Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 677: Mình mình ta ta




Nguồn: Mê truyện

Dương Nguyên Khánh thị sát xong trạm cuối cùng là quận Đinh Tương, thẳng xuống phía Nam. Cuối cùng vào đêm mồng 5 tháng Giêng trở về Thái Nguyên. Hắn xuất phát thị sát quân tình từ ngày hai mươi mốt tháng chạp, đi ở bên ngoài đã gần nửa tháng, quả thực có chút mệt mỏi không tả nổi.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn rất quan tâm thế cục phía Nam. Từ Thế Tích cướp đoạt thành công thành Lê Dương. Trong dự đoán của hắn lúc đó, lấy sự tinh nhanh và tài năng của Từ Thế Tích. Nếu ngay cả một thành Lê Dương y không chiếm đoạt được, đó mới là điều làm hắn thất vọng.

Còn có Lạc Dương, từ lâu hắn đã hạ lệnh mang lương thực vận chuyển qua Hoàng Hà. Như vậy Vương Thế Sung hẳn là đã có tiền vốn để phát động đảo chính. Mâu thuẫn của Lạc Dương đã tới tình cảnh hết sức căng thẳng. Dựa vào diễn biến thời cuộc, Lạc Dương lúc này hẳn là đã phát sinh binh biến. Hắn rất quan tâm đường đi của Vương Thế Sung, là trực tiếp lên ngôi, hay là dựa theo quán tính của lịch sử đang tiếp diễn.

Hôm nay Dương Nguyên Khánh không đi cung Tấn Dương, mà nghỉ ngơi ở trong phòng. Hắn ngồi trong thư phòng, rèm cửa sổ không kéo lên, ánh sáng trong phòng có vẻ có chút tối tăm, trong lư hương ở góc phòng bay lên một mùi khói thơm tinh tế phất phơ, khiến trong phòng có một làn hương nhẹ nhàng. Đây là một loại hương vị hắn rất thích, loại hương vị này có thể khiến đầu óc của Dương Nguyên Khánh nhạy bén vô cùng.

Ở góc phòng bên kia đặt một lò sưởi, lửa than đang bốc cháy rừng rực, thỉnh thoảng nổ lên một chuỗi đốm lửa nhỏ. Trong căn phòng ấm áp mà yên tĩnh này, Dương Nguyên Khánh thoải mái nằm trên một chiếc giường mây nửa nằm nửa ngồi được đan bằng chất liệu mây tre mềm. Đó là giường nằm dựng do chính hắn phát minh, kiểu cách cực giống ghế bành đời sau, trải một tấm đệm dày, cực kỳ dễ chịu.

Lúc này hắn vẫn đang suy nghĩ hướng đi về tình hình của Lạc Dương. Từ việc Vương Thế Sung tìm mình giúp đỡ đối kháng triều Đường, con người này vẫn có chút đầu óc chính trị, y hẳn là sẽ ổn định cục diện chính trị. Nhân cơ hội Lý Mật được Vũ Văn Hóa tha cho tại quận Bành Thành, nhanh chóng mở rộng địa bàn, giành được dân cư và tài nguyên lương thực. Nếu như y nóng lên ngôi, sẽ khiến cho thế cục triều đình bất ổn, khiến cho y đánh mất cơ hội quý giá nhất này.

Nói tới lợi ích của Dương Nguyên Khánh, hắn mong muốn Vương Thế Sung có thể hoãn chậm lại, không nên nóng lòng lên ngôi như vậy. Như vậy tất cả gây dựng của Vương Thế Sung chỉ có thể xem là đảo chính, mà không phải là cướp ngôi. Như vậy một trăm ngàn lương thực hắn cho vay cũng chỉ là cứu tế dân bị nạn của Lạc Dương, chứ không phải là giúp đỡ Vương Thế Sung mưa phản. Giải quyết sự việc ở Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh rất cẩn thận, từng tí một. Đó có thể có ảnh hưởng rất lớn tới tiếng tăm của hắn.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người gõ cửa:

- Nguyên Khánh!

Đây là giọng của Giang Bội Hoa, trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh nói chung không có ai vào, chỉ có Vương phi Bùi Mẫn Thu và Trắc phi Trương Xuất Trần với Giang Bội Hoa có thể vào trong. Hắn uể oải lên tiếng:

- Vào trong rồi nói.

Cửa mở, Giang Bội Hoa bưng một chén trà nóng hổi bước nhanh vào, cô thấy trong thư phóng rất mờ mịt, rèm cửa cũng không mở, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại:

- Vừa có bếp lửa, vừa có lư hương, rèm cửa cũng không mở, chàng không thấy bực mình ư?

