Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh nhận được phi ưng báo tin của Tần Quỳnh liền vội vàng chạy tới quận Thượng Cốc. Dựa theo kế hoạch của hắn thì phải vào giữa tháng hai mới phát động tấn công U Châu. Nhưng không ngờ tới La Nghệ dám chủ động khiêu khích, hướng quân đội của hắn phát động tiến công trước.
Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, lẳng lặng nghe báo cáo của Tạ Ánh Đăng. Tần Quỳnh đứng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Huyện Lai Thủy bị quân U Châu chiếm lĩnh. Sông Lai Thủy vốn dùng để phòng ngự cũng ở trong tay của quân U Châu. Một phần nguyên do, cũng là do Tần Quỳnh không bày bố phòng ngự hợp lý mới khiến quân Tùy phải rời khỏi Lai Thủy đi về phía Tây. Đáng nhẽ y phải hợp binh một chỗ, không nên chia làm hai đại doanh, khiến quân U Châu có thể tiêu diệt từng bộ phận.
Tuy rằng Tạ Ánh Đăng đã đánh một trận hồi mã thương rất đẹp, giết chết hai mươi ngàn quân đội của Cao Khai Đạo. Nhưng cũng không che giấu sai lầm của y, khiến quân đội rơi vào thế bị động.
Dương Nguyên Khánh cũng không có quan tâm đến Tần Quỳnh vì sao hạ lệnh rút quân. Điều hắn quan tâm là tiền căn hậu quả việc Tạ Ánh Đăng phục kích quân Cao Khai Đạo. Làm một người cầm đầu, phải nắm trong tay toàn cục. Việc mất đi một thành một khu vực không quan trọng, mà quan trọng là việc mâu thuẫn giữa quân U Châu La Nghệ cùng quân Liêu Đông Cao Khai Đạo.
Từ những báo cáo trận chiến của Tạ Ánh Đăng, Dương Nguyên Khánh mẫn cảm nghĩ đến khuyết điểm của quân U Châu trong lần phục kích này. Hắn rất hiểu La Nghệ. Là một vị đại tướng năng chinh thiện chiến, kinh nghiệm lại phong phú, nên có thể nghĩ đến việc quân Tùy sẽ có mai phục. Có lẽ y ý thức được nguy hiểm nên không có phái binh theo.
Nhưng La Nghệ biết có nguy hiểm, tại sao y không ngăn cản Cao Văn Thông suất binh truy đuổi về phía tây. Là y không thể ngăn cản, hay là y có ý mượn tay giết người?
- Tổng quản, quản con mẹ nó ai chết ai sống!
Đứng một bên, Trình Giảo Kim không nhịn được kêu lên:
- Hiện tại La Nghệ chỉ có ba mươi ngàn người. Chúng ta có năm mươi ngàn đại quân, trực tiếp xông đến làm thịt La Nghệ chả phải xong không?
Giọng y cực lớn, âm điệu lại nặng, âm thanh ong ong vang vọng khắp lều lớn. Tần Quỳnh liếc mắt sang, tức giận trừng y. Trình Giảo Kim sợ hãi không dám lại hé rang. Y rất sợ Tần Quỳnh, từ trước đến nay vẫn vậy.
Dương Nguyên Khánh bị tiếng nói như hét của Trình Giảo Kim cắt đứt suy nghĩ. Hắn nhìn sang mọi người, thấy Vương Quân Khuếch lộ vẻ suy nghĩ, liền hỏi:
- Vương tướng quân thấy việc này thế nào?
Vương Quân Khuếch từ sau khi đầu hàng Dương Nguyên Khánh, vẫn an phận đủ điều, rất ít phát biểu. Nhưng không nói không có nghĩa là y kém cỏi, mà là y dùng phần lớn thời gian để suy xét. Nghe thấy tổng quản hỏi ý mình, Vương Quân Khuếch khom người đáp:
- Hồi bẩm tổng quản, ty chức cho rằng La Cao hai người không phải là đoàn kết một thể. La Nghệ xuất thân danh môn, đại tướng triều Tùy, lại là Bắc Bình Vương do triều Đường phong. Mà Cao Khai Đạo chẳng qua chỉ là loạn phỉ tạo phản ở Đậu Tử Cương mà thôi. Hai người căn bản không cùng một đường. Cao Văn Thông người này ty chức cũng nghe nói qua. Hung tàn ngu xuẩn, tính tình táo bạ. Hơn nữa quân đội của y lại rất kém cỏi. Liên tục quấy nhiễu dân cư trong địa bàn của La Nghệ. Bọn họ cùng một chỗ cả mùa đông, làm sao không có mâu thuẫn? Ty chức cho rằng, bọn họ có mâu thuẫn rất sâu mới khiến hai quân hành động không đồng nhất.
