- Người này là ai? Sao ngươi lại đánh nhau với anh ta ở trên đường giống như lưu manh vậy?
Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn anh ta một cái, oán hận nói:
- Người này tên là Hướng Bình, là đường huynh của nương tử tôi. Từ nhỏ anh ta ở quê chúng tôi đã nổi tiếng là người hư hỏng. Anh ta theo lão gia chạy tới báo tin cho nương tử tôi, nói cha mẹ vợ tôi và hai người anh em của vợ tôi ở quê bị tôi liên lụy nên quan phủ đã nhốt vào ngục giam. Sau sẽ xử trảm. Nương tử của ta quá lo lắng, cho anh ta năm trăm lượng bạc, còn có trang sức của nàng, bảo anh ta chuẩn bị để cứu người. Kết quả lại bị tên trộm này nuốt hết toàn bộ. Anh ta căn bản không về quê, ở lại Thái Nguyên, chắc là muốn qua một thời gian sẽ quay lại lừa tiền.
Nói tới đây, Trình Giảo Kim hận đến mức con mắt muốn phun ra lửa, lại vung nắm tay lên muốn đánh anh ta. Dương Nguyên Khánh nhìn sắc mặt người trẻ tuổi này đầy vẻ kinh hoàng, chắc Trình Giảo Kim nói là thật, lại hỏi Trình Giảo Kim:
- Vậy làm sao ngươi phát hiện được?
Trình Giảo Kim hung hăng đá vào phía sau lưng anh ta một cái, lúc này mới nói:
- Tôi thường xuyên ở quận Nhạn Môn. Chuyện này lúc đầu tôi cũng không biết. Mấy hôm trước nương tử tôi đi tới nhà Tần Quỳnh chơi, xem trang sức nương tử của Tần Quỳnh. Trong lúc vô ý nàng phát hiện ra một món đồ trang sức của nàng không ngờ lại ở trong hộp trang sức nương tử của Tần Quỳnh. Hỏi ra mới biết, đây là do vợ Tần Quỳnh mua được từ cửa hàng châu báu. Nương tử tôi lại đến cửa hàng châu báu hỏi thăm, mới biết được tiểu tặc này vẫn ở ngay trong thành Thái Nguyên, bán của cải vào trang sức của nương tử tôi lấy tiền, ở Thái Nguyên ăn uống chơi gái đánh bạc. Nương tôi viết thư cho tôi. Hai ngày trước, tôi xin phép xong mới gấp trở về, vẫn phục tại chỗ này, hôm nay rốt cục cũng tóm được anh ta.
Dương Nguyên Khánh thấy bộ dạng người đàn ông này đầu hoẵng não chuột, vừa nhìn cũng biết không phải là người lương thiện, liền lạnh lùng hỏi anh ta:
- Cha vợ của Trình Tướng quân thật sự sẽ bị chém đầu sao?
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, liều mạng đánh mặt mình, khóc lóc cầu xin nói:
- Tiểu nhân đáng chết. Không có chuyện này. Là đường muội của tôi viết phong thư về cho ông bà. Nhị thúc lấy ra khoe. Tôi thấy địa chỉ, nên chạy tới lừa tiền em họ. Là tôi đáng chết. Cầu xin Vương gia tha cho tôi một mạng!
Trình Giảo Kim thấy anh ta cuối cùng cũng đã thừa nhận, lại nắm lấy cổ áo anh ta mắng:
- Tiền của lão tử ở đâu? Còn không mau trả lại cho ta!
- Tiền.... Toàn bộ đã thua hết, chỉ còn lại một món trang sức.
Người đàn ông run run lấy từ trong người ra một món trang sức bằng vàng. Trình Giảo Kim cướp lấy món trang sức, hận đến mức quả thực muốn một quyền đánh chết gã. Bản thân anh ta bị vợ quản tiền chặt muốn chết, không có tiền uống rượu, không có tiền đi dạo thanh lâu. Vậy mà thằng khốn này lại lừa được năm trăm lượng bạc. Còn có đống trang sức có giá trị đắt tiền. Cái này đủ cho mình uống bao nhiêu lần, đi dạo thanh lâu bao nhiêu lần. Vậy mà toàn bộ lại bị gã này ăn uống chơi gái đánh bạc tiêu hết. Quả thật Trình Giảo Kim muốn giận điên lên rồi.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh tức giận, quay đầu lại ra lệnh cho thân binh nói:
- Mang người này ra, chém!
- Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng a!
Người đàn ông quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh. Trình Giảo Kim hận thì hận, nhưng dù sao người này cũng là con trai độc nhất của đại bá phía bên nhà nương tử. Nếu thật sự giết chết, chỉ sợ không thể nói rõ với nương tử mình. Anh ta chỉ đành phải cầu xin với Dương Nguyên Khánh:
- Tổng quản tạm tha cho anh ta một mạng đi! Tôi muốn cho nương tử của mình chút mặt mũi.
Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim một cái. Hắn phát hiện Trình Giảo Kim dường như đã bị nương tử hắn quản lý, nên mới có biểu hiện tốt như thế. Dương Nguyên Khánh gật đầu.
- Được rồi! Vậy ta giao người này cho ngươi xử lý. Muốn giết muốn đánh tùy ngươi. Nhưng sáng mai ngươi phải tới cung Tấn Dương gặp ta. Ta có chuyện cần tìm ngươi.
- Ty chức tuân lệnh, ty chức đi trước một bước.
Trình Giảo Kim nắm cổ người đàn ông, kéo về phía ngoài cửa.
- Đi cùng lão tử! Xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Ban đêm, Dương Nguyên Khánh từ thư phòng trở lại phòng ngủ. Sau khi dùng nước nóng ngâm chân xong hắn chuẩn bị nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, mắt hắn thoáng nhìn lại, phát hiện hộp ngà voi ở trên bàn. Trong lòng hắn cảm thấy sửng sốt, hắn mở hộp ra. Bên trong chính là cái vòng tay mà ban ngày hắn đã mua cho.
- Đây là do cậu đưa tới. Cậu sống chết sống không chịu nhận. Cậu nói nó quá quý, cậu nhận không nổi.
Bùi Mẫn Thu từ buồng trong đi ra, chải vuốt mái tóc thật dài. Nàng giải thích cho trượng phu:
- Tháng trước Cao chưởng quầy cũng cho thiếp xem qua cái vòng tay này, nói giá một triệu năm trăm ngàn tiền, nói là từ trong cung đưa ra. Thiếp cũng đã nghĩ mua nó cho thím chàng. Nhưng Xuất Trần nói chờ mẫu thân tới rồi tính sau. Thiếp cũng chỉ đành nói Cao chưởng quầy tạm thời giữ hộ, thật không ngờ chàng lại mua nó. Xem ra thật có duyên phận.
Lông mày Dương Nguyên Khánh nhăn thành một đoàn. Cậu không chịu nhận. Vậy có lẽ hơi khó một chút. Bùi Mẫn Thu nhặt chiếc vòng tay từ trong hộp lên. Sau khi cẩn thận quan sát một lúc lâu, nàng nhìn Dương Nguyên Khánh nói:
- Buổi chiều thiếp từng hỏi qua Phương Hinh. Cái này quả thật là vật trong cung. Đó là vật yêu thích của Độc Cô Hoàng Hậu. Đây là một trong ba trang sức không được chôn cùng bà ta. Tiên đế giữ nó lại làm kỷ niệm. Không biết vì sao lại lưu truyền ra ngoài. Đây chính là vật báu vô giá.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:
- Cậu biết đây là vòng tay của Độc Cô Hoàng Hậu không?
- Ông ấy biết, buổi chiều thiếp đã nói với cậu.
Dương Nguyên Khánh trầm mặc. Hắn biết vì sao cậu từ bỏ. Là thê tử hắn gây áp lực cho cậu, nói cho cậu biết đây là vòng tay của Độc Cô Hoàng Hậu, cậu còn có thể dám nhận sao?
Trong lòng Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng. Cái này cũng không thể trách thê tử của mình. Chỉ có thể nói quá trùng hợp. Nàng chuẩn bị đưa nó cho thím, lại bị mình mua về đưa cho mợ. Điều này khiến nàng rất khó xử. Nàng cũng không giấu diếm mình, trực tiếp thản nhiên nói cho mình biết. Đây là một sự tín nhiệm giữa hai vợ chồng.