- Ta đã làm một cái lồng chim, đang xem con chim nào bay vào trước.

Dương Nguyên Khánh vẫn cười nói uể oải.

- Lồng chim gì, chàng tự đem mình làm chim sao?

Giang Bội Hoa hé miệng cười, mang tách trà nóng đặt lên bàn:

- Mau uống trà lúc còn nóng đi! Bổ dưỡng cơ thể.

Chưa nói xong lời, tay của cô lại bị Dương Nguyên Khánh kéo, vừa kéo nhẹ, Giang Bội Hoa đặt chân không vững, thoáng cái ngã lên trên người Dương Nguyên Khánh.

- Đừng hồ đồ, nhanh để thiếp đứng lên.

Giang Bội Hoa giãy dụa yêu cầu đứng dậy, Dương Nguyên Khánh lại ôm vào eo nhỏ của nàng, như cười mà không cười nhìn cô. Giang Bội Hoa bỗng nhiên cảm nhận được thay đổi trên cơ thể của hắn, mặt bỗng dưng đỏ lên. Giang Bội Hoa xinh đẹp đoan trang, tính cách hướng nội mà rụt rè. Mặc dù cô cũng rất khát khao nhận được sự vuốt ve an ủi của chồng, nhưng đây là ban ngày, hơn nữa lại là thư phòng, trong lòng cô rất xấu hổ, cô gắt giọng:

- Cái tiểu tử thối này, để chàng tĩnh dưỡng thân thể tốt, chàng lại có những ý nghĩ nhơ nhớp trong đầu.

Ánh sáng mờ mịt trong phòng, Dương Nguyên Khánh thấy má hồng của nàng thêm xinh đẹp, mắt trái hạnh tựa mùa xuân, môi đỏ tươi xinh đẹp mọng nước, không kìm chế được sự nóng lên trong lòng, cúi đầu xuống hôn vào môi của cô, ôm cô càng chặt hơn.

Giang Bội Hoa bị chồng ôm vào trong lòng, bị hắn hôn tới mức điên đảo, cô thở hổn hển giãy giụa khỏi nụ hôn của chồng, đem mặt gối lên ngực hắn, trong lòng giống như một con nai con đang tung tăng nhảy.

- Nguyên Khánh chúng ta nói chuyện nhé!

Mặc dù trong lòng cô ngàn lần muốn, nhưng nghĩ đây là ban ngày, sự rụt rè của phụ nữ lại khiến cô không dám tùy tiện đi theo tiếng kêu gọi của chồng mình.

- Nói cái gì?

Dương Nguyên Khánh ngửi mùi hương trên đầu cô, không để ý hỏi cô.

- Trước tiên chàng để thiếp đứng dậy, nằm sấp như vậy khiến thiếp khó chịu.

Tay của Dương Nguyên Khánh vừa buông lỏng ra, Giang Bội Hoa lập tức ngồi dậy, lại bị hắn kéo lưng vào, lại ngồi vào trong lòng hắn như trước. Giang Bội Hoa biết hắn không chịu thả mình đứng dậy, chịu đựng trong lòng, liền nhỏ giọng nói:

- Tối hôm qua thiếp mơ thấy giấc mơ kỳ lạ.

- Đã mơ cái gì?

Bàn tay của Dương Nguyên Khánh chạm vào trong váy của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ eo mịn màng trơn truột của cô.

- Thiếp mơ gặp một tiên nữ mặc vũ y, cầm trong tay một hồ lô sữa để thiếp hút, bà ta nói thiếp sẽ có con. Thiếp mở nút và đã uống một ít sữa trong hồ lô, bà tiên lại biến mất không thấy nữa. Nguyên Khánh, giấc mộng này rất là kỳ quái, chàng nói có đúng là thiếp thật sự sắp có một đứa con.

Giang Bội Hoa dứt khoát lại ngã vào trong lòng hắn, đôi mắt trái hạnh mông lung nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có nỗi oán hận và chờ đợi không nói ra.

Dương Nguyên Khánh biết tâm tư của nàng, cô và bản thân mình bằng tuổi, nhưng dưới gối không có con, đây là tâm bệnh lớn nhất của cô. Trong lòng hắn lúc này vô cùng yêu thương Giang Bội Hoa, liền nhẹ nhàng thay cô cởi váy, lại ôm chặt lấy cô, hôn vào má hồng của cô, nói nhỏ vào vành tai đẹp mượt mà của cô:

- Đây là sự sắp đặt của ông trời, sắp đặt nàng hôm nay có con, chớ để phật ý ông trời.

