Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 68: Uất Trì lựa chọn




Trước lều lớn của Công chúa Nghĩa Thành, Uất Trì Oản một mình ngồi trên một tảng đá lớn, bóng lưng có vẻ có chút cô độc, cô suất lĩnh hơn mười binh lính phụ trách bảo vệ sự an toàn của Công chúa. Lúc này, bốn xung quanh doanh trại rất yên tĩnh. Uất Trì Oản nhớ lại lời của Dương Nguyên Khánh nói với cô vào ban ngày, côường như nhìn thấy bóng dáng tập tễnh của cha mẹ già, trong lòng cô nhói lên nỗi đau như kim châm.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Không biết khi nào, Công chúa Nghĩa Thành mặc chiếc váy màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau cô. Uất Trì Oản sợ tới mức vội vàng đứng dậy,

- Công chúa, sao người lại tới đây?

Công chúa Nghĩa Thành thản nhiên cười, từ từ ngồi xuống tảng đá lớn. Nàng nhìn Uất Trì Oản một cái, nếu không phải Dương Nguyên Khánh nói cho nàng biết, đây là một nữ binh, nàng rất khó nhìn ra Uất Trì Oản là một cô gái. Làn da ngăm ngăm đen, cử chỉ như nam nhân, khó trách cô có thể trà trộn trong đám đàn ông năm năm trời mà không bị phát hiện. Nghĩa Thành trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thân là con gái mà không được làm con gái, đây làm sao không phải là một sự bi ai chứ!

- Ngươi ngồi đi!

Công chúa Nghĩa Thành vỗ vỗ xuống bên cạnh tảng đá lớn,

- Ta biết ngươi là con gái.

- Là Dương Tướng quân nói cho người biết sao?

Uất Trì Oản ngồi xuống, trong lòng có chút bất an.

Công chúa Nghĩa Thành gật gật đầu,

- Là hắn nói cho ta biết.

Nàng lại cười khanh khách mà nhìn chăm chú vào Uất Trì Oản,

- Ngươi tên là Uất Trì Oản, đúng không!

- Nhưng trong quân đội, thuộc hạ là Uất Trì Đôn, đây là tên của cha thuộc hạ.

- Ngươi là một nữ anh hùng thực sự, có đôi khi ta cũng mong ước được giống như nam nhân bước chân lên ngựa chiến, hoành đao ra khỏi vỏ, vì vương triều Tùy của chúng ta mà hi sinh trên sa trường. Đáng tiếc đây chỉ là giấc một của, ta vẫn luôn cho rằng chiến trường không hoan nghênh nữ nhân.

Công chúa Nghĩa Thành ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời, nàng nhìn chăm chú vào Uất Trì Oản,

- Nhưng ngươi đã xóa đi sự yếu đuối trên người nữ nhân, ngươi đã làm cho ta biết, nữ nhân kỳ thật cũng giống như nam nhân có thể chiến đấu trên sa trường.

- Công chúa, kỳ thật đôi khi, ta cũng rất yếu đuối.

Uất Trì Oản cúi đầu thở dài một tiếng, trong mắt tuôn trào sự thương cảm vô tận, cô dường như lẩm bẩm:

- Rất nhiều khi, ta cũng hi vọng bản thân giống một người con gái thực sự, mặc những chiếc váy dài, trên trán dán lụa hoa mình thích. Nếu cho ta thêm một lần chọn lựa, ta sẽ không lựa chọn đi tòng quân, Công chúa, người sẽ không hiểu được nỗi khổ trong đó.

Uất Trì Oản mở bàn tay của mình ra, có chút bi thương mà nhìn vết chai trên tay,

- Năm năm trước, tay của ta trắng nõn và trơn mịn. Nhưng bây giờ nó đã bị đen và thô ráp, cường tráng và đanh thép, so với tay của đồng bạn gần như không có khác biệt. Bọn họ căn bản sẽ không tưởng được, ta lại là một cô gái.

Công chúa Nghĩa Thành nhẹ nhàng cầm tay cô, cảm giác được tay của cô thật sự rất thô ráp, cũng rất có sức lực. Hoàn toàn không giống với một cô gái yếu đuối, trong lòng nàng không khỏi chứa đầy sự thông cảm với Uất Trì Oản.

- Uất Trì, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Tháng sau là tròn 20 tuổi rồi.

Hai người trầm mặc một lúc, Công chúa Nghĩa Thành bỗng nhiên thấp giọng cười hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết, ngươi thích Dương Tướng quân nhà các ngươi đúng không?