Bùi Mẫn Thu thấy trượng phu đã hiểu được ý của mình, nàng ngồi xổm xuống, cầm tay trượng phu áy náy nói:
- Phu quân, chuyện này thật sự rất thật có lỗi. Thiếp không nên nói cho cậu biết đây là vòng tay Độc Cô Hoàng Hậu. Cậu không chịu nhận vòng tay cũng là lỗi của thiếp.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve cái trán trơn bóng của vợ, ôn nhu cười nói:
- Muốn trách thì trách Cao Chưởng quầy kia. Nàng đã bảo ông ta giữ lại, ông ta lại bán cho ta. Cái này rõ ràng chính là gây xích mích trong quan hệ của vợ chồng chúng ta. Ngày mai ta tìm lão tính sổ.
Bùi Mẫn Thu liên tục xua tay.
- Cái đó không liên quan gì đến Cao chưởng quầy. Ông ấy chỉ muốn lấy lòng chàng. Đừng trách ông ấy. Là do tâm tư thiếp quá nhỏ. Ngày mai thiếp sẽ tự tay cầm vòng tay đưa cho cậu. Nếu cậu không cần, thiếp sẽ phái người đưa cho mợ.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu.
- Thôi đi, cậu không chịu nhận. Ta nghĩ cũng không phải vì nàng tạo áp lực. Độc Cô Hoàng Hậu gì đó, mợ ta phúc duyên nông cạn, giữ nó cũng không hẳn là chuyện tốt. Ta có thể hiểu được lo lắng của cậu. Hơn nữa cái vòng tay thím ta cũng không thể mang. Vật của Hoàng Hậu Đại Tùy, chỉ có thể truyền cho Hoàng Hậu Đại Tùy mới.
Dương Nguyên Khánh kéo tay vợ mình qua, đeo lên tay vợ, mỉm cười nói:
- Xem như ta tặng cho nàng. Sang năm là chúng ta đã lấy nhau được tròn mười năm. Đây là quà ta tặng cho nàng. Còn phía mợ, nàng thay ta mua hai món trang sức khác. Lại mua bốn cái khóa trường mệnh, cho bốn người cháu trai của cậu, mỗi đứa một cái.
Bùi Mẫn Thu vùi mặt vào sâu trong lòng trượng phu. Trong lòng nàng vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm động. Tuy rằng trượng phu đã làm tới Sở Vương, nhưng hắn còn nhớ rõ hắn và mình đã lấy nhau sắp được mười năm.
.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Giảo Kim đi tới cung Tấn Dương. Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta đến cung Tấn Dương. Anh ta không biết đường. Lúc đến, anh ta đành túm lấy một gã hoạn quan mới có việc vừa ra khỏi cung dẫn đường cho anh ta. Dọc đường, anh ta hết nhìn đông lại tới nhìn tây, không nhịn được nhếch miệng cười nói:
- Tòa Tấn Dương cung này không tệ. Chờ ngày nào đó khi lão tử làm hoàng đế, cũng xây một cung điện như vậy để hưởng thụ mới được.
Lão hoạn quan đang dẫn đường phía trước cũng tái mặt. Người này là ai vậy? Không ngờ cũng muốn làm hoàng đế.
- Vị Tướng quân này, nói cũng không thể nói lung tung. Lời này đồn ra ngoài sẽ có thể bị mất đầu đấy.
- Khụ! Lão hoạn quan già ơi, thảo nào phía dưới không chim, nhát gan đến trình độ này. Ngươi cho là Tổng quản sẽ để ý tới mấy lời này của ta sao? Hắn chỉ mắng ta là thối lắm. Thành thật mà nói, cho dù thật sự bảo lão Trình ta làm hoàng đế, ta còn không muốn nữa là! Đương nhiên, cắt chim làm hoạn quan ta lại càng không muốn.
Lão hoạn quan từ tám tuổi đã vào làm hoạn quan trong cung Bắc Chu. Làm hoạn quan đã bốn mười năm, ông ra còn chưa bao giờ gặp qua người nào nói chuyện thô lỗ như vậy. Ông ta tức giận đến mức mặt hết xanh lại trắng. Khuôn mặt âm trầm không nói được một lời, dẫn anh ta đi đến trước Tử Vi Các.
- Nơi này chính là Tử Vi Các. Ngươi tự mình đi vào thôi!