- Nhưng chờ buổi tối nhé! Được không?

Dương Nguyên Khánh xoay người đặt cô dưới thân mình, lắc đầu cười nói:

- Không! Ta cần hôm nay.

Trái tim của Giang Bội Hoa bị ánh mắt nồng cháy của Dương Nguyên Khánh hòa tan rồi, cô trầm giọng thở dài một tiếng:

- Vâng! Chàng đúng là oan gia của thiếp.

Dương Nguyên Khánh từ trái tim tới tay chân, trong thư phòng tức khắc cảnh xuân vô tận, hai người ân ái hoan lạc, yêu tới cực đỉnh.

Hơn nửa tiếng sau, Giang Bội Hoa lặng lẽ từ thư phòng của Dương Nguyên Khánh đi ra, nhìn xung quanh không có người, nhanh chóng đi lên một cái hành lang, lại xuyên qua một cửa nhỏ hướng ra sân nhà mình mà nhanh chóng bước đi. Cô mặc quần áo chỉnh tề, không nhìn thấy cái gì bất thường, nhưng tóc lại có chút rối. Nói chung con trai không thể chú ý những thay đổi rất nhỏ nhặt này, nhưng lại không trốn được con mắt của phụ nữ.

Giang Bội Hoa không dám đi cửa chính trở về sân, e sợ bị Mẫn Thu và Xuất Trần bọn họ phát hiện. Cô chỉ có thể từ cửa phụ lặng lẽ trở về sân của mình, chải lại tóc lần nữa.

Giang Bội Hoa lòng dạ rối bời trở về khu viên của mình. Cô vừa vào trong phòng, phía sau lại có người gọi cô:

- Nhị tỷ!

Giang Bội Hoa quay đầu lại, đã thấy là tiểu muội Dương Phương Hinh:

- Có chuyện gì không?

Giang Bội Hoa mặc dù rất quý muội muội này, nhưng không hy vọng sự xuất hiện của cô lúc này.

Dương Phương Hinh và Giang Bội Hoa ở cùng một chỗ. Cô đã dần dần quen với cuộc sống sinh hoạt bình thường ở Thái Nguyên, đọc sách, vẽ tranh, nuôi cá, hoặc là tìm Dương Băng nói chuyện, cùng đi du ngoạn vùng ngoại thành, ngày tháng qua rất bình an mà thanh thản. Hôm nay cô mới viết xong chữ, đang chuẩn bị đi ra phía sau hoa viên đi tản bộ, đúng lúc thấy Giang Bội Hoa hoang mang trở về, trong lòng cô thấy kỳ lạ, liền đi theo sau Giang Bội Hoa.

Dương Phương Hinh đi lên trước đã quan sát Giang Bội Hoa một lượt, trong lòng càng thêm lạ lùng:

- Nhị tỷ, tỷ hoảng sợ như thế làm cái gì?

Nét mặt của Giang Bội Hoa bỗng đỏ lên, chột dạ nói:

- Nói bậy, ta đâu hoảng sợ chứ?

- Còn gạt muội!

Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt của Dương Phương Hinh mân mê nói:

- Tỷ bình thường bước đi không phải như vậy. Tỷ bước đi như vậy…

Dương Phương Hinh làm theo dáng vẻ của Giang Bội Hoa, bước đi chầm chậm trước bồn hoa, eo nhỏ nhắn lộ ra:

- Là đi như thế này, ung dung tao nhã, người đẹp ngắm hoa, nhưng ngày hôm nay tỷ lại hoảng hốt khẩn trương, giống con vịt.

Dương Phương Hinh lại bắt chước dáng vẻ của con vịt lảo đảo bước nhanh mấy bước. Chính cô cũng không nhịn được cười, liền mang mặt cười tiến lên trước, trơ mặt cười hỏi:

- Ngày hôm nay nhị tỷ rốt cuộc làm cái gì vậy? Làm sao lại hoảng hốt trở về.

Mặt của Giang Bội Hoa càng thêm đỏ, liền đẩy cô ra:

- Đi! Đi! Đi! Đừng tới quấy rối ta, ta cái gì cũng không làm!

Lúc đó, a hoàn bên cạnh của Giang Bội Hoa đi tới trước thi lễ:

- Phu nhân đã trở về rồi.

- Ừ! Ngươi thay ta chải đầu một chút, tóc bị gió thổi rối rồi.