Dương Nguyên Khánh gất đầu:
- Lời Vương tướng quân rất hợp ý ta. Cao Khai Đạo có mười vạn đại quân, mà La Nghệ cũng có bảy vạn tinh binh. Hai quân nếu là liên hợp tác chiến, thực lực không thể coi thường. Không thể vì Tạ tướng quân phục kích thành công mà khinh địch. Chúng ta không cần phải gấp gáp khai chiến. Ta muốn chính là trước tiên phá hư mối quan hệ giữa La Nghệ cùng Cao Khai Đạo. Lần này, quân Cao Văn Thông bị tiêu diệt, Cao Văn Thông sẽ không thừa nhận là do y khinh địch. Y chắc sẽ đổ thừa trách nhiệm cho La Nghệ. Chúng ta đợi mâu thuẫn của bọn chúng lên đến đỉnh rồi mưu tính tiếp.
…
Chúng tướng đều lui xuống. Trong đại trướng chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh cùng Tần Quỳnh. Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi Tần Quỳnh:
- Thúc bảo, vì sao người muốn rút quân đội về, buông tha cho huyện Lai Thủy?
Tần Quỳnh thở dài:
- Ty chức thật không ngờ bọn họ lại hợp binh tấn công. Càng thật không ngờ La Nghệ lại sớm phát động. Ty chức lo lắng Tạ tướng quân cùng Vương tướng quân chia làm hai doanh, sẽ bị La Nghệ tập trung binh lực tiêu diệt từng bên. Cho nên mới ra lệnh bọn họ rút về huyện Dịch. Mặt khác là có chút lo lắng về chiến thuật.
- Lo lắng về chiến thuật gì?
- La Nghệ có trọng giáp kỵ binh, mà huyện Lai Thủy lại có địa thế tương đối bằng phẳng. Ty chức lo lắng nếu La Nghệ tấn công doanh sẽ rất nguy hiểm. Sở dĩ khẩn cấp lệnh rút lui về phía tây là do huyện Dịch có địa thế ghập ghềnh, ưu thế của trọng giáp kỵ binh sẽ không phát huy được. Mặt khác là muốn kéo dài chiến tuyến, đồng thời kéo dài việc tiếp viện hậu cần. Dựa vào địa hình phức tạp của quận Thượng Cốc, sẽ dễ dàng phục kích.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc lâu mới nói:
- Chuyện này ta không thể đổ lỗi cho ngươi. Việc lui lại là đúng. Nhưng ngươi bày bố trận hình có vấn đề. Không nên đưa hai quân đóng quân xa như vậy. Mặt khác, ngươi lại quá đề cao trọng kỵ binh của địch. Để đối phó với bọn chúng cũng không phải là khó. Trọng giáp kỵ binh cũng có nhược điểm giống như trọng giáp bộ binh của quân ta.
Tần Quỳnh minh bạch ý tứ của tổng quản. Tổng quản đang bất mãn việc y buông tha huyện Lai Thủy. Y vội vàng đứng lên, có chút sợ hãi nói:
- Lần này ty chức bày binh bố trận sai lầm, nguyện ý bị phạt.
Dương Nguyên Khánh không nhịn được cười, đứng lên vỗ vai Tần Quỳnh, ý bảo y ngồi xuống, mới nói:
- Đây là lỗi của ta. Thói quen nói chuyện trên quan trường, ứng phó với tên giảo hoạt ở triều đình Thái Nguyên, vừa mới đến quận Thượng Cốc chưa kịp sửa lại. Kỳ thực ta ám chỉ ngươi, cho ngươi chủ động từ bỏ chức chủ tướng. Trận chiến này do ta làm chủ tướng. Ngươi không biết ám hiệu quan trường này nên mới hiểu lầm…Được rồi! Ta sẽ nói thẳng. Về việc rút quân khỏi huyện Lai Thủy không phải vấn đề lớn. Nhưng cả trận chiến này lại rất quan trọng, chúng ta không thể thua. Cho nên ta muốn đảm nhiệm chức chủ tướng, ngươi là phó tướng. Ta chỉ muốn nói đơn giản như vậy!