Lão hoạn quan hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người liền rời đi. Trình Giảo Kim nhìn theo bóng dáng của ông ta lắc đầu. Đù một chút cũng không được. Cuộc đời như thế thì làm sao chịu nổi.
Anh ta xoay người đi đến cửa trước của Tử Vi Các, chắp tay thi lễ với thị vệ nói.
- Tại hạ là Á Tướng Trình Giảo Kim, phụng lệnh của Dương tổng quản đến yết kiến. Xin thay ta bẩm báo.
Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trong quan phòng soạn thảo việc triều sớm mai. Đứng bên cạnh hắn là Kí Thất tham quân Bùi Thanh Tùng. Anh ta là thám hoa của khoa tiến sĩ mới. Tuy rằng bởi vì miệng lưỡi của anh ta đã dẫn tới hai vạn hơn sĩ tử biểu tình, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không trách tội anh ta, ngược lại có chút thưởng thức ánh mắt hơn người của anh ta. Đặc biệt đề bạt anh ta làm Kí Thất tham quân, đi tới quận Đôn Hoàng tiếp nhận nhậm chức của Thẩm Xuân.
Dương Nguyên Khánh đưa mấy phần tấu chương đã phê xong cho anh ta, căn dặn:
- Mấy phần này có thể chuyển gửi xuống cho nội sử trong tỉnh. Mặt khác, mang tấu chương của Công bộ Thị Lang Lý Xuân thỉnh cầu xây dựng cải tạo lại cầu nổi bến Duyên An cho ta xem qua.
Bùi Thanh Tùng đi ra khỏi phòng. Rất nhanh, anh ta đã lấy một phần tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh.
- Tổng quản, là cái này phải không?
Dương Nguyên Khánh nhận xem qua một chút.
- Chính là nó, ta xem qua một chút. Ngươi cứ xuống trước đi!
Bùi Thanh Tùng thi lễ, lui xuống. Dương Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đề nghị này của Lý Xuân. Bởi vì triều đình muốn lợi dụng vận tải đường thuỷ Hoàng Hà, sửa cầu nổi sẽ gây trở ngại cho việc vận tải đường thuỷ, cho nên vẫn không chủ trương sửa cầu nổi. Nhưng Lý Xuân lại đề nghị dùng dây xích sắt sửa thuyền cầu nổi trước. Lại lợi dụng mùa đông khô hanh, dùng cách đóng cọc sửa một đoạn cầu gỗ giữa sông dài hơn mười bước. Đội thuyền có thể đi xuyên qua phía dưới cầu gỗ, không ảnh hưởng đến vận tải đường thuỷ. Như vậy có thể giảm bớt nỗi khổ phải đi đò của người dân trong quận Duyên An và quận Ly Thạch, có thể qua lại vô cùng thuận tiện.
Lý Xuân chủ yếu là cân nhắc tới lợi ích qua lại của người dân hai bên bờ sông, nhưng Dương Nguyên Khánh thấy nó cũng có giá trị chiến lược. Một cầu nổi sẽ khiến quận Duyên An và quận Ly Thạch hợp làm một thể. Nếu quận Duyên An có việc gì, quân Tùy quận Ly Thạch có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới trợ giúp, hoàn toàn có thể sửa vài cái cầu nổi. Như vậy sáu quận Quan Bắc có thể hợp thành một thể với Hà Đông. Điều này cũng có ý nghĩa chiến lược rất lớn đối việc Bắc Tùy khống chế sáu quận Quan Bắc. Hơn nữa, điều này cũng không ảnh hưởng tới vận tải đường thuỷ. Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất hưng phấn. Hắn cầm bút phê duyệt nói:
- Giao trách nhiệm cho Tử Vi Các lập tức thương nghị việc này.
Hắn buông bút xuống, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo.
- Khởi bẩm Tổng quản, Á Tướng Trình Tướng quân cầu kiến.
- Để anh tiến vào!
Dương Nguyên Khánh đặt tấu chương sửa cầu qua một bên. Hiện giờ, hắn có một chuyện đại sự khác.
Một lát sau, Trình Giảo Kim bước nhanh vào quan phòng. Tuy rằng anh ta ở trước mặt người khác cà lơ phất phơ, nhưng ở trước mặt Dương Nguyên Khánh anh ta vẫn không dám vô lễ. Anh tiến lên một bước, quì một gối ôm quyền nói:
- Mạt tướng Trình Giảo Kim tham kiến Tổng quản!