Uất Trì Oản mặt bỗng dưng đỏ lên, lập tức nhẹ nhàng lắc lắc đầu,

- Vừa mới bắt đầu ta cũng có chút thích ngài, nhưng thời gian ở cùng với nhau quá dài, đã trở nên quá quen thuộc, loại cảm giác này liền biến mất. Kỳ thật ngài ấy còn nhỏ hơn huynh đệ của ta một tuổi, ta nhìn ngài trưởng thành, năm năm trước ngài cao bằng ta, bây giờ ngài cao hơn ta nửa cái đầu, bộ dạng rất khỏe mạnh, ta cảm thấy giống như nhìn huynh đệ của mình lớn lên vậy.

Mặc dù Uất Trì Oản phủ nhận, nhưng công chúa Nghĩa Thành vẫn dùng trực giác mẫn cảm của nàng, bắt giữ tình cảm tận sâu trong trái tim của Uất Trì Oản. Cô hẳn là thích Dương Nguyên Khánh, chỉ là vì Dương Nguyên Khánh nhỏ tuổi hơn cô, trong lòng cô không dám thừa nhận.

- Nhưng ngươi đã 20 tuổi rồi, lẽ nào ngươi chưa nghĩ qua hôn nhân của mình?

Công chúa Nghĩa Thành lại tò mò hỏi.

Uất Trì Oản lắc lắc đầu,

- Ta đời này không nghĩ đến chuyện xuất giá.

Cô ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm mông lung, trong mắt giọt lệ như chực trào ra,

- Chờ tới ngày ta cảm thấy cô độc, ta sẽ chết trận nơi sa trường. Ta đã nhờ Nguyên Khánh, ngài sẽ đem tro cốt của ta về quê nhà.

Công chúa Nghĩa Thành dùng sự mẫn cảm độc hữu của phụ nữ trong nàng, nàng cảm thấy sự mâu thuẫn và bi thương trong lòng Uất Trì Oản, cảm nhận được một bí mật khác chôn kín trong lòng cô. Chính là cái bí mật này khiến cô không thể xuất giá, công chúa Nghĩa Thành không đành hỏi thêm.

Nàng nghĩ tới thân thế của chính mình, cũng không khỏi thấy thương cảm, cúi đầu thở dài một tiếng,

- Kỳ thật ta cũng không muốn lấy chồng.

- Vì sao?

Uất Trì Oản lạ lùng nhìn nàng,

- Người là… công chúa của đại vương triều Tùy, hiện tại là Đột Quyết Khả Đôn, chẳng lẽ người cảm thấy…

Công chúa Nghĩa Thành nhẹ nhàng lắc đầu,

- Ta chưa từng nghĩ qua ta sẽ gả cho người Hồ trên thảo nguyên, nhưng vì ta là nữ tử tôn thất, cho nên vận mệnh của ta sinh ra đã được định. Uất Trì, ngươi không hiểu quy củ của Đột Quyết. Nếu Nhiễm Can chết, ta phải gả cho con trai ông ta, con trai ông ta chết, ta lại phải gả cho cháu trai ông ta. Phụ nữ trên thảo nguyên mãi mãi chỉ là tài sản của nam nhân, nếu ta có thể lựa chọn, ta nguyện sẽ không làm công chúa, nguyện sẽ được làm tiểu dân nhà Hán.

Nước mắt bất tri bất giác từ đôi mắt của công chúa Nghĩa Thành trào ra, nàng lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt của mình, miễn cưỡng cười nói:

- Chưa từng có ai cùng ta tâm sự những chuyện trong lòng, Uất Trì, tuy chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, nhưng ta cảm thấy ngươi giống như tỷ tỷ của ta. Hôm nay trong lòng ta thật sự rất vui, rất lâu rồi không cùng người khác nói chuyện như thế này.

Uất Trì Oản trong lòng vô cùng thông cảm với Công chúa Nghĩa Thành, cô luôn cho rằng Công chúa luôn chỉ tay năm ngón cuộc sống như tiên nữ trên mây. Nhưng lại không ngờ, vận mệnh của họ thậm chí còn bi thảm hơn so với người bình thường. Uất Trì Oản nhẹ nhàng cắn bờ môi, cô gần như làm ra một quyết định, nhưng kề cà không chắc được chủ ý.

Khi cô nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự kỳ vọng của Công chúa Nghĩa Thành, cô dứt khoát mà hạ quyết tâm,

- Công chúa, ta sẽ về nhà thăm người thân, đợi ta quay lại, ta đảm đương thị vệ của Công chúa.

Công chúa Nghĩa Thành trong mắt trở nên vui sướng, nhưng nàng vẫn hơi lo lắng,

- Nhưng… Dương Tướng quân liệu có đồng ý không?

Uất Trì Oản gật gật đầu,

- Ngài nhất định sẽ đồng ý, ngài sở dĩ phái ta đến, ta hiểu ý của ngài.



