được một tháng, Tiêu Tiển mặc dù có bốn mươi vạn đại quân, thế nhưng bọn hắn quân thần nghi kỵ, đấu đá lẫn nhau, nhiều nhất chỉ cầm cự được nửa tháng là cùng, nhưng mà lại có thủy quân của Lai Hộ Nhi, ty chức phỏng chừng Tiêu Tiển có lẽ sẽ không vong quốc hoàn toàn, may ra còn có thể bảo trì một chút thực lực.

- Bỏ đi, không nên vì Tiêu Tiển mà ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đánh Đậu Kiến Đức mà làm.

Dương Nguyên Khánh đi tới trước sa bàn, nhặt lên cây thước gỗ chỉ lên con đường kênh Vĩnh Tế:

- Hiện tại đội thuyền của quân đội Từ Thế Tích có lẽ đã ở nội cảnh quận Ngụy, sau đó là quận Vũ Dương, quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên, cuối cùng đến quận Chương Nam, ước chừng còn phải mất trên dưới tám ngày.

- Ý của tổng quản là trước tiên để cho Từ Thế Tích công chiếm quận Chương Nam?

Dương Nguyên Khánh nhẹ gật đầu:

- Quận Chương Nam là ổ của Đậu Kiến Đức, nơi đó có ba vạn quân đồn trú, chỉ cần Từ Thế Tích chiếm lĩnh được quận Chương Nam, quân tâm của Đậu Kiến Đức sẽ bắt đầu tan rã, trận chiến này chúng ta có thể dùng cái giá nhỏ để giành thắng, bảo toàn sức dân ở Hà Bắc.

Lý Tĩnh cúi đầu lui ra, lều lớn chỉ còn lại một mình Dương Nguyên Khánh. Hắn chắp tay phía sau, đi qua đi lại trong lều, trầm tư thật lâu không nói. Lý Uyên tiến quân về Kinh Tương, hắn không có thể thờ ơ. Chỉ là hắn không muốn trước mặt Lý Tĩnh biểu hiện sự sầu lo.

Điều hắn lo lắng cũng không phải Tiêu Tiển còn có thể bảo tồn bao nhiêu thực lực. Mà là vì chiến lược của Lý Uyên có sự chuyển biến. Từ quận Hoằng Nông chuyển hướng Kinh Tương. Đây rõ ràng là muốn buông tha cho việc tranh giành Trung Nguyên mà phát triển về phía Nam.

Phải nói Lý Uyên rất có con mắt chiến lược. Trung Nguyên trải qua nhiều phỉ loạn, chiến tranh, nhân khẩu đã giảm xuống, ngàn dặm đất đai bị bỏ hoang. Xã hội bị thương nặng. Nếu muốn khôi phục sinh cơ, ít nhất phải mất mười năm mới làm được.

Trái lại, phía Nam lại được ích lợi từ việc bảo hộ đặc biệt của Dương Quảng nên không có ảnh hưởng nhiều của chiến tranh. Hơn nữa Tiên Tiển, Lâm Sĩ Hoằng, Thẩm Pháp Hưng, Lý Tử Thông đều có thực lực thấp kém. Cường mạnh hơn một chút là Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài, nhưng rất khó là đối thủ của quân Đường.

Mà Quan Lũng từ trước tới nay là nguồn mộ lính chủ yếu của quân Tùy. Phủ binh nơi đây rất mạnh. Hơn nữa trải qua cuộc chiến Triều Tiên cùng loạn Dương Châu, phần lớn binh sĩ đã quay về Quan Lũng, khiến quân Đường có nguồn mộ lính cực lớn.

Quan trọng hơn, quý tộc Quan Lũng có dự trữ lượng lớn tiền lương, tài phú thiên hạ vô cùng, năm phần đều thuộc Quan Lũng. Nếu được bọn họ toàn lực bảo hộ, quân Đường sẽ có tài chính sung túc, tướng sĩ hết mình cống hiến.

Nhân tài, vật tư, hơn nữa có dân tâm hướng về, đây mới là nguyên nhân cơ bản mà quân Đường có thể nhanh chóng đánh bại các thế lực. Mà không chỉ có Lý Thế Dân anh hùng tài năng, còn có rất nhiều tướng tài dị sĩ.

Hiện tại, bởi vì có sự tồn tại của mình, mới ngăn chặn sự phát triển của quân Đường. Bọn họ không có cách nào tiến quân Trung Nguyên, chỉ có thể phát triển ngược về hướng Nam. Tuy rằng không thể so với triều Đường trong lịch sử, nhưng thực lực vẫn không thể coi thường. Mình nếu muốn thống nhất thiên hạ, kẻ địch lớn nhất chính là triều Đường.

Nếu như Lý Uyên bình định xong phía Nam, chắc chắn sẽ khiến thực lực của triều Đường tăng mạnh. Điều này đối với quân mình thập phần bất lợi. Dương Nguyên Khánh lo lắng là vậy.

Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới mình. Kỳ thực hắn rất rõ ràng. Tuy rằng hắn có vài lần đánh bại triều Đường. Đó là bởi vì có cái nền mà Phong Châu đánh hạ.

Nếu như thêm binh lực sáu quận Quan Bắc của Phong Châu, tổng binh lực của hắn cũng không tới hai trăm ngàn. Mặt khác hàng quân U Châu còn đang được chỉnh biên ở Thái Nguyên, chưa chính thức thành quân.

Binh không ở nhiều mà ở tinh. Đây vẫn là nguyên tắc của hắn. Mặc dù hắn có gần hai trăm ngàn đại quân, nếu như không có lương thực tích lũy từ Phong Châu, hắn căn bản không thể gánh vác được số quân đội lớn như vậy.

Trừ phi hắn đi theo con đường của Lưu Vũ Chu, Ngụy Đạo Nhi, tát ao bắt cá. Nhưng như vậy, hắn đừng hòng chiến thắng triều Đường, rồi cuối cùng cũng rơi vào con đường diệt vong.

Trong hai trăm ngàn đại quân, tinh nhuệ chỉ có khoảng tám mươi ngàn. Còn lại đều là hàng quân của Lưu Vũ Chu cùng Tống Kim Cương, cùn với tân quân mới chiêu mộ. Nếu muốn bọn họ trở thành quân tinh nhuệ Phong Châu, thì cần phải huấn luyện thêm cùng thực chiến.

Hắn mặc dù có tám mươi ngàn quân tinh nhuệ. Nhưng đây chỉ là mạnh nhất thời, chứ thực lực của hắn không hùng hậu. Quan trọng hơn, Hà Bắc là nơi dễ công mà khó bảo vệ. Cần tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Lần này đối phó với ba mươi vạn quân của Đậu Kiến Đức, quân Tùy vận dụng mười bốn vạn đại quân. Kỳ thực, nếu như theo chiến tranh mà nói, tám vạn tinh nhuệ của hắn đủ để đánh bại ba mươi vạn đại quân của Đậu Kiến Đức.

Nhưng tám vạn tinh binh không cách nào khống chế Hà Bắc. Quân đội của Đậu Kiến Đức do các nhóm nhỏ tụ hợp mà thành. Một khi Đậu Kiến Đực bị bại, rất có thể gặp phải vô số thế lực bị chia cắt. Điều này sẽ triệt để phá hủy xã hội Hà Bắc vốn đã thương tích đầy mình.

Loạn An Sử trong lịch sử cũng là dạng này. Triều đình vô lực khống chế Hà Bắc, dẫn đến sự chia cắt sau khi An Lộc Sơn cùng Sử Tử Minh thất bại. Thuộc cấp của bọn họ đều tự lập, hình thành cục diện chia vùng cát cứ.

Hà Bắc là khu vực tụ tập của hậu duệ sáu trấn biên giới. Dân phong rất là hung hãn, khó có thể quản thúc. Hơn nữa trong dân gian có dấu không ít di thần Bắc Tề, trong lòng không phụ triều Tùy. Mãi mãi không giống với Hà Đông dễ dàng thống trị. Đây là tai họa ngầm mà Dương Nguyên Khánh phải lo lắng.

Mặc dù Hà Bắc thống trị gian nan, hấn vẫn muốn đi lấy Hà Bắc. Không lấy đất cũ của Yến Triệu, chỉ dựa vào Tam Tấn, dùng cái gì tranh thiên hạ? Năm đó cũng là Tào Tháo trước lấy Hà Bắc, mới có thể cắt bỏ chiến hoạn.

- Bẩm báo tổng quản. Thám báo có tình báo khẩn cấp!

Tiếng bẩm báo vừa dứt liền cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Hắn tỉnh táo lại, nói:

- Lệnh cho y vào bẩm báo.

Chỉ chốc lát, một gã thám báo bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối xuống thưa:

- Khởi bẩm tổng quản, ty chức là thám báo của đội hai do Lữ Soái Trương Cúc tại huyện Chương Nam phụ trách. Đã phát hiện một tình báo khẩn cấp.

- Tình báo gì?

- Ty chức suất lĩnh các huynh đệ ở huyện Chương Nam phát hiện một đội thuyền rời bến, có khoảng chừng trăm chiếc, mang theo rất nhiều vật tư. Trên thuyền có quân đội hộ tống, có vải dầu che đậy ở hàng. Cụ thể không biết là vật gì, nhưng ty chức phát hiện trên mặt sông đoàn thuyền đi qua có dị thường.

Thám báo nhìn lại phía sau, một gã thân binh tiến lên đem một cái bình gốm đặt lên bàn. Thám báo thưa:

- Đây là nước mà ty chức lấy được trên mặt sông mà đoàn thuyền đi qua. Trên mặt có nổi một lớp dầu trơn, hình như là dầu hỏa.

- Dầu hỏa?

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn nhìn vào trong bình, bề mặt tựa hồ có một tầng bóng loáng gì đó. Hắn vươn tay vào bình mò một chút. Ngón tay có dính một lớp dầu. Đưa lên mũi ngửi ngửi, đích thị là dầu hỏa.

Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh hít một hơi khí lạnh. Đậu Kiến Đức kiếm đâu ra dầu hỏa? Chẳng lẽ là triều Đường trợ giúp bọn họ? Hắn chỉ biết triều Đường từng trợ giúp qua La Nghệ, bị mình chặn được.

Nhưng mặc kệ có phải triều Đường trợ giúp hay không. Chí ít, Đậu Kiến Đức đã có dầu hỏa. Hắn lập tức truy vấn:

- Hiện tại đội thuyền đã đến đâu rồi?

- Ty chức dùng ba chiến mã chạy gấp. Một ngày một đêm chạy tới đại doanh. Nhưng tốc độ thuyền không nhanh. Ty chức phỏng chừng đội thuyền còn chưa đến huyện Đông Quang.

Từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ cách khoảng chừng ba trăm năm mươi dặm. Dựa theo miêu tả của thám báo, hẳn là còn hai trăm năm mươi dặm. Dương Nguyên Khánh lại hỏi:

- Có bao nhiêu quân đội hộ vệ?

Hồi bẩm tổng quản, mỗi thuyền có khoảng hai mươi người, hộ vệ có chừng hai nghìn người.

Dương Nguyên Khánh trầm tư trong chốc lát, lập tức ra lệnh:

- Nhanh đi gọi tướng quân Bùi Hành Nghiễm tới gặp ta!