- Đứng lên đi!
Trình Giảo Kim đứng lên, Dương Nguyên Khánh cười mà như không cười nhìn anh ta một cái, hỏi:
- Người ngày hôm qua, ngươi đã xử lý như thế nào? Đánh một trận rồi thôi, hay đánh gãy một chân của anh ta vậy?
Mặt Trình Giảo Kim đỏ lên, gãi đầu nói:
- Dù sao cũng là đường huynh. Anh ta cũng thừa nhận không có việc bắt giam. Nương tử của tôi đã tha cho anh ta, cho anh ta hai trăm xâu tiền, để anh ta đưa phong thư về.
Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười, nói:
- Ta phát hiện, đối với ngươi mà nói, nương tử ngươi nói chuyện còn có tác dụng hơn so với ta.
Trình Giảo Kim biết Dương Nguyên Khánh đang chế nhạo mình, chỉ đành phải cười khổ một tiếng nói:
- Còn không phải vì sợ phiền sao? Nàng luôn ở bên cạnh dỗ dành mẫu thân tôi. Mỗi lần tôi nói nàng một câu, mẹ tôi sẽ chửi mắng tôi không ngừng. Hơn nữa nàng đã mang thai, tôi cũng mong nàng sinh cho tôi một thằng con trai. Cũng lười tranh cãi với nàng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu.
- Ta cũng rất cao hứng khi thấy ngươi thay đổi như vậy. Tối hôm qua ta đã nói với Vương phi, bảo nàng quan tâm nhiều hơn tới thê tử và mẫu thân của ngươi. Ngươi nói nàng có chuyện gì khó xử, cứ nói với Vương phi. Vương phi nhất định sẽ giải quyết giúp nàng.
Trong lòng Trình Giảo Kim thấy cảm động, khom người nói:
- Cảm ơn Tổng quản đã quan tâm!
- Được rồi! Khi nào thì ngươi trở về?
Dương Nguyên Khánh hỏi.
- Mạt tướng đã xin với Tần tướng quân cho nghỉ năm ngày. Chuyện đã giải quyết. Mạt tướng tính ngày mai sẽ trở về.
- Ngươi đi theo ta. Ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi.
Dương Nguyên Khánh đứng lên đi về phía phòng tác chiến ở bên cạnh. Trình Giảo Kim theo sau. Vào trong phòng, anh ta mới phát hiện giữa phòng có đặt một bàn sa bàn, rộng hai trượng, dài hai trượng rưỡi, giống với sa bàn trong lều lớn chủ soái.
Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh rất nghiêm túc. Hắn nhặt cây gỗ lên nhìn chăm chú vào Trình Giảo Kim nói:
- Hiện tại chuyện ta nói với ngươi, liên quan đến việc chiến dịch Hà Bắc của chúng ta cuối cùng có không thành công hay không. Cho nên ngươi phải nghiêm túc nghe cho ta. Không cho phép hi hi ha ha, nếu không ngươi sẽ phải rơi đầu đấy.
Cho dù lão hoạn quan nói mười nghìn lần Trình Giảo Kim phải bị chém đầu, anh ta cũng sẽ không thèm để ý tới. Nhưng Dương Nguyên Khánh chỉ nói với anh ta một lần, anh ta liền nhớ kỹ. Anh ta bành cái mặt đen ra đến mức gần như có thể làm trống được. Trên mặt không còn chút tươi cười tùy tiện nào. Ánh mắt anh ta nhạy bén khác thường nhìn chằm chằm vào cây gỗ mà Dương Nguyên Khánh đang cầm. Lỗ tai dựng thẳng đến mức thẳng tắp.
Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào huyện Linh Khâu.
- Hiện tại ngươi và Tần tướng quân cùng hai mươi ngàn Kiêu kỵ binh đóng quân ở huyện Linh Khâu. Ta hỏi ngươi, hiện tại các ngươi đang làm cái gì?
Trình Giảo Kim suy nghĩ một chút, thật cẩn thận nói:
- Đang huấn luyện cũng chờ đợi lệnh tấn công quận Thượng Cốc.
- Tốt lắm. Vậy ngươi có biết bao lâu nữa sẽ tấn công quận Thượng Cốc không?
Con mắt Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi.
Trình Giảo Kim cắn cắn môi, không dám nói, Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Ngươi cứ việc nói thật, ta sẽ không trách ngươi.
- Dạ! Mạt tướng nghe nói là mùa xuân sang năm. Tất cả các huynh đệ cũng biết là mùa xuân sang năm.
- Quả thật là như thế. Khi ta bàn chuyện chính sự với các tướng quốc cũng nói là mùa xuân sang năm. Thậm chí trọng thần khác của Lý Uyên và triều Đường cũng biết là mùa xuân sang năm sẽ đánh Hà Bắc. Trên hiệp nghị giải hòa do ta và triều Đường ký tên, cũng nhắc tới điểm này. Ta nghĩ Hà Bắc cũng biết. Nhưng ta muốn nói rõ ràng cho ngươi biết, kia tuy nhiên là kế sách bên ngoài, minh tu sạn đạo (ngoài mặt thì làm việc này) của ta. Cuộc chiến Hà Bắc sẽ không chờ tới mùa xuân sang năm mới phát động, mà là bắt đầu từ bây giờ!
Dương Nguyên Khánh mỉm cười, nhìn chăm chú vào anh ta nói:
- Ngươi hiểu chưa?
Ánh mắt Trình Giảo Kim lộ ra vẻ khiếp sợ, lắp bắp nói:
- Ý của Tổng quản là nói, tin tức mùa xuân sang năm tấn công Hà Bắc đều là giả, để mê hoặc kẻ địch?
Dương Nguyên Khánh gật đầu.
- Đúng là như vậy. Hiện tại chỉ có hai người ngươi và ta biết tin tức tuyệt mật này. Ngươi có cảm tưởng gì không?
- Mạt tướng.... Mạt tướng sẽ kín miệng, tuyệt không nói cho nương tử biết.
Dương Nguyên Khánh cười ha ha, hắn vỗ vỗ vào vai Trình Giảo Kim, ý vị sâu xa nói:
- Ngươi không có cơ hội nói cho nương tử biết đâu. Rời khỏi Tấn Dương cung, ngươi trực tiếp quay về quận Nhạn Môn, thời gian đã không cho phép. Ngày mai ngươi phải khai triển.
- Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng tức khắc đi ngay.
- Tốt! Ta nói cho ngươi biết, ngươi và Tần tướng quân phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này ảnh hưởng tới toàn bộ thành bại của chiến dịch Hà Bắc.
Một màn tuyết lớn bay lất phất, bao trùm lên cả vùng đồng bằng mênh mông, khiến cho khu bình nguyên Hà Bắc rộng lớn trở thành thế giới trắng xóa một màu tuyết.
Phía nam quận Hà Gian là huyện Nhạc Thọ, đây là đô thành của Đậu Kiến Đức, cũng bao phủ trong cảnh tuyết trời mờ mịt. Sáng tinh mơ, không thể thấy dù chỉ một bóng người trong màn tuyết trắng xóa. Lúc này, mọi người đều đang ở trong nhà tận hưởng lò sưởi, cả nhà cùng quây quần ấm áp bên nhau.
Lúc này, có hai bóng đen xuất hiện từ xa đang tiến lại gần, họ là hai sĩ binh đang cưỡi ngựa, khó nhọc vượt qua màn tuyết chạy đến trước cửa thành. Lúc này cửa thành đã mở, hai kỵ binh phóng ngựa vào trong thành, thẳng tiến đến cung Kim Thành – vương cung của Đậu Kiến Đức.
Trong ngự thư phòng ở cung Kim Thành, hai chậu than lửa đang cháy hừng hực, khiến trong phòng trở nên cực kỳ ấm áp, Đậu Kiến Đức đang thảo luận đối sách cùng với mưu sĩ Tống Chính Bản. Từ sau khi quận Hà Nội đại bại, nỗi sợ hãi của Đậu Kiến Đức đối với Dương Nguyên Khánh càng sâu hơn, y biết sớm muộn gì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ tấn công Hà Bắc. Mấy tháng nay Đậu Kiến Đức luôn lo âu thấp thỏm quá độ, vì vậy mặc cho các đại thần nhiều lần thỉnh cầu dựng triều đăng cơ, y vẫn không có lòng dạ hồi đáp.