Dương Nguyên Khánh thẳng thắn khiến trong lòng Tần Quỳnh cảm động. Y cũng cười nói:
- Là ty chức ngu dốt, không rõ ý của tổng quản. Có thể làm phó tướng của tổng quản, là vinh hạnh của ty chức. Mong còn không được, tuyệt đối không có nửa điểm oán hận.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Đợi gọi Vương Quân Khuếch cùng Tạ Ánh Đăng quay lại, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút phương án tác chiến.
- Con mẹ nó, bọn họ là Á Tướng, lão tử cũng là Á Tướng. Bọn họ có thể ở trong lều đại tướng uống trà thương nghị quân tình. Lão tử lại bị phái đi tuần núi, cái này còn có thiên lý không?
Trình Giảo Kim suất lĩnh ba trăm kỵ binh đi tuần hành trinh sát phía Đông Bắc huyện Dịch. Tần Quỳnh tức giận y ở lều lớn trung quân tùy ý xen lời, nên đuổi y đi tuần.
Kỳ thực Trình Giảo Kim cũng biết việc thương nghị quân tình trong lều lớn cũng chỉ khiến y buồn ngủ. Chỉ là y nghĩ mất mặt. Vương Quân Khuếch cùng Tạ Ánh Đăng đều có thể đăng đường nhập trướng. Mà y đường đường là một Á Tướng, lại chỉ có thể đi tuần núi.
Đi tuần cũng không nói làm gì, nếu như bảo y đi tuần trong thành huyện Dịch, còn có thể tiếp thu. Đi thanh lâu uống vài chén rượu, đảo cũng không sai. Hết lần này tới lần khác lại phái y đi đến chỗ hoang vu đi tuần. Nói cái gì là bắt thám báo U Châu. Cái này mới khiến Trình Giảo Kim ôm một bụng oán khí.
- Lão tử mặc kệ! Lão tử đầu hàng quân U Châu đi, chí ít cũng có thể kiếm được cái Ngư Dương Vương. Ha ha! Xem Tần Thúc Bảo ngươi làm sao ăn nói với tổng quản?
Trình Giảo Kim dọc đường hùng hùng hổ hổ. Cũng không quản binh sĩ đi phía sau có nghe thấy hay không. Bọn lính đều hiểu y, không ai thèm để ý tới lời y nói. Rất nhiều binh sĩ che miệng cười thầm.
Trong đó có một gã đội chính, cũng là người khôn khéo. Y phát hiện đây là cơ hội lấy lòng Trình Giảo Kim. Y tiến lên, nhìn trái nhìn phải, từ trong lòng lén lấy ra một bình nhỏ, cúi đầu khom lưng nói:
- Tướng quân, cầm lấy!
- Đây là cái gì?
Trình Giảo Kim liếc bình nhỏ hỏi.
- Tướng quân, đây là Tấn…
- Rượu!
Trình Giảo Kim hai mắt sáng lên. Y là người thích rượu như mạng, hết lần này tới lần khác, Tần Quỳnh trị quân cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm cấm trong quân uống rượu. Điều này khiến Trình Giảo Kim nghẹn khó chịu. Nhận lấy cái chai liền mở nắp. Trong mắt nhất thời lộ ra vẻ say sưa. Quả nhiên là rượu. Y ngửa đầu sùng sục uống, hai ngụm là hết, táp táp lưỡi. Bỗng nhiên phản ứng, đây là rượu dùng để trị thương. Y nghi hoặc nhìn đội chính nói:
- Ngươi lấy trộm từ nữ hộ binh à?
- Ti chức nào có lá gan kia. Làm thế có thể mất đầu. Đây là rượu mà huynh đệ tặng cho. Y là thám báo.
Trình Giảo Kim vỗ mạnh đùi:
- Con mẹ nó, mình thật ngu, không nghĩ tới thám báo.
Dựa theo quy củ của quân Phong Châu. Thám báo ra doanh có thể đem theo một bình rượu. Hết lần này tới lần khác, Trình Giảo Kim không nghĩ tới. Lần trước Tần Quỳnh còn hỏi y có nguyện ý tham gia thám báo không? Y ngại thám báo quá mệt mỏi, liền không đáp ứng. Nhưng quên mất thám báo có thể đem theo rượu. Giờ nghĩ tới khiến y cực kỳ hối hận.