Bàn Ngư không ngờ rằng nhiệm vụ kia của y lại vẫn xuống nước, hơn nữa là xuống nước vào ban đêm. Y dọc đường lo lắng đề phòng, nếu bọn rắn nước thừa dịp bóng đêm mà cắn y, y phải làm sao đây?

Không thể phủ nhận, Bàn Ngư đời này sợ hãi nhất chính là rắn. Khi y tám tuổi, không biết tên khốn khiếp trời đánh nào ném một con rắn vào cổ hắn, cái loại hoảng sợ trơn dính ấy làm cho cả đời y khắc cốt ghi tâm. Năm 12 tuổi, y có một lần lên bờ mua rượu cho cha, gặp một người làm xiếc với một con rắn, người khác thì tung tiền qua, y lại ném bình rượu qua, sau đó ngất ngay tại chỗ.

Trên đầu Bàn Ngư đội một chiếc hòm gỗ, trong hồ nước chậm rãi bơi. Trong tay cầm một con dao găm sắc bén, căng thẳng mà quan sát tình hình trên mặt nước. Lúc này, rắn đối với hắn mà nói, còn trí mạng hơn người Đột Quyết.

Hòm gỗ được đóng rất chắc chắn, các khe hở đều đổ nhựa thông, lại phủ thêm hai lớp giấy dầu, nước không thể ngấm vào. Trong hòm gỗ đựng cung tên và dầu hỏa, sau nửa canh giờ, y đã bơi đến gần đại doanh của người Đột Quyết, trốn dưới một gốc cây liễu rũ xuống. Đầu xuân liễu đâm chồi, cành lá xum xuê, có thể ngăn trở được tầm nhìn của người Đột Quyết, càng quan trọng hơn là ở đây bèo rong ít…

Trong doanh địa người Tây Đột Quyết ồn ào náo nhiệt, trong lều chủ tướng ở giữa đèn đuốc sáng trưng. Hai Đại Hán dáng người khôi ngô đang đấu sức diễn trò trong lều, trên một cái chõng hồ rất rộng, ba nhân vật quan trọng ngồi xếp bằng. A Sử Na Bá Hàn, A Sử Na Sĩ Lợi Phạt cùng với Tiết Khất La con trai của Thủ lĩnh bộ lạc Tiết Diên Đà, ba người vừa nói chuyện, vừa thương lượng nhiệm vụ mà Đạt Đầu giao cho bọn họ.

Đạt Đầu cơ thể rất kém, chịu không nổi phong hàn ban đêm. Trời vừa tối, gã đã quay về lều ngủ của mình và nằm từ rất sớm. Bị Dương Nguyên Khánh bắn trọng thương, gã mất đi rất nhiều lạc thú trong cuộc đời.

A Sử Na Bá Hàn buổi chiều lại đi thăm hỏi Sử Thục Hồ Tất, y đã mang về tin tức trọng yếu.

- Nhiễm Can đã rõ ràng trả lời chúng ta, y từ chối giết sứ thần triều Tùy. Bởi vậy có thể thấy Nhiễm Can quả thực là muốn cưỡi hai con ngựa, ý của Khả Hán là, không chỉ muốn giết công chúa triều Tùy, cũng muốn giết chết luôn Trưởng Tôn Thịnh, ép cho Nhiễm Can và Tùy Vương đoạn tuyệt.

A Sử Na Bá Hàn là Tam đệ của Đạt Đầu, dáng người khá nhỏ gầy, A Sử Na Bá Lực năm năm trước bị Dương Nguyên Khánh bắn chết là con trai gã, gã lần này đại diện toàn quyền trong việc đàm phán ký ước, Đạt Đầu không ra mặt.

A Sử Na Sĩ Lợi Phạt ngồi đối diện gã, là con trai của Nhị đệ của Đạt Đầu. Y hoàn toàn tương phản, thân cao gần bảy thước, lưng hùm vai gấu, hơn 20 tuổi, là mãnh tướng có tiếng nhất của Tây Đột Quyết. Y không tham đại chiến của quân Tùy năm năm trước. Trong chiến dịch ấy, Đạt Đầu Khả Hãn bị bắn thương, Vương kỳ đầu sói vàng bị cướp đi, khiến y năm năm nay vẫn canh cánh trong lòng. Cho đến sáng hôm nay, y cuối cùng đã gặp được Dương Nguyên Khánh kẻ thù của Đạt Đầu Khả Hãn. Suốt một ngày, y vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để có thể chặt bỏ đầu của Dương Nguyên Khánh, dâng tặng Khả Hãn làm bình đựng nước tiểu.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp